Nàng Của Anh


Cái gì gọi là dáng dấp có chút xấu xí? Phụ nữ ai cũng ghét nhất là người khác nói mình xấu, Dương Tuyết quên cả sợ, giận đến sắp hộc máu, vừa định hỏi lại Quý Ngôn dựa vào đâu mà nói mình xấu xí, thì cô ta liên bị Quý Ngôn nắm lấy cằm.

"Chậc chậc, mặt mũi này, nhìn thật là chanh chua! Còn có cái này nữa, nhọn tựa như dao gọt hoa quả, đây là muốn đâm chết người à? Mặt xấu như vậy, chuyện khác tôi thật đúng là không làm được, chỉ có thể dùng mười khổ hình tàn khốc thời Mãn Thanh vui đùa cô ta một chút!"
Quý Ngôn bỏ mặt Dương Tuyết ra: "Ừ, lúc chơi cùng cô ta phải đem mặt che lại trước, so với tiểu thư của thiên thượng nhân gian còn xấu hơn, tôi sợ nhìn thấy buổi tối gặp ác mộng!"
Tiểu thư bình thường lại xấu như vậy, người đàn ông này anh ta lại dám nói cô xấu hơn tiểu thư của thiên thượng nhân gian! Không thể nhịn được! Dương Tuyết vừa tức giận lại ủy khuất, cô đáng thương nhìn Lục Minh Thành tố: "Lục thiếu, anh không thể để người khác tùy tiện bắt nạt tôi như vậy! Anh là bạn trai của chị Hiểu Khê mài! Anh yêu chị Hiểu Khê như vậy, tôi lại là bạn thân nhất của chị ấy, anh không thể mặc kệ!"
Lại là bạn trai của Diệp Hiểu Khê! ? Uyển Dư cảm thấy lời này đặc biệt chói tai, cô không thích nghe.

Có thể là thời điểm ghen tuông, lá gan sẽ đặc biệt lớn.

Giờ phút này, cô lớn gan lại ôm cổ Lục Minh Thành, còn in một nụ hôn lên môi anh để tuyên quyền sở hữu.

"Cậu trẻ, cô ta nói anh là bạn trai của Diệp Hiểu Khê! Anh nói cho cô ta biết, anh rốt cuộc là bạn trai ai?"
Môi của Uyển Dư thật sự rất mềm, khi cô chủ động hôn anh một cái, Lục Minh Thành cảm thấy giống như có lông chim quét qua trên môi, hơi ngứa, lại ngắn như vậy khiến cho anh cảm thấy chưa thỏa mãn.

Anh thật muốn nâng ót của Uyển Dư lên hung hãn hôn đáp trả, cho đến khi hai má cô đỏ gay, không thở nổi nữa mới thôi.

Nhưng nghĩ đến bên cạnh vẫn còn nhiều kỳ đà cản mũi nên Lục Minh Thành cố nên loại xúc động này xuống.

Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động mang theo biểu cảm khiến người ta rung động, bộ dạng đó của cô, hiển nhiên nói, cậu trẻ, nếu anh giám nói anh không phải là bạn trai em, em sẽ liều mạng với anh.


Đáy lòng anh cảm thấy rất buồn cười, trong lông ngực thì đã trở nên mềm nhũn.

Thật ra anh còn muốn công khai quan hệ của bọn họ hơn cả cô.

Cô giấu quan hệ của hai người làm trong lòng anh có hơi khó chịu, nhưng hiện tại trước mặt nhiều người như vậy mà cô chủ động thừa nhận anh là bạn trai, thì tại sao anh lại phải chối chứ.

Lục Minh Thành cảm thấy mình thực sự bị ma ám, nghe Uyển Dư nhắc đến chữ bạn trai, anh lại có loại cảm giác được cảm giác hạnh phúc được thăng hoa.

"Anh đương nhiên là bạn trai của em!"
Lục Minh Thành cười híp cả mắt, sâu trong con người toát ra cưng chiêu không dứt, khiến cho ngực của Uyển Dư nhất thời đập loạn như nai chạy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu xuống, kìm nén nhịp tim đang đập không bình thường của mình một chút.

Khi Uyển Dư còn chưa kịp tỉnh lại từ trong kích động ngượng ngùng, cô liên nghe được giọng của Bối Bối: "Mẹ lại cưỡng hôn cậu"
Diệp Uyển Nghi nghĩ đến mới vừa nãy bọn họ lừa gạt Tôn Dương nói Lục Minh Thành là cha mình, liên vội vàng sửa lời: "Mẹ cường hôn cha! Mẹ thật dũng mãnh!"
Diệp Uyển Nghi gọi Lục Minh Thành là gì Uyển Dư trái lại không nghe rõ, bên tai cô chỉ liên tục quanh quẩn hai chữ.

Cường hôn.

Dũng mãnh.

Đây là bị đứa con nít Diệp Uyển Nghi chê cười sao? Làm sao có loại cảm giác khó giữ được danh tiết? Uyển Dư yếu ớt nuốt một ngụm nước miếng nghĩ thâm.

