Trong mấy chục năm cải cách và mở cửa, giới thượng lưu quý tộc vẫn đặt một chân tại nông thôn, chân còn lại đột ngột bước vào thế giới giàu sang, dẫn đến vô số trò kì khôi đến mức khôi hài.
Quỹ đạo phát triển của Trắng-Giàu-Xinh Điền Thanh Trừng không khác nhiều so với hầu hết mọi người, ngoại trừ hoàn cảnh thư thái hơn.
Từ tấm bé cô đã tiếp xúc nhiều, kiến thức rộng, thành thử cô dễ cảm thông và tôn trọng người khác.
Ba Điền hãnh diện lắm nhưng miệng hay than: “Mấy người nói coi, tôi đây là người ba niềm nở thân thiện, tân tiến gần gũi, sao lại nuôi ra đứa con gái có tính tình lý trí và lạnh nhạt thế kia chứ?”
Chắc tại đột biến gien!
Song, điều này không thể ngăn cản tấm lòng thương yêu của ba Điền dành cho con gái rượu.
Từ tận đáy lòng, ông xác định Điền Thanh Trừng là người nối nghiệp, thành thử khi Điền Thanh Trừng chọn ở bên Đường Tư Nguyên, ông không tài nào chấp nhận được.
Trong mắt ông, Điền Thanh Trừng thích hợp làm “bà đầm thép” hơn! Bây giờ bất chợt báo ông rằng, nó không muốn làm bà đầm thép mà cam lòng làm cô gái nhỏ, ba Điền tức tung cành.
Lần đầu tiên Điền Thanh Trừng dẫn Đường Tư Nguyên về nhà họ Điền là hồi năm tư.
Năm ấy, Điền Thanh Trừng quyết định thi lên nghiên cứu sinh, phòng làm việc quy mô nhỏ của Đường Tư Nguyên và Phó Ninh cũng được thành lập dưới sự giúp sức của giáo viên và bạn học.
Cô giới thiệu Đường Tư Nguyên với ba mẹ Điền, đặt quà của anh lên bàn trà, cất giọng ngọt ngào rằng: “Con thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy.”
Ba mẹ Điền làm thinh một hồi, ba Điền chần chờ hỏi: “Mấy đứa quen nhau bao lâu rồi?”
Đường Tư Nguyên gò bó thưa: “Dạ sắp ba năm rồi.”
“Mới vô Đại học đã quen nhau?”
“Vâng ạ.”
“Tuổi trẻ đầy triển vọng,” Ba Điền tán dương: “Trông cũng sáng sủa đó.”
Đường Tư Nguyên cười trong căng thẳng.
Một bên là cha mẹ thương mình, một bên là người bạn trai mình thương, lòng Điền Thanh Trừng khấp khởi, lén nắm tay Đường Tư Nguyên, nào ngờ đụng phải bàn tay nóng rẫy dính nhớp mồ hôi.
Cô quay sang nhìn mặt anh, trán túa mồ hôi, thậm chí chóp mũi cũng thấm ra mồ hôi con.
Ảnh hồi hộp quá chừng.
Điền Thanh Trừng mỉm cười, khều lòng bàn tay anh.
Đường Tư Nguyên nhếch khóe miệng với cô.
Trông tâm trạng mẹ Điền không vui lắm, bà đứng dậy nhạt giọng: “Tôi đi rót trà.”
Ba Điền câu được câu chăng hỏi thăm việc học của Đường Tư Nguyên, như bậc cha chú ấm lòng quan tâm lớp trẻ.
Điền Thanh Trừng tranh thủ thời cơ dẫn Đường Tư Nguyên vào phòng mình.
Cô nắm tay anh, kể: “Hồi xưa em hay vẽ bậy lên tường.
Nơi nơi đều là tranh chữ và tranh vẽ, vừa xấu vừa dị, mọi người hay cười chê em lắm.
Mãi đến năm mười lăm tuổi, ba em sơn lại hết, che sạch những dấu vết xưa, thay bằng giấy dán tường này……”
Căn phòng của cô có đủ sắc thái từ xanh nhạt đến xanh thẳm như đại dương, mang đến cảm giác tĩnh lặng tràn ngập không gian.
