Hàn Tịnh thương hai đứa nhỏ như vậy, tự nhiên sẽ không nỡ nhìn Diệp Uyển Nghi tức giận, anh ta xoa xoa đầu nhỏ của Diệp Uyển Nghi: "Bảo bối đừng tức giận, bố sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt mẹ các con!"
Hàn Tịnh hất mạnh tay khiến Dương Tuyết lảo đảo, nặng nề ngã xuống đất.
Dương Tuyết bất đắc dĩ đứng dậy từ trên mặt đất, cô ta ấm ức lau mắt: "
Hàn thiếu, tôi thật sự không có lừa anh! Uyển Dư con hồ ly tinh này thật không biết xấu hổ! Cô ta sau lưng anh câu dẫn đàn ông, tôi có bằng chứng đây, hoa này vữa nãy thực sự là do Giang thiếu tặng cô ta!"
Nói xong, Dương Tuyết giật lấy tấm thiệp trên bông hoa, cô ta thẳng thừng đưa cho Hàn Tịnh: "
Hàn thiếu nhìn xem, đây rõ ràng là lời của Giang thiếu gửi tới!"
Hàn Tịnh liếc nhìn tấm thiệp trong tay Dương Tuyết, sắc mặt đột nhiên biến sắc.
A Uyển tiểu tiên nữ yêu dấu !
Còn là yêu dấu !
Hàn Tịnh tức giận đến mức thật sự muốn tống cổ Giang Tuấn Thành ra khỏi mặt đất, anh ta vốn tưởng rằng chỉ có chú nhỏ của mình có ý đồ với lão đại, không ngờ răng lại còn có thêm một Giang Tuấn Thành! Anh ta sau này nhất định phải chăm sóc thật tốt cho lão đại, tuyệt đối không được để lão đại chạy theo những người đàn ông xấu xa có ý đồ đen tối này! Nhìn thấy lửa giận hiện lên trong mắt Hàn Tịnh, Dương Tuyết chỉnh lại mái tóc dài của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên tràn đầy vẻ tự mãn.
Không người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình câu dẫn ba bốn người đàn ông.
Nhìn xem, Hàn Thiếu đang tức giận, còn Uyển Dư thì đang chờ xui xẻo! "Hàn thiếu, tôi không có lừa anh đúng không?"
Dương Tuyết nhẹ giọng nói với Hàn Tịnh: "Tôi chỉ không thể nhìn nỗi Uyển Dư đã có con còn ở khắp nơi câu dẫn đàn ông, khiến anh còn không biết mình đội mũ xanh, Hàn thiếu, tôi đây là lấy lại công bằng cho anh mài!"
Hàn Tịnh thu hồi ánh mắt khỏi tấm thiệp, anh ta giơ tay đã ném tấm thiệp lên mặt Dương Tuyết.
Vẻ mặt giễu cợt của anh thoáng hiện lên vẻ chán ghét: "Sao, muốn làm rạn nứt quan hệ của tôi với lão đại ư? Hừ, cô thật không có năng lực! Có đàn ông đuổi theo lão đại là do lão đại của tôi có sức hấp dẫn, mắt nhìn Hàn Tịnh tôi tốt, không giống như cô, cho dù đàn ông có mù mắt cũng không nhìn nổi cô đâu!"
Dương Tuyết suýt nữa bị câu nói của hàn Tịnh làm cho tức đến đột quỵ, cô ta há mồm thở dốc mấy lần, tức giận đến mức muốn phun ra một ngụm máu.
Dương Tuyết vốn dĩ không có lý lẽ còn cố tình làm gián đoạn mối quan hệ giữa Hàn Tịnh và Uyển Dư khiến nhiều người trong đoàn phim không thể chịu đựng được nữa.
"Nói cái gì mà bác sĩ Diệp câu dẫn đàn ông chứ? Rõ ràng chính cô mới là người muốn câu dẫn đàn ông.
Vừa rồi nói chuyện ẻo lả như vậy, chắc không phải là muốn câu dẫn Hàn thiếu chứ?"
"Thật không biết xấu hổ, Hàn thiếu đối với cô ta hoàn toàn không chút cảm giác!"
"Đương nhiên Hàn thiếu không cảm giác với cô ta rôi! Bác sĩ Diệp tốt như vậy, từng trải qua như một người phụ nữ bác sĩ Diệp, Hàn thiếu sao có thể để ý đến cô ta chứ!"
Nghe được lời nhận xét của người trong đoàn, Dương Tuyết tức giận đến tím tái mặt mày, cô ta không cam lòng xấu hổ, muốn lật ngược thế bài, nhưng tình hình hiện tại quá bất lợi cho cô ta khiến cô ta không có cơ hội đảo ngược.
Dương Tuyết hận cay đắng giậm chân, định tránh khỏi sự sắc bén của Hàn Tịnh trước, sau này sẽ tính thù này với Uyển Dư.
Dù sao cô ta cũng được Diệp Hiểu Khê hậu thuẫn, còn Lục Thiếu thì đứng sau Diệp Hiểu Khê nên sớm muộn gì bọn họ cũng giết chết Uyển Dư! Ngay lúc Dương Tuyết muốn nhẹ nhàng bỏ đi thì đã bị Hàn Tịnh kéo lại.
