Ánh mắt của Lục Minh thành mơ hồ nhìn vào bàn tay của Uyển Dư, trái tim cô không ngừng loạn nhịp, đây là anh ta đang giúp Diệp Hiểu Khê giáo huấn cô đây sao?
Uyển Dư chuẩn bị ngắt lời, liền nghe thấy Lục Minh
Thành chậm rãi nói rằng: * Cô đúng là giỏi thật đấy, lại có thể ép được Diệp
Hiểu Khê lên giường với nhiều người đàn ông như vậy, còn lần lượt hết lần này đến lần khác khiến cô ta xảy thai, quả thực là cô làm cho tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác đấy."
Cái gì vậy ?
Uyển Dư vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Minh Thành tại sao có cử cảm thấy là, cậu trẻ đang nói giúp cô nhị, không phải, đây nhất định là cô đã cảm giác sai rồi.
Linda quả nhiên cũng không ngờ đến là Lục Minh
Thành lại nói những lời như vậy, anh ta nói như thế không khác gì nhận định rằng là Diệp Hiểu Khê đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Linda lặng người một lúc lâu, cô ta mới yếu ớt nhìn
Lục Minh Thành mà nói: * Không phải như thế đâu, Lục thiếu gia, Tiểu Khê chưa bao giờ lên giường cùng người đàn ông khác, mấy tấm hình ở trên mạng đăng lên đều là do Uyển
Dự cố tình hãm hại Tiểu Khê!"
Nói xong mấy câu, Linda lại gắn giọng lên chất vấn
Uyển Dư: * Uyển Dư, cô có biết không cô làm như vậy là đã huỷ hoại Tiểu Khê của chúng tôi, Tiểu Khê còn là chị ruột của cô nữa đói Tại sao có lại có thể độc ác đến " Tôi chưa bao giờ hãm hại Diệp Hiểu Khê khuôn mặt kiên cường của Uyển Dư nhìn thẳng vào
Lục Minh Thành nói : “ Cậu à, cháu biết cậu là người đàn ông của Diệp
Minh thành, tự nhiên sẽ thiên vị cho cô ta, nhưng bất đều phải nói, cháu không có hãm hại Diệp Minh luận là cậu có tin hay không đi chăng nữa, cháu cũng thành, những tiếng xấu trên mạng của cô ta không phải do cháu sắp đặt
Ánh mắt của cậu trẻ vô cùng thâm trầm, trông thật hung dữ.
Con người Uyển Dư thật ra rất sợ đau, đặc biệt là, tay của cô đã bị bỏng rồi, vốn dĩ đã đủ đau đớn rồi, nếu mà cậu trẻ còn tiếp tục đánh cô nữa thì chắc chắn cô sẽ đau chết mất thôi.
Hơn nữa, màn đấu sức này đối với Uyển Dự mà nói, dự đoán đến ngay cả một ngón tay cái của cậu trẻ cô cũng không chạm vào được.
Trong lòng Uyển Dự cảm thấy có chút sợ hãi, không kiềm chế được liền nhắm tịt mắt lại.
Cô cho rằng, chỉ một giây nữa thôi nỗi đau sẽ thi nhau kéo đến tìm cô, nhưng mà điều nằm ngoài dự tỉnh là cậu trẻ không hề đánh cô, ngược lại cô lại nghe được giọng nói nồng nàn như rượu của anh
Cậu nói rằng: " Tôi tin tưởng cô
Giống như gió xuân vừa mơn man thổi qua mặt cô vậy.
Cậu trẻ, tin tưởng cô.
Uyển Dự bất ngờ trưng to mắt, đã bao lâu rồi chưa được nghe những lời ngọt ngào như vậy?
Từ nhỏ cho tới lớn, Cứ mỗi lần cô cùng Diệp Hiểu Khê và Thẩm Lệ xảy ra mâu thuẫn, lúc nào Diệp thịnh cũng chỉ tin tưởng Diệp Hiểu Khê và Thầm Lê, cảm giác khi được người khác tin tưởng nó thật sự rất ấm áp.
Tiếc là, người bằng lòng tin tưởng cô là người đàn ông của Diệp Hiểu Khê.
Trong đầu của Uyển Dư vừa hiện lên suy nghĩ này thì lại nghe được giọng nói không chút do dự của Lục
Minh Thành: " Còn nữa, tôi không phải là người đàn ông của Diệp
Hiểu Khê.
Ánh mắt của Lục Minh Thành di chuyển từ bàn tay của Uyển Dư lạnh lùng nhìn chăm chăm vào tay của
Linda: “ Cô dùng tay nào để hất Café vào cô ấy?"
Linda không hiểu Lục Minh Thành đột nhiên hỏi câu này là có ý gì, cô ta miễn cưỡng động đậy cánh tay phải của mình.
