"Uyển Dư, tôi không thắng được cô, đêu không thắng được cô!"
Nước mắt Dương Tuyết chảy càng lúc càng nhiều: "Mà tôi biến thành như thế cũng có liên quan đến cô!"
"Dương Tuyết, cô trở thành như vậy không có quan hệ gì với tôi cả.
"
Uyển Dư nhìn Dương Tuyết, nói ra từng chữ: "Dương Tuyết, nếu như lúc vừa bắt đầu cô có thể hòa thuận với tôi, nước sông không phạm nước giếng, không lần lượt hãm hại tôi, cô cũng sẽ không đi đến bước đường này.
"
"Dương Tuyết, cô tỉnh lại đi, cô còn trẻ, coi như là sau này không thể tiếp tục đóng phim, cô vẫn có thể sống rất tốt.
"
"Uyển Dư, cô im miệng lại cho tôi! Tôi chỉ biết đóng phim! Tôi mơ ước được diễn xuất! Nếu như không thể đóng phim, tôi sẽ không sống nổi!"
Dương Tuyết khàn giọng gào thét: "Uyển Dư, tôi không sống được!"
Thấy Dương Tuyết càng ngày càng trở nên kích động, Tôn Thanh Thanh không nhịn được có chút lo lắng, cô ấy ở đã thấy nhiều chuyện tương tự thế ở trong vòng này, tự nhiên cũng biết, chai bia trong tay Dương Tuyết chắc chắn không phải thứ tốt.
Cô ấy suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi bảo vệ đưa Dương Tuyết ra ngoài.
Thấy bảo vệ tới tâm tình của Dương Tuyết càng kích động, cô ta quơ quơ chái bia về phía Diệp Hiểu Khê: "Chi Hiểu Khê, cứu em! Cứu em! Hôm nay chị nói em đến, chị đã đồng ý sẽ giúp em, chị phải giúp em"
Diệp Hiểu Khê sửng sốt, cô ta làm sao cũng không ngờ được, Dương Tuyết ngu xuẩn này lại đem mình kéo xuống nước trước mặt nhiều người như vậy.
Hiện tại Diệp Hiểu Khê đang cực kỳ mâu thuẫn, một mặt cô ta muốn để cho Dương Tuyết nhanh chóng biến mất, đỡ phải tiếp tục nói ra những câu không giải thích được.
Nhưng mặt khác, cô ta lại không muốn Dương Tuyết biến mất, bởi vì, cô ta muốn thấy Dương Tuyết tạt axit lên mặt Uyển Dư.
Diệp Hiểu Khê suy nghĩ một lúc rồi giả bộ làm ra bộ dáng chính nghĩa: "Dương Tuyết, em nói cái gì vậy! Em đã bị đoàn phim đuổi, làm sao chị có thể để em tới! Dương Tuyết, em bình tĩnh một chút, có lời gì nói rõ ra đừng xúc động, nếu không có một số việc khi đã xảy ra sẽ không vãn hồi được nữa đâu"
"Tôi không tỉnh táo được!"
Dương Tuyết chợt thoát khỏi tay bảo vệ, trong tay cô có câm chai nước nên bảo vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giữ mạng nhỏ của mình, bọn họ chỉ cảnh giác nhìn Dương Tuyết, tận lực không để cho mọi chuyện lớn ra.
"Uyển Dư, cô làm hại tôi mất tất cả, cô làm tôi không thể sống dưới ánh mặt trời, thì tôi cũng sẽ khiến cô trở thành con chuột chạy qua đường, người người muốn đánh!"
"Uyển Dư, cô phá hủy đời tôi, tôi sẽ hủy mặt cô! Tôi sẽ hủy cô!"
Nói xong lời này, Dương Tuyết liên dùng hết khí lực toàn thân đem axit trong bình hung hãn tạt vào mặt Uyển Dư.
Uyển Dư đã sớm có phòng bị, cô dĩ nhiên không muốn bị chai bia trong tay Dương Tuyết tạt vào mặt.
Cô nhanh chóng lui ra đằng sau, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với Dương Tuyết.
Nhưng trong lòng thì hiểu rất rõ, dù tốc độ bản thân có mau hơn nữa cũng không hơn được tốc độ của chất lỏng đó, coi như cô không bị hắt đây một mặt axit thì trên người nhiêu hay ít gì cũng bị dính.
Ngay lúc Uyển Dư cho là Dương Tuyết sẽ liều mạng tạt axit vào trên người cô, cô ta đột nhiên đổi hướng, đem axit câm trong tay hung hăng hắt vê phía Diệp Hiểu Khê đứng đối diện.
Mọi người không ai nghĩ đến biến cố bỗng nhiên phát sinh đó, đều rất ngạc nhiên.
Diệp Hiểu Khê cũng bị tình huống đó dọa sợ không nhẹ, nhưng tốc độ phản ứng của cô ta rất nhanh gân như là lập tức bắt lấy Linda bên cạnh, để cho cô ấy chắn trước mặt mình.
