Con rắn vừa nhạy bén vừa thông minh, vừa rồi con rắn kia đã bị Uyển Dư thu phục, nó đã cảm nhận ra được sự nguy hiểm trong căn phòng này, tự nhiên rất nhanh đã bò lên hành lang.
Uyển Dư không muốn con rắn làm tổn thương những người vô tội khác, đợi sau khi nó dọa sợ Dương Tuyết rôi, cô sẽ bắt con rắn lại và giao cho cảnh sát xử lý.
Con rắn vừa bò ra khỏi phòng thì tình cờ gặp được Dương Tuyết, Dương Tuyết vừa cúi đầu xuống liên nhìn thấy con rắn bạc đang bò đến bên cạnh chân cô ta.
Dương Tuyết sợ rằn nhất, lý do cô ta dùng rắn độc để giáo huấn Uyển Dư chính là vì cảm thấy tất cả phụ nữ đều giống như cô ta, sợ rắn đến chết.
"Ahhhhh ahhhh ahhh!!"
Dương Tuyết sợ tới mức hét lớn lên một tiếng, cô ta đẩy mạnh người đàn ông bên cạnh ra: "Ngươi mau bắt lấy nó! Bắt lấy nó!"
Người đàn ông hiển nhiên cũng không ngờ con rắn bạc vậy mà lại bò ra khỏi phòng của Uyển Dư, anh ta nhanh chóng muốn bắt nó, nhưng tiếng kêu la của Dương Tuyết vốn đã làm con rắn bạc kia sợ hãi, nó cảm thấy tính mạng bản thân đang bị đe dọa, vì vậy liên chủ động rút lui.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả người đàn ông kia, trong nháy mắt, nó đã cắn vào cánh tay của Dương Tuyết.
Người đàn ông đó cũng giỏi bắt rắn, anh ta nhanh chóng bắt được con rắn bạc, nhưng nơi cánh tay Dương Tuyết bị cắn đã chảy máu ra, biến thành màu đen rồi.
"Ahhhhh ahhh ahhh!!!"
Dương Tuyết rú lên như một con lợn: "Cứu mạng! Có rắn! Cứu mạng với!"
Lúc này, Dương Tuyết cũng không còn tâm tư nào mà nghĩ đến việc con rắn mà cô ta đem đến một khi bị phát hiện thì cô ta sẽ không cách nào chối bỏ, mà bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng có người tới bắt lấy con rắn này đi, rôi điều trị nọc độc rắn trên người cô ta.
Vết thương bị cắn bởi con rắn bạc này thực sự rất đau.
Cả người Dương Tuyết đều run rẩy, cô ta giống như bị ma nhập không ngừng hét lớn lên: "Cứu mạng! Ah ah ah ah!!! Đau chết tôi mất, cứu mạng! Tôi không muốn nến đâu! Cứu mạng với!"
Hầu hết người trong đoàn phim đều sống ở tầng này, tiếng hét của Dương Tuyết lại quá bí thảm khiến mọi người không cách nào ngủ tiếp được, rất nhanh sau đó mọi người đều đã mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Dương Tuyết, không ít người kinh ngạc thốt lên: "Rắn! Dương Tuyết đây là bị rắn độc cắn rồi sao? Nhanh gọi cấp cứu đi!"
Diệp Hiểu Khê sống trong căn phòng tổng thống trên lầu, Trịnh Y cũng vừa gọi điện nói cho cô ta biết chuyện của Dương Tuyết, cô ta liền nhanh chóng cùng Linda đi xuống lâu.
Uyển Dư thấy mọi người đều đã đến đó rồi, nếu cô cứ một mình tiếp tục ở trong phòng cũng không phải là tốt, nghĩ ngợi một chút, liên cầm lấy bộ châm cứu đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Uyển Dư, vẻ mặt của Dương Tuyết căm hận đến méo mó: "Là cô ta! Chính là cô ta muốn hại chết tôi!"
Dương Tuyết run rẩy đưa tay lên, môi của cô ta không biết là do đau hay tức giận mà không ngừng run rẩy: "Rắn độc cắn tôi là do Uyển Dư thả ra! Uyển Dư, tôi đã xin lỗi cô rồi, tại sao cô vẫn còn muốn mạng của tôi chứ?!"
Dương Tuyết ôm đầu, bộ dạng đầy thống khổ: "Tôi khó chịu quá, tôi đây là gần chết rồi sao? Cứu mạng! Tôi không muốn chết đâu!"
Dương Tuyết đã hãm hại Uyển Dư quá nhiều lần khiến mọi người cũng dần trở nên lý trí hơn, tất nhiên mọi người sẽ không còn nghe Dương Tuyết nói cái gì thì liên tin như thế.