Gần như là ngay tức khắc, tầm mắt của Lục Minh
Thành liền dân chặt trên tay phải của Linda, khoảnh khắc ấy Linda cảm thấy cánh tay phải của mình như bị trăm nghìn con dao cứa vào.
" Cánh tay này, không cần dùng nữa.
Lời nói của Lục Minh Thành vừa buông ra, đã có máy người về sĩ từ bên ngoài chạy vào, bọn họ dàn hàng chặn đứng cửa ra vào của tiêm cà phê, đến cả một con ruổi cũng không thể bay vào, không biết từ khi nào mà trong quán cà phê chỉ còn lại mỗi bàn của Uyển dư, Linda bị dọa đến nỗi đổ mồ hồi lạnh run lên bần bật, ở đây hầu hết đều là người của Lục Minh thành, cô ta muốn cầu cứu cũng không the.
Quý Ngôn lê cái chân bị gãy đang bỏ thạch cao của mình, đi từng bước qua đây: * Lục Cửu, cậu thật sự quá tàn nhẫn rồi, làm sao có thể chặt đứt cánh tay của cô nương nhà người ta chứ "
Linda vô cùng cảm ơn lời nói của Quý Ngôn, cảm kích nhìn Quý Ngôn một cái, sau đó liên tục gật đầu,
Cô ta cho rằng Quý Ngôn đến đây là để giúp đỡ cô ta, ai mà được sau khi nói xong, Quý Ngân dọa cho cô ta nằm liệt dưới đất * Một cô gái có làn da min màng mềm mại như thế này, trực tiếp chặt đứt tay thì quá là lăng phí rồi! Phải nằm ngay vào trong chảo dầu rán lên mới đùn, ừm, lợn rán giòn, mùi vị chắc chắn không tệ đâu!
Linda bàng hoàng nhìn Quý Ngôn, bọn họ lại dám đem cô vứt vào chảo dầu ư?!
Bên ngoài đồn đại Lục thiếu gia ngang tàn độc ác, lột da uống máu, chẳng nhẽ lời đồn này lại là sự thật?
Linda vố đến chân của Lục Minh thành, cô ta quỷ Minh Thành: dưới nền, dùng lực giữ chặt lấy ống quần của Lục * Lục thiếu gia, cậu bỏ qua cho tôi đi! Tôi là người mà Tiểu Khê tin tưởng nhất, cậu đối xử như vậy với tôi, Tiểu Khê sẽ rất đau lòng đó * Lục thiếu gia, tôi sai rồi, tôi không nên bất cả phê vào người uyển Dư! Tôi sẽ xin lỗi Uyển Dư, cầu xin cậu nề tình Tiểu Khê mà tha cho tôi lần này, có được không?!"
Lục Minh Thành dứt khoát dùng chân đá Linda văng ra chỗ khác, Linda ngã lăn lốc dưới đất, cô ta muốn ôm chặt lấy chân của Lục Minh Thành tiếp tục cầu xin, nhưng khi chất trên người của Lục Minh Thành rất áp chế người khác, cô ta không dám tiến lên phía trước.
Rõ ràng là người đàn ông này đáng sợ giống Diêm Vương, nhưng lúc đứng ở trước mặt Uyễn Dư cô lại nhìn ra trong mắt anh ta một loại cảm giác rất ấm áp.
Linda không có thời gian để suy nghĩ, cô ta bây giờ chỉ muốn bảo toàn cánh tay của mình.
Cô ta khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: * Lục thiếu gia, tôi đã sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi, cầu xin cậu đừng chặt mất cánh tay của tôi có được không? Lục thiếu gia lần sau tôi không dám như vậy, sau này tuyệt đối không dám đụng đến Uyển Dư
Lục Minh Thành chẳng thèm nhìn Linda lấy một cái, ảnh mắt của anh ấy luôn luôn đặt ở cánh tay bị bỏng đến đỏ rập của Uyển Dư : “ Có đau không?" “ Cậu à, cảm ơn cậu nha, nhưng mà cháu hi vọng cậu sẽ không chất mất cánh tay của Linda.
Nghe được lời của Uyển Dư trong lòng Linda ngay lập tức trỗi dậy một niềm tin mãnh liệt, cô ta biết Uyển Dư bay giờ là cơ hội duy nhất của mình, có ta liền ôm lấy chân của Uyền Dư không ngừng cầu xin: “ UYền Dư, lúc naãy là tôi đã có lỗi với cô rồi, tôi sai rồi, tôi cảm thấy hối hận rồi, cầu xin cô rộng lượng quên đi chuyện ban nảy, bỏ qua cho tôi lần này nhé! “ Linda, cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, vừa rồi không phải là tôi đang cầu xin giúp cô, tôi chỉ là hi vọng, thủ của tôi, tôi tự mình trả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...