Đường Tư Nguyên đứng trong góc tường.
Góc khuất tăm tối khiến anh thấy thật quạnh quẽ, ánh sáng mông lung vẽ nên những mảng màu lộn xộn trên dáng người cao ngất.
Anh cười chua chát, thỏ thẻ rằng: “Đẹp thật.”
Điền Thanh Trừng chẳng biết cớ sao, nhịp tim chợt nhanh chợt chậm, bồn chồn không thôi: “Trông anh không ổn lắm, có chuyện gì vậy anh?”
Đường Tư Nguyên nhắm mắt, chừng như tình si khắc sâu, rồi như tự ti khắc khoải, tiếng anh nhẹ tênh: “Thanh Trừng ơi.”
“Ơi?”
Đến khi đôi mắt đen láy mở ra, anh đã kiên định triệt để, tựa như thốt nên lời tuyên thệ son sắt, anh nói chắc nịch: “Dẫu có xảy ra chuyện gì, anh cũng không từ bỏ em đâu.”
Điền Thanh Trừng bưng tay đỡ tim, trái tim đập bình bịch như nổi trống.
Đẹp trai quá má ơi! Cờ mờ nờ Đường Tư Nguyên đẹp trai vồn!
Thật may mắn xiết bao khi được người đàn ông này thương yêu!
Điền Thanh Trừng mừng rơn, nhưng đồng thời cô cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Ba mẹ yêu cô vô vàn, cô là đứa con độc nhất của họ, lẽ dĩ nhiên họ cũng sẽ ưng ý người đàn ông mà cô chọn.
Một khi đã vậy, cô còn lo âu chi?
Vả lại ban nãy ba mẹ cũng chưa nói gì.
Bọn họ quả thực rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Đường Tư Nguyên, song dường như họ đã ưng thuận mà, không phải ư?
Cô tin rằng thời gian sẽ mang đến sự đồng hành bền lâu.
Người trong gia đình ắt sẽ thấy lạ lẫm và kháng cự với người mới đến, nhưng chỉ cần sống chung lâu ngày, họ sẽ hiểu điểm tốt ở Đường Tư Nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận anh.
Vì lẽ đó, cô kéo anh đến mép giường, đùa rằng: “Cần chi lo sốt vó thế? Nào, thử giường em đi.”
Cô nắm tay Đường Tư Nguyên, ấn anh ngồi lên giường mình, “Mềm không?”
Thử giường gì cơ, khiến người ta nghĩ vẩn vơ thế!
Đường Tư Nguyên luống cuống tay chân, nhấp nhổm không yên, da dẻ đỏ bừng, “Chắc là mềm……”
“Mềm là mềm, không là không, chắc mềm là sao?” Điền Thanh Trừng đung đưa chân, nhân lúc sơ sẩy đẩy anh ngã ra giường, tự nhiên nằm trên ngực anh, khều cúc áo anh, “Anh căng thẳng thế.”
Đôi mắt Đường Tư Nguyên dao động, giọng điệu êm ái và trìu mến nhuốm phần bất đắc dĩ: “Đây là nhà em đó, ba mẹ em mà vô thì sao?”
Điền Thanh Trừng đáp: “Không có sự cho phép của em, họ không vào đâu.”
“Nhưng để lại ấn tượng xấu……”
Kể từ khi đặt chân vào nhà cô, Đường Tư Nguyên hãy luôn căng mình.
Điền Thanh Trừng thấy thế, định giúp anh thả lỏng, dè đâu càng khiến anh thấy áp lực hơn.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời lại thấy anh cưng cưng dễ thương hết nấc.
Đôi mắt ướt át và đáng thương khôn cùng hệt như chú nai con ngoan hiền.
Cô siết lấy tay anh, năm ngón tay đan cài, cất giọng trấn an: “Em đây, em mãi mãi ở đây.”
Đường Tư Nguyên nở nụ cười, song ý cười không đọng tới đáy mắt mà thấp thoáng u sầu, “Có phải ban nãy biểu hiện của anh tệ lắm không?”
“Ý anh là cách ngồi thẳng lưng y chang mấy trò nhỏ hả?”
Đường Tư Nguyên la lên á rồi lấy tay bụm mặt.
