Ngay khi cô định đá Ngô Hiểu Minh ra thì Triệu Na đã đẩy mạnh phía sau cô, khiến cả người cô loạng choạng suýt ngã xuống đất.
May mắn thay thân thủ của cô đủ linh hoạt, cô nhanh chóng ổn định cơ thể rôi đá ngã vai của Ngô Hiểu Minh.
Ngô Hiểu Minh lúc đó không có phòng bị, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Uyển Dư lại còn sức mạnh để đánh trả mình, lợi dụng lúc Ngô Hiểu Minh ngã xuống đất, Uyển Dư đã vội vàng chạy ra ngoài phòng.
Triệu Na không ngờ đến Uyển Dư lại có thể phản kháng, đương nhiên cô ta không can tâm để Uyển Dư rời đi như thế này, cô ta nhanh chóng năm lấy quần áo của Uyển Dư muốn kéo Uyển Dư trở về, ai ngờ đến Ngô Hiểu Minh vậy mà lại bắt được đôi vai của cô ta.
Triệu Na nhận ra được sự nguy hiểm, hét lớn lên: "Cứu! Ngay khi lời nói của cô ta được nói ra thì Ngô Hiểu Minh liền dùng đôi bàn tay thô bạo của mình đè cô ta xuống bàn bên cạnh.
Quần áo bị xé rách nát từng mảnh rơi xuống sàn, không còn đường thoát.
Uyển Dư nhìn thấy bộ dạng phát điên của Ngô Hiểu Minh cũng bị dọa đến sợ, đầu óc cô quay cuồng, cô biết tất cả điều này đều do Diệp Hiểu Khê, Triệu Na bọn họ sắp đặt, nếu như tối nay không phải do cô phản ứng nhanh thì người bị Ngô Hiểu Minh hành hạ chính là cô.
Cô không phải là Thánh nữ, Triệu Na bọn họ đã hại cô như vậy, cô lại còn phải nghĩ cho bọn họ sao.
Vì vậy, cô đã lựa chọn dứt khoát, bất chấp sự sống chết của Triệu Na.
Làm nhiều việc xấu sẽ tự chuốc lấy hậu quả, Triệu Na, cô đáng bị như vậy! Uyển Dư không có tâm trạng mà ở lại thưởng thức tình cảnh bi đát của Triệu Na, cô lặng lẽ đi xuống lầu, nghe nói sợi dây chuyền vừa được người giàu bí ấn đặt hàng trước, Uyển Dư cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa.
Cổ họng của Uyển Dư rất khát, cô ấy câm lấy một ly đồ uống trông rất đẹp mắt, uống một hơi cạn sạch.
Khi ngẩng mặt lên, tình cờ bắt gặp một đôi mắt hoa đào không ngừng bắn về phía cô: "Bác sĩ Diệp, đây là màn đêm mà tôi đặc biệt gọi người pha cho cô, thế nào, uống có ngon không?"
Giang Tuấn Thành từ sau khi xem đoạn video Uyển Dư bị người khác hãm hại trên mạng, anh ta đặc biệt có hứng thú với Uyển Dư, tối nay cô lại còn nhanh trí đối phó được với trà xanh làm anh ta càng thêm vài phân hứng thú với cô hơn, tối nay anh ta nhất định phải có được cô! Ánh mắt của Giang Tuấn Thành cẩn thận lướt qua lông mày của Uyển Dư, thật đẹp! Anh ta trăng hoa nhiều năm như vậy, thế nào lại không phát hiện ra người phụ nữ đẹp như thế này chứ! Nhìn gương mặt nhỏ trong trắng của Uyển Dư khiến Giang Tuấn Thành ngay lần đầu tiên đã sinh ra cảm giác rung động.
Uyển Dư lạnh lùng liếc nhìn Giang Tuấn Thành, anh ta có khuôn mặt đẹp trai làm điên đảo tất cả chúng sinh, nhưng khuôn mặt của anh ta quá phù phiếm, vừa nhìn liên biết không phải loại người tốt gì.
Hơn nữa, ánh mắt của anh ta cũng rất lộ liễu, cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không thoải mái Ừm, dù sao cũng còn kém xa cậu trẻ! Uyển Dư không muốn lãng phí thời gian với thiếu gia trăng hoa này, cô lạnh lùng lên tiếng: "Cảm ơn đồ uống của anh.
"
Liên xoay người bước ra khỏi đại sảnh.
Con môi sắp lọt vào miệng, Giang Tuấn Thành tất nhiên sẽ không để cô đi mất như thế này.
Anh ta vội vàng chặn trước mặt cô: "Bác sĩ Diệp, tối nay cô đi theo tôi đi Giang Tuấn Thành liếc nhìn bộ váy dạ hội rẻ tiền của Uyển Dư, mặc dù là bộ quần áo rẻ tiền nhưng lại được cô mang với khí chất của một thương hiệu quốc tế, từ bộ váy này cho thấy tình hình kinh tế hiện tại của cô rất bình thường.