Tôn Thanh Thanh kinh tởm liếc nhìn Dương Tuyết: "
Dương Tuyết, cô bị rắn cắn thì liên quan gì đến bác sĩ Diệp chứ? Mấy vụ lần trước đều là do cô hãm hại bác sĩ Diệp!"
"Tôi không có!"
Dương Tuyết vốn dĩ đã rất khó chịu, lại còn không có ai tin tưởng cô ta khiến cô ta vội vàng đến gần khóc: "
Chị Tôn, chị tại sao cứ luôn giúp Uyển Dư vậy chứ? Là vì Uyển Dư có Hàn Thiếu sau lưng sao, chị muốn lấy lòng Hàn Thiếu phải không?"
"Nếu chị muốn lấy lòng Hàn thiếu, em không có ý kiến gì, nhưng chị cũng không thể nào đổi ngược đúng sai được!"
"Dương Tuyết, cô đừng có mà làm loạn nữa! Bác sĩ Diệp sao có thể thả rắn độc cắn cô được chứ! Ai mà biết con rắn độc này là từ đâu bò ra!"
Phó Tịnh thật sự muốn lấy lòng Hàn thiếu, anh ta tiến lên một bước, nhanh chóng nói giúp Uyển Dư.
"Phó đạo diễn, con rắn độc này là do Uyển Dư thả ra! Tôi nhìn thấy rất rõ ràng! Bây giờ người bị rắn cắn là tôi, ai mà biết được nếu con rắn này còn tiếp tục bò lung tung nữa, thì người bị cắn tiếp theo là ai chứ!"
Đầu Dương Tuyết càng lúc càng choáng váng, nhưng cô vẫn hét lớn lên: "Phó đạo diễn, tôi biết các người đều muốn lấy lòng Hàn thiếu, nhưng các người cũng không thể không phân biệt trái phải chứt!"
"Dương Tuyết, tôi và Hàn béo chỉ là bạn bè.
Tôi hy vọng cô đừng cứ đem chuyện này ra nói nữa, còn nữa, con rắn độc này không phải do tôi thả ra!"
Uyển Dư nhìn Dương Tuyết nói từng chữ một.
Dương Tuyết thở hổn hển vài hơi, cô ta trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm con rắn độc bên cạnh, người đàn ông hiểu ý vội nói: "Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy.
Chính là cô ta thả rắn độc ra cắn Dương Tuyết tiểu thư! Cô ta chính là cố ý giết người! "
Người đàn ông kia một tay cầm con rắn độc, tay kia chỉ vào Uyển Dư: "Nếu như không phải tôi trùng hợp biết bản rắn, kịp thời bắt lấy được con rắn này từ trên người Dương Tuyết tiểu thư, thì sợ bây giờ trên người Dương Tuyết tiểu thư không chỉ là một chỗ bị thương đâu!"
Nếu như chỉ một mình Dương Tuyết tố cáo Uyển Dư, người khác có lẽ sẽ không tin tưởng lời nói của cô ta, nhưng bây giờ người đàn ông này cũng nói nhìn thấy Uyển Dư thả rắn cắn Dương Tuyết, không ít người không khỏi có chút tin tưởng lời nói của Dương Tuyết.
Linda tiến lên một bước, cô ta liếc mắt nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, cô đây là có thói quen thích thả rắn cắn người sao, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi nhỉ!"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Linda tiếp tục nói: "Tất cả mọi người có thể không biết, nhưng tôi và Uyển Dư từng là bạn học của nhau, cô ta đã từng làm qua không ít chuyện tốt lành, tôi là người hiểu rõ nhất.
Lúc còn đại học, Uyển Dư đã ÿ vào bản thân biết bắt rắn, người khác một khi động đến cô ta, cô ta đều thích chơi khăm lại, chính là thả rắn vào chăn của người khác!"
"Tôi cứ nghĩ rằng bao nhiêu năm rồi, cô ta có thể thay đổi cái trò bệnh hoạn này.
Không ngờ bây giờ nó còn tôi tệ hơn! Lúc trước giáo huấn người khác, cô ta chỉ thả rắn không có độc thôi, bây giờ lại trực tiếp thả rắn độc ra căn người nữa chứ!"
Linda chính là người tín nhiệm của Diệp Hiểu Khê, trong làng giải trí này cô ta cũng có địa vị, cô ta đã mở lời như thế khiến tình hình hiện trường bắt đầu đảo ngược ngay lập tức.
Linda là bạn học của Uyển Dư, cô ta đúng thật sẽ biết Uyển Dư đã từng làm qua những chuyện này, lời cô ta nói nhất định không giả được! Hơn nữa, với địa vị của Linda trong làng giải trí này, cô ta cũng không cần nhất thiết nói dối cố ý hãm hại Uyển Dư.
"Làm sao có thể thả rắn cần người chứ? Cho dù có không vừa mắt đi chăng nữa, cũng không thể lấy mạng người ta được! Đúng là quá đáng mà!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...