Linda và Diệp Hiểu Khê thật sự là hai con châu chấu trên một sợi giây, bởi vì lợi ích giống nhau nên cô ấy cũng khá trung thành với cô ta, nhưng cái gọi là trung thành này vẫn không có ý nghĩa, vì Diệp Hiểu Khê không quan tâm lắm.
"Hiểu Khê, cậu làm gì thế! Mau buông tôi ra đi!"
Linda thất thanh la hét chói tai: "Không muốn! Đừng mà!"
Mặc kệ cô ấy có kêu la lớn như thế nào vẫn bị nước trong chai bia trên tay Dương Tuyết tạt đây mặt.
Mặc dù được Linda chắn trước mặt nhưng Diệp Hiểu Khê vẫn bị dính mấy giọt trên mu bàn tay.
Cảm giác da bị axit ăn mòn thật là đau.
Bất quá trong lòng cô ta vẫn cảm thấy vui mừng nhiều hơn, thật may, bản thân cô ta phản ứng đủ nhanh đấy Linda làm người chết thay.
Vết thương trên tay khi bôi thuốc xong gân như sẽ không lưu lại sẹo, nhưng nếu axit tạt vào trên mặt cô ta thì tất cả tương lai tốt đều bị phá hủy hết thảy.
Đúng vậy, mới vừa nãy Uyển Dư bị Dương Tuyết tiếng to tiếng nhỏ tố cáo khàn cả giọng, chỉ để mê muội Diệp Hiểu Khê, thì đã chuẩn bị tốt tinh thân để hắt axit vào mặt Diệp Hiểu Khê.
Chẳng qua Dương Tuyết không nghĩ tới mình vẫn bị thất bại.
Cô ta đánh giá thấp trình độ tàn nhẫn của Diệp Hiểu Khê.
Thật ra thì lúc nhận điện thoại của Diệp Hiểu Khê ở ngay tại công xưởng bỏ hoang, thì Dương Tuyết cũng chưa có hận cô ta đến mức như thế.
Ban đầu, Dương Tuyết cho là, tất cả bi kịch của mình đều do Uyển Dư ban tặng.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại đó xong cô ta mới hiểu được bản thân đã bị Diệp Hiểu Khê lợi dụng.
Ngu xuẩn!
A, Diệp Hiểu Khê nói cô ta ngu xuẩn, cô ta đúng là rất ngu xuẩn, lại vì cái chỗ tốt Diệp Hiểu Khê hứa hẹn mà thay bản thân cô ta làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, còn không phải là bị Diệp Hiểu Khê coi như con cờ mà sai sao Nếu như nói, cuộc điện thoại Diệp Hiểu Khê gọi tới đó, khiến cho Dương Tuyết hận Diệp Hiểu Khê, như vậy, sau cú điện thoại gọi cho Lâm Tiêu kia lại làm cho cô ta hận không thể đem Diệp Hiểu Khê phanh thây.
Thủ hạ của Lục Minh Thành thả Dương Tuyết trên đường, khi đó cô ta liên nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nói: "Nữ chính "Tình giới", không cần cô nữa".
Nghe xong lời của ông ta, Dương Tuyết như bị sét đánh ngang tai, cô ta theo bản năng hỏi tại sao Lâm Tiêu lại đá mình đi.
Ông ta liền cười giễu cợt hỏi ngược lại cô ta: "Tại sao tôi không cần cô, trong lòng cô không tự hiểu rõ sao?"
Sau đó, từ trong miệng Lâm Tiêu, cô ta mới biết được, ông ta không dùng mình là bởi vì Diệp Hiểu Khê nói với Lâm Tiêu chuyện cô ta bắt cóc Uyển Dư, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.
Lâm Tiêu nói ông ta có thể dùng một nghệ sĩ không sạch lắm nhưng sẽ không bao giờ dùng một tội phạm bắt cóc.
Lâm Tiêu còn nói ông ta sẽ để Diệp Hiểu Khê làm nữ chính "Tình giới".
Sau khi cúp điện thoại Dương Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta cho là, việc Diệp Hiểu Khê qua cầu rút ván đã là cực hạn nhưng không ngờ Diệp Hiểu Khê còn đâm sau lưng cô ta một đao.
Đây chính là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta! Dĩ nhiên Dương Tuyết vĩnh viễn đều sẽ không biết là cuộc điện thoại của Lâm Tiêu là chủ ý của Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành không đích thân giết Diệp Hiểu Khê thì cũng không đại biểu cho việc anh sẽ tiếp tục dung túng cô ta.
"Aaaaa !"
Linda kêu gào như heo bị cắt tiết: "Cứu tôi! Mặt tôi! Mặt tôi!"
Lúc này Dương Tuyết đã bị an ninh giữ lại, cô ta nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của Linda, liền bật cười.
Cô ta khổ sở tự giễu, vì biết, Linda đã làm rất nhiều việc đen tối cho Diệp Hiểu Khê , nên cô ta cho rằng Linda là người Diệp Hiểu Khê tin cậy nhất, thậm chí có thể nói là bạn thân.
Không nghĩ tới, một khi gặp phải nguy hiểm, Diệp Hiểu Khê vẫn không chút do dự đẩy Linda ra.
Diệp Hiểu Khê thật sự lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...