“Hay ý anh chỉ biểu hiện nghiêm túc, đối đáp nghiêm túc như học sinh thi tuyển sinh?”
Đường Tư Nguyên rên rỉ vài tiếng, anh rầu thúi ruột: “Thiệt hở?”
Điền Thanh Trừng tách từng ngón tay anh, đối mặt với cặp mắt trong trẻo ngời sáng ấy, cô cười toe: “Thiệt luôn, đáng yêu cực!”
Đường Tư Nguyên lắc đầu chán ngán: “Thảm thật!”
“Vớ vẩn nào, em mê lắm.” Điền Thanh Trừng cười tủm tỉm: “Best đẹp! Best cao! Best chân thành!”
Đường Tư Nguyên có chết cũng không muốn nhớ lại màn ra mắt vừa rồi, bất chấp tất cả nằm liệt trên giường Điền Thanh Trừng, anh lẩm bẩm: “Không biết ba mẹ em có ưng không……”
“Ưng chứ.
Em thích thì họ chắc chắn thích,” Điền Thanh Trừng nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, gối lên ngực anh lắng nghe nhịp tim đập: “Anh tốt đến thế, sao họ không thích cho được……”
Đường Tư Nguyên cười khổ, vuốt ve mái tóc người con gái anh thương, “Đối với họ, anh đã cướp đi cô con gái rượu mà họ cưng nhất.
Nói tới thích thì hơi bị khó.”
“Chẳng lẽ không phải có thêm một người quan tâm họ ư?”
Giữa thêm một người quan tâm và cướp đi cục cưng, dẫu tốt hay xấu thì hai chuyện hoàn toàn bất đồng, phán sai thì hỏng.
Đường Tư Nguyên không lạc quan như Điền Thanh Trừng, thành ra anh chỉ cười nhẹ.
Chiếc giường êm ái đượm hương nắng, bức màn ren trắng bị gió thổi tung, phất lên một vòng cong mỹ miều, cộng thêm nhiệt độ cơ thể quen thuộc kề bên khiến Điền Thanh Trừng hết mực thư thái, nhắm mắt nở nụ cười biếng nhác.
“Buồn ngủ à em?”
Điền Thanh Trừng lim dim, chây lười rờ cái bụng mềm mềm êm ái của anh một cách khêu gợi, “Nhắc tới giường là em nghĩ ngay tới một chuyện.
Hồi trước mấy đứa bạn đều tưởng em là người đầu tiên dọn ra khỏi ký túc xá, kết cục họ đi hết trơn mà em vẫn y thinh.
Anh không biết ký túc xá về đêm kinh khủng cỡ nào đâu, trơ trọi mình em, không dám đi vệ sinh luôn……”
Nhắc tới đề tài này, Đường Tư Nguyên tằng hắng, “Anh đang kiếm phòng.”
“Để em nhẩm xem,” Điền Thanh Trừng bẻ ngón tay liệt kê, trêu anh: “Anh lên kế hoạch thuê phòng vào nửa năm trước, ba tháng trước bắt đầu đi tìm, tới nay chưa thấy tung tích căn phòng đâu.”
“Ờ thì, tại chưa có cái nào đáp ứng điều kiện chứ bộ.” Đường Tư Nguyên khó xử.
“Vậy anh nói xem, điều kiện của anh là gì?”
“Gần trường, giao thông tiện lợi, an toàn khu phố, môi trường yên tĩnh, hai phòng ngủ, một phòng khách một nhà bếp một nhà tắm.”
Điền Thanh Trừng ngó cái kiểu chưa thức thời kia, tức mình véo bụng anh, “Một hai phải tìm kiểu phòng này hả?” Chẳng trách tìm hoài không thấy.
Dựa vào yêu cầu của Đường Tư Nguyên, tiền trọ cộng thêm chi phí điện nước, mạng mẽo và phí bất động sản hàng tháng sẽ ngốn chừng 4000 tệ, mà đó còn chưa tính chi tiêu hằng ngày.
Bằng vào thực lực kinh tế của anh hiện tại thì đây là điều tuyệt đối bất khả thi!
Điều cô thực sự muốn là hai người trải qua cuộc sống bình dị thôi!