Sau này lúc đứng trước mặt Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cô nhất định phải chuẩn bị trước thật tốt, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp của cậu trẻ đâu độc làm ra những chuyện điên rô.

Nghe lời của Diệp Uyển Nghi, tâm trạng Lục Minh Thành lại càng thoải mái hơn một chút, anh sâu kín nhìn Uyển Dư ý vị thâm trường nói: "Ừ, mẹ các con đúng thật rất dũng mãnh!"
Thật ra thì lời nói vừa rồi của Diệp Uyển Nghi chỉ là tán dương đơn giản, nhưng khi vào tai Uyển Dư thì liên trở thành ý không được tốt lắm.

Với cả cũng không biết là có phải do đầu óc quá đen tối không mà khi nghe chữ "dũng mãnh"
từ trong miệng Lục Minh Thành cô lại cảm giác được mùi vị không thích hợp với thiếu nhi.

Loại cảm giác đó, giống như là anh nói, cô sẽ dũng mãnh làm cái gì đó với anh.


Uyển Dư dùng sức lắc đầu, cưỡng ép chính mình không suy nghĩ bậy bạ nữa.

Cô sợ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi sẽ bị Lục Minh Thành dạy hư nên vội vàng hung ác trợn mắt nhìn anh một cái.

Ừm, mèo nhỏ bị chọc rồi.

Ý cười trong mắt Lục Minh Thành lại sâu hơn một ít.

Mấy anh em Tôn Dương Nhìn thấy trừng hai mắt ngây ngốc tại chỗ, Lục thiếu đây là đang cười à? Người đàn ông như Lục thiếu mà cũng biết cười? Bọn Tôn Dương cảm thấy, những chuyện diễn ra trong hôm nay, đều có chút không chân thực.

Dương Tuyết sau khi nghe thấy lời của Lục Minh Thành, trực tiếp sững sờ, cô ta không dám tin, Lục Minh Thành vậy mà sẽ thừa nhận mình là bạn trai của Uyển Dư.

Dương Tuyết tức hận trợn mắt nhìn Uyển Dư một cái.

Đúng, chắc chắn là do Uyển Dư đầu độc Lục thiếu, người Lục thiếu chân chính yêu vẫn là chị Hiểu Khê! Chỉ cần cô có thể liên lạc với chị Hiểu Khê, cô liên được cứu rồi! Trong đầu vừa mới thoáng qua ý nghĩ này thì điện thoại di động của Dương Tuyết liên reo lên.

Người gọi đến hiển nhiên là Diệp Hiểu Khê.

Chẳng qua đáng tiếc cô ta đã bị người ta trói chặt lại gần như không cách nào tiếp nhận cuộc gọi đến của Diệp Hiểu Khê.

"Để cho cô ta nghe điện thoại!"
Lục Minh Thành nhàn nhạt hướng về phía thủ hạ ra lệnh.


Nhận được phân phó của anh, một hộ vệ áo đen vội vàng cầm điện thoại của Dương Tuyết, ghé sát vào bên tai cô ta, thuận tiện mở luôn loa ngoài.

Điện thoại vừa nhận, liên vang lên thanh âm lo lắng kèm theo hưng phấn của Diệp Hiểu Khê trong không khí: "Tiểu Tuyết, Uyển Dư đã đến chưa? Đừng đợi, trước cứ giết chết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, một lúc sau đợi Uyển Dư đến thì giết luôn cô ta là được!"
"Chị Hiểu Khê, em bị người ta trói! Chị mau đến cứu em!"
Dương Tuyết gấp đến độ sắp khóc: "Chị Hiểu Khê, Lục thiếu đến rồi, anh ta còn nói mình là bạn trai của Uyển Dư! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Có phải chị đang cãi nhau với Lục thiếu hay không?"
"Chi Hiểu Khê, chị nhanh nói một chút với Lục thiếu, hết thảy mọi chuyện em làm đều là ý của chị, chị xin Lục thiếu thả em đi!"
Sau khi Dương Tuyết nói xong, đầu bên kia điện thoại liên yên lặng một lúc.

Rất lâu sau đó, Dương Tuyết mới nghe được giọng của Diệp Hiểu Khê: "Dương Tuyết, Minh Thành hiện tại đang ở chỗ em?"
Dương Tuyết vốn muốn nói Lục Minh Thành đang ở ngay trước mặt cô ta, nhưng một người hộ vệ đã lấy con dao thụy sĩ lóe lên hàn quang để ở cổ, cô ta chỉ có thể thay đổi rồi giải thích.

"Lục thiếu! Em không biết Lục thiếu bây giờ đang ở đâu.

Nhưng mà em biết là Lục thiếu sai người bắt em lại"
"Chị Hiểu Khê, chị nhanh đến đây cứu em đi! Thủ đoạn của Lục thiếu, chị cũng không phải là không biết, em bị anh ta bắt chắc chắn sẽ không thoát ra được! Chị Hiểu Khê, em không muốn hết, van xin chị, xin chị hãy mau cứu em!"
Cô ta không chỉ không muốn chết mà còn muốn diễn nữ chính phim của Lâm Tiêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui