"Uyển Dư, đừng khóc!"
Lục Minh Thành với khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng lần nữa.
Đối diện với vẻ mặt lạnh như băng của Lục Minh Thành khiến Uyển Dư lân này quả thật không dám khóc nữa, chỉ là vai cô không ngừng run lên giống như cô đang cố gắng hết sức để chịu đựng.
Trong lòng Uyển Dư cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, nhưng sau khi bị Lục Minh Thành nói như vậy cô cũng không dám khóc nữa.
Sắc mặt của cậu trẻ quá là đáng sợ, cô cảm thấy nếu cô còn dám khóc nữa, anh nhất định sẽ đánh cô thật nặng.
Nội lực của cậu trẻ cao đến nỗi Quý Ngon bọn họ còn đánh không lại anh, cô ở trước mặt anh càng dễ bị đánh bại, cô không muốn bị cậu trẻ đánh cho tơi tả, thiếu chân thiếu tay đâu.
Cô chính là sợ đau!
Nhìn thấy bộ dạng này của Uyển Dư khiến trong lòng Lục Minh Thành tràn ngập cảm giác thất bại, anh đã cố gắng dỗ cô thế này mà cô vẫn còn khó chịu sao? Hơn nữa, nhìn cô có vẻ như rất là sợ anh.
Nhìn thấy khóe mắt Uyển Dư vẫn còn đọng nước mắt, Lục Minh Thành không nhịn được đưa tay muốn lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Nhưng ngay khi anh đưa tay ra, cơ thể Uyển Dư đột nhiên co lại, hơn nữa còn lùi về phía sau vài bước.
Trong long Lục Minh Thành u sâu đến cực điểm, cô sợ anh đến vậy sao? ! "Cậu trẻ, tôi không khóc nữa đâu, anh đừng có đánh tôi !"
Uyển Dư cứ nghĩ Lục Minh Thành vươn tay ra muốn đánh cô, nên vội vàng thấp giọng nói.
Khóe môi Lục Minh Thành co giật vài cái, anh khi nào muốn đánh cô rồi? I Cả cuộc đời này của anh chỉ dỗ dành duy nhất một người phụ nữ là cô, vậy mà lại bị cô hiểu lâm thành anh muốn đánh cô, ông trời ơi, đừng có đùa như vậy chứ có được không! Lục Minh Thành mấp máy môi, anh muốn giải thích với Uyển Dư anh không đánh phụ nữ, đặc biệt sẽ không bao giờ đánh cô, nhưng khi anh nhìn xuống liên nhìn thấy cảnh đẹp thấp thoáng trước ngực cô.
Lúc này anh chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, lửa nóng ở bụng dưới còn chưa dập tắt triệt để lại bùng cháy lên lần nữa, nó khiến anh nóng đến khó thở.
Uyển Dư cũng nhận ra sự kỳ lạ của Lục Minh Thành, lúc bắt gặp ánh mắt như muốn cướp đoạt của anh, trong lòng Uyển Dư không khống chế được mà hoảng loạn.
Cô thu mình lại một góc : "Cậu trẻ, anh không thể cưỡng ép tôi! Cho dù tôi có là vợ cũ của anh đi nữa, thì nếu anh cưỡng ép tôi cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý!"
Uyển Dư sợ những lời mà mình vừa nói không đủ để đánh lừa Lục Minh Thành, cô nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: "Đổ vỡ trong hôn nhân cũng đã đổ vỡ rồi, chúng ta cũng đã ly hôn rồi, nếu như anh làm lại những chuyện kia với tôi, thì tôi có thể kiện anh! kiện anh cưỡng hiếp phụ nữ.
"
Giọng nói của Uyển Dư càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trâm thấp gần như không nghe được, thiếu tự tin nghiêm trọng.
Uyển Dư cảm thấy bản thân thực sự yếu đuối, rõ ràng là muốn bày tỏ sự phản khán những điều trong lòng mình với Lục Minh Thành, nhưng cuối cùng cô vẫn bị khí chất của anh đè bẹp, đánh bại hoàn toàn.
Yếu đuối?! Khuôn mặt điển trai của Lục Minh Thành như có một đám mây đen bao trùm lại, trong lòng cô, anh là loại người như thế sao? ! Lục Minh Thành ôm Uyển Dư vào lòng giống như nhặt chiếc lá mùa thu: "Uyển Dư, tôi trong lòng cô rốt cuộc là người như thế nào?"
Cậu trẻ rốt cuộc là người như thế nào? Uyển Dư sững sờ, cậu trẻ là người cao quý, kiêu ngạo, không ai bì kịp, ở Hải Thành này anh giống như một vị thân khiến cô ngưỡng mộ, kính trọng anh, nhưng có đôi khi hành động của anh lại khiến cô không thể hiểu được.