Ông tướng cổ lỗ sĩ này thiệt tình.
Mọi khi nắm tay hôn hít thì thôi, hễ ra ngoài du lịch là đòi đặt hai phòng đơn, thế mà thuê chỗ trọ vẫn nằng nặc phải hai phòng một sảnh!
Quả nhiên, Đường Tư Nguyên khư khư giữ vững nguyên tắc: “Điều nên làm.”
Điền Thanh Trừng thầm trợn mắt.
Đường Tư Nguyên chêm thêm: “Ký túc xá an toàn lắm.
Nếu em sợ thì hay mình kiếm người ở chung với em ha?”
Cô cần người ở chung chắc? Cô muốn sống chung với anh cơ!
Đồ đần!
Điền Thanh Trừng hừ hừ, móng tay cào bụng anh qua lớp áo.
Đường Tư Nguyên vội giữ rịt lấy cái tay be bé nghịch ngợm của cô, bất đắc dĩ rằng: “Anh không muốn em hạ thấp chất lượng cuộc sống đặng ở bên anh, nhân nhượng anh.
Đợi mai này anh sẽ cho em những điều tốt nhất……”
Điền Thanh Trừng nhổm dậy, tròn mắt, nói huỵch toẹt: “Thế cả đời này anh đừng hòng nghĩ tới việc sống chung với em.”
Vừa dứt lời là cô hối hận liền.
Với những lời này, cô đã phủ định hết thảy những nỗ lực công sức của anh, không những phủ nhận thì hiện tại mà còn phủ nhận cả tương lai anh.
Lời nói ra như bát nước hắt đi, nước đổ khó hốt.
Khiến người ta tổn thương cùng cực.
Quả vậy, Đường Tư Nguyên làm thinh một hồi, anh cười cay đắng: “Hình như thế thật.”
Anh chẳng hề phản bác.
Bởi lẽ càng hiểu nhiều càng thấu suốt, đủ tỏ tường khoảng cách giữa họ lớn đến nhường nào.
Anh có nai lưng cả đời cũng chẳng cách nào bì kịp độ giàu có của nhà Điền Thanh Trừng.
Có lẽ sự tồn tại của anh đã làm giảm mức sống của Điền Thanh Trừng.
Điền Thanh Trừng víu cổ anh, kê đầu lên vai anh, rầu rĩ bảo: “Em xin lỗi.”
Đường Tư Nguyên vươn tay ôm lấy eo cô, cười cười, “Có gì đâu, em cũng đâu nói sai.”
Cô sốt ruột: “Em xin lỗi, xin lỗi anh.
Em chỉ muốn cho anh hay là em muốn sống chung với anh thôi, muốn lắm lắm luôn……”
“Anh biết.”
“Ý em định nói rằng, sống bên nhau là phải bao dung và thấu hiểu, Chưa kể nhún nhường hay không, chẳng lẽ trong mắt anh, em là người ưa sống nhàn thế hả?”
“Anh biết.”
“Em không thích từ mai này tí nào.
Ai đoan chắc mai này không có biến số chứ.
Những vế sau này có tiền, sau này nỗ lực, sau này sống chung, tại sao không thể là hiện giờ? Chẳng lẽ tương lai quan trọng hơn ngay lúc này ư?” Cô ngẩng đầu nhìn Đường Tư Nguyên, đoạn cúi đầu trề môi, nói trong chua xót: “Em xin lỗi, nhưng em chưa bao giờ nghi ngờ thực lực và tài năng của anh.
Chí ít thì em có niềm tin vào anh của thì tương lai.
Chung ta phải chờ mong vào một mai tươi sáng và vẻ vang hơn, chứ không phải chỉ chăm chăm vào tiền.”
Đường Tư Nguyên cười nhẹ: “Lời mình tự nói mà sao còn buồn bực hơn anh vậy?”
Cô thoáng buồn rầu, nói như lẽ đương nhiên: “Vì yêu anh chứ sao.
Anh vui thì em càng vui hơn anh, anh khó chịu thì em thấy rầu hơn anh.
Em không thể kiểm soát bản thân cũng chẳng muốn kiềm chế, bởi vì…… Ai biểu em bằng lòng kia chứ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...