Không có người phụ nữ nào là không yêu tiền, cô đến nơi này không phải cũng vì tìm một người giàu có sao.
Thứ Giang Tuấn Thành anh ta không thiếu chính là tiên, anh ta chỉ cần cho cô một chút ngọt ngào, cô nhất định sẽ khuất phục mà dính lấy anh ta.
Nghĩ đến đây, Giang Tuấn Thành câm lấy một tấm thẻ đen nhét vào ngực Uyển Dư.
"Đi theo tôi, tôi sẽ biến cô trở thành người phụ nữ giàu nhất Hải Thành.
Cô muốn mua gì cũng được!"
Sau đó Giang Tuấn Thành cúi mặt, áp môi mình vào môi Uyển Dư.
Nhìn đôi môi của Giang Tuấn Thành càng ngày càng gân môi mình, lông mày của Diệp Vấn bất giác cau lại.
Người đàn ông này đúng là có bệnh, không hiểu sao lại nhét tấm thẻ đen vào ngực cô, còn muốn hôn cô, sinh ra là người nhưng lại giống như loài chó, ở đâu cũng có thể phát tiết, anh ta cùng cầm thú có chỗ nào khác biệt chứt Uyển Dư tất nhiên sẽ không để tay của Giang Tuấn Thành chạm vào ngực mình, cô nắm lấy tấm thẻ màu đen trong tay anh , ngăn anh ta động tay động chân với cô.
Nhìn thấy Uyển Dư nóng lòng muốn giật lấy thẻ đen của mình, Giang Tuấn Thành không khỏi đắc ý cười, anh ta nói rồi mà, không có người phụ nữ nào không yêu tiền, chỉ cần có tiên, cái gì cũng có thể mua được! Một người phụ nữ dù có vẻ ngoài ngây thơ đến đâu thì đừng trước tiên cũng đều biến thành tâm thường, xu nịnh.
Giang Tuấn Thành đang đắc ý thì anh ta cảm thấy trên mặt mình đau nhói, tấm thẻ đen trong tay Uyển Dư đập mạnh lên mặt anh ta.
"Bệnh hoạn!"
Giang Tuấn Thành sững sờ tại chỗ, cả người anh ta như hóa đá, anh ta không dám tin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, cô vậy mà lại ném tấm thẻ vào mặt anh ta? Còn kêu anh ta có bệnh? Ở cái Hải Thành rộng lớn này, ai dám đánh vào mặt Giang Tuấn Thành anh ta? Ai dám nói rằng anh ta có bệnh? Được rồi, chỉ có Lục Cửu dám đánh.
Giang Tuấn Thành vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc có một không hai này, thì lại cảm thấy chân mình đau dữ dội, anh nhìn xuống liên phát hiện Uyển Dư dùng đôi giày cao gót của mình không khách khí mà dẫm lên chân anh ta.
"Đồ thần kinh!"
Uyển Dư hung hăng giẫm anh ta, sau đó thu chân lại nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh.
"Ah! !
Bệnh hoạn, rồi lại thân kinh! "ha ha ha! Giang Tuấn Thành giống như đứa ngốc đứng nguyên tại chỗ mà cười.
Anh ta không phải có bệnh rồi chứ? Bị một người phụ nữ đánh mắng, suýt chút nữa giẫm nát chân mà anh ta vẫn còn tâm trạng cười, anh ta đúng thực là thần kinh rồi! Thú vị! Uyển Dư cứ tưởng vừa rồi mình uống là loại nước trái cây chua chua ngọt ngọt, không ngờ lại là loại rượu có đô mạnh.
Uyển Dư rất ít khi uống rượu, vì vậy tửu lượng của cô đặc biệt kém, uống chưa tới một ly đã không chịu nổi rồi.
Nhiều năm như vậy, cô ngoại trừ lần này ra thì lúc ở nước ngoài cũng từng uống qua nửa ly rượu.
Vốn dĩ Tô Trà Trà muốn cùng cô uống rượu rồi cao hứng hát hò nhưng không ngờ tới Uyển Dư mới có uống nửa ly rượu đã say quất cần câu rồi.
Uyển Dư thoạt đầu mới say rượu có thể yên lặng ngủ một chút, nhưng sau khi có một chút sức lực thì cô sẽ làm ra những chuyện không thể tả nổi.
Nghe nói, cô sau khi say xong đặc biệt thích xem bói cho người khác, còn thích mặc váy cho người khác.
Hôm đó Tô Trà Trà mang quân, cô nhất quyết đòi cởi quần của Tô Trà Trà ra mà mặc váy cho Trà Trà.
Hơn nữa, cô còn vừa sờ vừa hôn Tô Trà Trà khiến Tô Trà Trà tức giận đến mức suýt ném cô xuống Thái Bình Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...