Thế nhưng anh ta nhìn thấy tin tức truyền ra, nói Ngô Hiểu Hùng công bố đã từng cùng với Diệp Hiểu Khê phát sinh quan hệ, vậy nên anh ta mới sợ Diệp Hiểu Khê thật sự mắc loại bệnh kia rồi truyền cho mình.
Cuối cùng là tức giận đến đánh mất cả lý trí.
Thế nhưng, vừa nãy đánh Diệp Hiểu Khê như vậy, anh ta cũng chẳng có chút hối hận nào.
Dù sao thì, trong lòng Lục Kiêu, phụ nữ cũng chẳng đáng là gì.
Anh ta thích thì gọi lên giường, khó chịu thì đánh đập, cũng chẳng có vấn đề Nhìn thấy Lục Kiêu nhìn mình đầy hung ác, trong lòng Diệp Hiểu Khê đã khủng hoảng đến cực hạn.
Cô không tự chủ được mà lùi về sau vài bước: "Lục Kiêu, tôi không lừa anh.
Tôi và Ngô Hiểu Hùng, thật sự không có gì với nhau cải"
Lục Kiêu cũng không nói gì, nhưng đột nhiên, anh ta vươn tay, ném Diệp Hiểu Khê lên chiếc giường mềm mại.
Diệp Hiểu Khê bị hành động đột ngột của Lục Kiêu làm cho giật mình, nhưng cô còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên tiếng nào thì đã bị thân thể cường tráng của anh ta áp phía trên người.
Anh ta bóp chặt cằm của cô, trong con ngươi bộc phát ra ánh nhìn độc ác đến đáng sợ: "Diệp Hiểu Khê, nếu như tôi biết cô gạt tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô sống không bằng chết!"
Nói xong, tay Lục Kiêu đột nhiên lại dùng thêm sức, cơ hồ muốn bóp nát cằm Diệp Hiểu Khê rồi.
Diệp Hiểu Khê thật sự là hận Lục Kiêu đến chết.
Thế nhưng, trong lòng cô hiểu rõ, cô đấu không lại anh ta, vì vậy cô cũng chỉ có thế nói với anh ta: "Lục Kiêu, xin anh tin tưởng tôi, tôi thật sự không lừa anh! Nếu như tôi dám lừa anh, cứ để tôi bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!"
"Diệp Hiểu Khê, nhớ kỹ lời cô nói!"
Sau đó, Lục Kiêu thả cằm Diệp Hiểu Khê ra, bắt đầu lôi kéo quần áo trên người cô.
Diệp Hiểu Khê biết rõ, tiếp theo, anh ta muốn làm loại chuyện đó với mình.
Diệp Hiểu Khê không thích Lục Kiêu, thế nhưng cô cũng phải thừa nhận, trong phương diện trên giường, năng lực của Lục Kiêu khiến cho cô vô cùng thoải mái.
Dù cô có ghét anh ta đi chăng nữa, thế nhưng chuyện quan hệ nam nữ, cô thích anh ta.
Có lúc, con người vân thường mâu thuẫn như vậy, dù đã biết rõ có một số thứ nên tránh xa, thế nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ được mà bị mê hoặc.
Nghĩ đến chuyện lần thứ hai trong đêm nay bị Lục Minh Thành không chút lưu tình mà từ chối, lòng ngực Diệp Hiểu Khê nháy mắt dâng lên một đám lửa.
Đám lửa trong ngực cô ta ngày một nóng bỏng, khiến cho nơi nào đó bên dưới có cảm giác trống vắng khó chịu.
Cô chủ động duỗi hai tay, ôm lấy Lục Kiêu: "Muốn tôi! "Động tác Lục Kiêu rất nhanh, trong nháy mắt đem quần áo trên người Diệp Hiểu Khê xé nát.
Anh ta vừa định tàn nhẫn mà đâm thẳng vào thân thể Diệp Hiểu Khê, thế nhưng cúi đầu lại đối diện với gương mặt xanh tím, sưng vù của cô.
Đặc biệt là nhìn thấy đôi môi sưng tấy lên của Diệp Hiểu Khê, khiến toàn thân đang kích động của Lục Kiêu, một đường bị quét sạch.
Gương mặt này, khiến anh ta phát ngán.
Diệp Hiểu Khê đã bắt đầu hứng thú, vì vậy cô ta chủ động ngẩng đầu, đem môi dán đến hướng môi của Lục Kiêu, cánh tay nhỏ nhắn của cô ta cũng duỗi ra, nỗ lực muốn túm lấy chỗ nào đó trên người Lục Kiêu, để anh ta mau chóng muốn mình.
Thế nhưng, môi cô ta còn chịu kịp chạm đến, Lục Kiêu đột nhiên rời khỏi thân thể cô.
Cứ như vậy bị bỏ lại, Diệp Hiểu Khê thật sự cảm thấy thân thể mình trống vắng đến mức khó nhịn.
Cô khó hiểu hỏi Lục Kiêu: "Lục Kiêu, vì sao anh dừng lại?"