Thấy Uyển Dư không lên tiếng, chỉ đang cố thoát ra khỏi vòng tay của anh khiến Lục Minh Thành cau mày: "Cô rất!
sợ tôi?"
"Không phải đâu cậu trẻ, tôi đây là tôn trọng anh.
"
Uyển Dư cắn môi: "
Vậy nên cậu trẻ à, tôi cũng mong những hành động mà anh làm có thể khiến tôi kính trọng anh! Cậu trẻ, xin tự trọng! "Uyển Dư, thứ tôi muốn không phải là sự tôn trọng của cô dành cho tôi.
"
Còn có, tự trọng là cái quái gì chứ? ! Nếu anh có tự trọng, nếu anh cứ ngồi yên như vậy thì làm sao đem được vợ về nhà? ! Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Minh Thành khó chịu đến cực điểm, điều anh muốn là cô có thể thích anh nhiều như anh thích cô vậy, nhưng những lời nói này anh thực sự không nói ra được.
Cảm giác nơi nào đó trong người mình lại bắt đầu sưng lên nhanh chóng, Lục Minh Thành sợ một lúc nữa chính mình sẽ mất kiểm soát mà ăn sạch sẽ Uyển Dư, rôi khiến cô hận anh đến xương tủy, vì vậy anh ép bản thân đẩy cô ra ,nhanh chóng rời khỏi giường lao vào phòng tắm.
Lục Minh Thành cảm thấy mình thật sự tự ngược đãi bản thân, tối nay còn định dựa vào việc ở cùng căn hộ nhỏ của Uyển Dư mà vun đắp tình cảm với cô, cuối cùng tình cảm không những không được vun đắp, mà chính mình nửa đêm còn phải tắm nước lạnh, đúng là tự ngược đãi mình mà ! Tuy nhiên, cuộc sống nếu cứ bình thường trôi qua thì không có ý nghĩa gì hết, thỉnh thoảng bị ngược đãi một chút cũng sẽ có được một số niêm vui.
Ví dụ như đêm nay, mặc dù bị Uyển Dư coi như là kẻ háo sắc khiến anh tắm nước lạnh lâu như vậy, nhưng đổi lại anh có thể thấy một cảnh đẹp rất tuyệt vời nha.
Nhớ đến cơ thể nõn nà của Uyển Dư, cổ họng của Lục Minh Thành thắt lại, anh lại tiếp tục tắm nước lạnh !.
Uyển Dư bị mất ngủ.
Cả đêm qua, cô cứ nghĩ đến thứ cậu trẻ muốn rốt cuộc là cái gì.
Cô bây giờ đã chắc chắn được một việc, cậu trẻ đối với cô có một chút thích, nhưng kiểu thích này chưa đủ gọi là yêu.
Loại yêu thích của cậu trẻ dành cho cô, đúng hơn là mong muốn chiếm đoạt cơ thể phụ nữ của đàn ông, anh vì chưa có được thân thể của cô mới nhớ nhung không quên, có lẽ sẽ có một ngày anh có được thân thể cô rôi, hay bên cạnh anh có một người phụ nữ hấp dẫn hơn, thì cô ở trong lòng anh sẽ trở thành thứ vô giá trị.
Cô sẽ không để mình rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, vì vậy một số suy nghĩ không nên có, tốt hơn là nên ngăn chặn kịp thời.
Sau khi trải qua một đêm tiếp xúc và gần gũi như đêm qua, Uyển Dư thực sự không biết sau này sẽ phải đối mặt với Lục Minh Thành như thế nào.
May mắn thay buổi sáng khi cô tỉnh dậy, Lục Minh Thành đã rời khỏi căn hộ nhỏ của mình, như vậy sẽ không khiến cô cảm thấy ngại ngùng nữa.
Uyển Dư dọn dẹp sơ qua rồi lập tức đến đoàn phim.
Vừa đến đoàn phim, cô liên nhận được tin vui.
Hôm qua nhân viên đoàn phim đã xem xong camera giám sát, trong camera, Uyển Dư không hề ra vào phòng nghỉ, vì vậy cô không thể trộm chiếc nhẫn kim cương của Dương Tuyết được.
Bị kết quả rõ ràng như thế đập vào mặt khiến sắc mặt của Dương Tuyết có chút ngượng mặt.
Nhưng dù sao cô ta cũng đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, chuyện nhỏ này cũng không đủ ảnh hưởng gì đến cô ta.
Cô ta không có tiếp tục đốp lại Uyển Dư như mọi người mong đợi, hoặc đưa ra một lá chắn để chứng minh rằng cô ta vô tội như thế nào.
Dương Tuyết lập tức xin lỗi Uyển Dư, nói rằng sự việc hôm qua chính là do cô ta hãm hại Uyển Dư, là do cô ta ghen ty với Uyển Dư đẹp hơn mình nên muốn giáo huấn Uyển Dư một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...