Hàn Tịnh nặng tay đẩy xuống, không chút nào cảm thấy thương hại: "Đừng đi nha! Cô đánh mặt lão đại đến như thế này còn muốn đi?"
"Tôi không đánh cô ta! Là cô ta đánh tôi trước!"
Dương Tuyết ấm ức khịt mũi: "Hàn thiếu, tôi biết anh đã bị Uyển Dư con hồ ly tỉnh này làm cho mê mụi rồi, nhưng anh không thể không phân biệt đúng sai như vậy mài!"
"Cháu nhìn thấy rồi, là dì đánh mẹ trước!"
Diệp Gia Bảo lạnh lùng liếc Dương Tuyết một cái: "Hơn nữa, mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên đời này, bà ấy không phải hồ ly tinh! Xin lỗi mẹ cháu!"
"Đúng rồi, xin lỗi mẹ cháu!"
Khuôn mặt tròn trịa dễ thương của Diệp Uyển Nghi cũng đầy sự lạnh lùng, nói từng chữ một.
Người quan trọng thể diện như Dương Tuyết làm sao có thể chịu được cảnh bị hai đứa nhỏ chỉ trích cô ta chứ: "Uyển Dư vốn dĩ là hồ ly tinh vô liêm sỉ, tôi sao lại phải xin lỗi cô ta!"
"Dì à, có phải dì chưa bao giờ đọc sách không?"
Diệp Uyển Nghi lạnh lùng nhìn Dương Tuyết: "Cô giáo dạy chúng cháu phải xin lỗi khi làm sai, trẻ em đều biết đạo lý này, dì sao lại không biết chứ?"
Diệp Gia Bảo hừ lạnh một tiếng: "Còn không bằng một đứa trẻ còn có thể diễn sao? Diễn thế này đem ra ngoài thì ai dám xem?"
Nghe lời nói của Diệp Gia Bảo khiến Phó Thanh Vân bị sốc, nếu Dương Tuyết không xin lỗi Uyển Dư chính là giết cả đoàn làm phim bọn họ rồi, nếu nhà họ Hàn thực sự động tay, vậy đoàn phim của bọn họ nhất định sẽ rất lận đận.
Dương Tuyết không có người chống lưng cũng không có nhiều kỹ năng diễn xuất, có điều do sau khi leo lên giường của một nhà đầu tư nào đó mới nhận được vai diễn này,anh ta sẽ không bao giờ vì Dương Tuyết mà mạo phạm đến Hàn thiếu! Sau khi cân nhắc xong, Phó Thanh Vân lạnh lùng hét lên với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, xin lỗi bác sĩ Diệp!"
"Phó đạo diễn, tại sao anh cũng giúp cô ta, anh! "
"Dương Tuyết, không xin lỗi cũng được, cô rời khỏi đoàn của chúng tôi ngay bây giờ!"
Không đợi Dương Tuyết lên tiếng, Phó Thanh Vân đã ngắt lời cô.
Dương Tuyết trợn tròn mắt hoài nghi nhìn Phó Thanh Vân, đạo diễn Phó thật sự muốn đuổi cô ta ra khỏi đoàn chỉ vì con hồ ly tinh Uyển Dư sao? Dương Tuyết vừa tức vừa giận, thản nhiên hét lên: "Phó đạo diễn, tại sao anh lại đuổi tôi ra khỏi đoàn phim? Có phải vì con hồ ly tinh Uyển Dư cũng trèo lên giường của anh rồi, anh mới giúp cô ta sao?"
Ở những nơi như đoàn làm phim, thì những quy tắc ngâm này là điều hết sức bình thường.
Các quy tắc ngâm này không chỉ đối với nữ diễn viên của đoàn, mà ngay cả các nhân viên xinh đẹp của đoàn có lúc cũng không cách nào tránh khỏi điều này.
Uyển Dư có ngoại hình đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ chính số một Diệp Hiểu Khê, lần đầu tiên Phó Thanh Vân nhìn thấy Uyển Dư cũng ôm suy nghĩ không trong sáng với cô, anh ta cũng cố gắng tìm cơ hội để khiến Uyển Dư chủ động dâng hiến mình.
Nhưng bây giờ, khi biết Uyển Dư là vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Tịnh, thì dù trong lòng anh ta có một chút thèm muốn nào cũng nhất định phải kìm nén sạch.
Sợ Hàn Tịnh hiểu lầm, Phù Tịnh vội vàng nói: "
Hàn thiếu, anh đừng nghe lời cô ta nói bậy! Mối quan hệ giữa tôi và bác sĩ Diệp thực sự chỉ là quan hệ đối tác đơn thuần! Tôi rất tôn trọng bác sĩ Diệp!"
"Tôn trọng? Lên giường rồi cũng có thể được tôn trọng.
"
Dương Tuyết chế nhạo: "Uyển Dư, đừng tưởng rằng tôi không biết những việc tốt mà cô làm, chỉ sợ số người đàn ông cô câu dẫn, đến cả hai bàn tay đều đếm không đủ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...