Lục Kiêu rút một điếu thuốc, anh ta nhìn Diệp Hiểu Khê, ác độc cười gän: "Diệp Hiểu Khê, cô đúng thật là, một chút tự mình biết mình cũng không có! Gương mặt cô như vậy, cho rằng còn có thể để phần dưới của tôi hứng thú được hay sao? Khẩu vị của tôi, cũng không có nặng như vậy!"
Lục Kiêu cũng không tiếp tục nhìn gương mặt của Diệp Hiểu Khê nữa, anh ta khoác áo ngoài, câu môi nở nụ cười châm chọc, sau đó bước khỏi cửa biệt thự.
"Aaaal"
Lục Kiêu vừa ra khỏi cửa, Diệp Hiểu Khê đã phát tiết quăng hết tất cả mền gối trên giường xuống đất.
Phía dưới không có hứng thú! Tên khốn kiếp Lục Kiêu này, lại dám nói cô khiến phía dưới anh ta không có hứng! Còn cả Quý Ngôn và Lục Minh Thành nữa, tất cả bọn họ đều nói, bọn họ không chút nào hứng thú với cô! Bọn họ đối với cô không cảm thấy hứng thú, vậy với người nào thì mới hứng thú đây? Uyển Dư sao? Đến tột cùng là, cô có chỗ nào không bằng Uyển Dư cơ chứ? Từng người bọn họ, đều là đui mùi! Chó cái!
Coi như là cởi hết, anh ta cũng không hứng thú!
Nghĩ đến từng lời Quý Ngôn làm nhục mình, gương mặt Diệp Hiểu Khê đỏ bừng bừng đến mức khó coi.
Đột nhiên cô mím chặt môi, không khống chế được mà nhếch lên.
Quý Ngôn đã sỉ nhục cô như vậy, cô nhất định sẽ không để cho anh ta dễ chịu! Quý Ngôn là bạn tốt nhất của Lục Minh Thành, còn Uyển Dư, là người phụ nữ Lục Minh Thành yêu nhất.
Nếu như, để cho Lục Minh Thành nhìn thấy người anh em tốt nhất của mình, đè trên thân người phụ nữ mình yêu nhất, thì có thể khiến Lục Minh Thành nóng giận đến mức một dao đâm chết bọn họ hay không đây? Nghĩ đến chuyện Lục Minh Thành động tay chém Quý Ngôn thành từng mảnh, Diệp Hiểu Khê tùy ý cười rộ lên.
Uyển Dư, Quý Ngôn, để xem hai người đắc ý được bao lâu! Đã đắc tội với Diệp Hiểu Khê tôi, đừng ai nghĩ có thể sống yên ổn! Trong lúc Hàn Tịnh và Quý Ngôn cùng nhau uống rượu tán gấu, thì Hàn Tịnh vô tình nghe được Quý Ngôn bảo rằng sau khi uống rượu, Uyển Dư sẽ trở nên rất khác.
Ví dụ như cô sẽ xem bói cho mọi người, hoặc là làm trò câu dẫn người khác!
Xem bói thì Hàn Tịnh không có hứng thú, thế nhưng anh ta rất muốn coi Uyển Dư làm trò.
Quý Ngôn thầm nghĩ, anh ta sẽ chuốc lão đại quá chén, đến lúc lão đại đùa giỡn câu dẫn anh ta, đây là cách tốt nhất để tiếp thêm sức mạnh giúp anh ta đường đường chính chính đoạt Uyển Dư từ trong tay cậu trẻ.
Ôm theo tâm tư có thể bị Uyển Dư câu dẫn, Hàn Tịnh đứng trước cửa bệnh viện, chờ đến khi Uyển Dư tan tầm.
Hàn Tịnh nở một nụ cười xán lạn: "Lão đại, đêm nay đi uống rượu với tôi được không?"
Hàn Tịnh biết, hôm nay chắc chắn sẽ ép được Uyển Dư vô thế.
Vì anh ta chắc chắn Uyển Dư không có lý do cự tuyệt mình.
"Uống rượu?"
Uyển Dư ngớ người, theo bản năng lập tức cự tuyệt: "Hay là thôi đi, tôi không uống rượu được đâu"
Cô chính là điển hình của loại người một ly đã say.
Hơn nữa, loại việc không mấy tốt đẹp như uống rượu, cô cũng không muốn kéo Hàn Tịnh đi theo.
Cô, vẫn luôn là một người rất có đạo đức.
"Lão đại, hôm nay là sinh nhật của tôi mà"
Hàn Tịnh cũng đã sớm dự liệu Uyển Dư sẽ mở lời từ chối, vì vậy nên hiện tại, anh ta đã có chuẩn bị từ sớm rồi.
"Lão đại, mỗi năm tôi cũng chỉ có một lần sinh nhật mà thôi, lão đại cũng không thể để tôi lẻ loi uống rượu một mình vậy chứ?"
Dường như là sợ hãi Uyển Dư sẽ tiếp tục từ chối mình, Quý Ngôn vội vàng nói tiếp: "Lão đại, mẹ tôi đã đưa bọn nhỏ về nhà cũ rồi, bọn họ cũng không tổ chức sinh nhật cho tôi.
Lão đại, lão đại nhẫn tâm để tôi sinh nhật cũng không có ai để ý sao?"
Uyển Dư: "! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...