Nàng Công Chúa Và Chàng Lọ Lem


Đường Tư Nguyên những ngỡ việc nhục nhã nhất đời mình là sự kiện “bóc mẽ” hồi đại học, nhưng hiện thực đáp trả anh rằng, đó chỉ là một lịch sử đen bé nhỏ chẳng đáng kể, nhục nhã thực sự là ngay chính khoảnh khắc hiện tại.
Tại một nhà hàng kiểu Trung, anh ngồi đối diện cấp dưới mình – Anna, mẹ Đường ngồi kế bên run lẩy bẩy, một bên khác là mẹ Đào và cô Đường đang tung hứng tưng bừng.
Mẹ Đào: “Anna tốt nghiệp từ nước ngoài đó, không phải là đại học nước ngoài gà rừng à nha! Giờ tiền lương vài vạn lận đó!”
Cô Đường: “Ái chà, giỏi dữ vậy hả! Còn giỏi hơn thằng Tư nhà tôi luôn!”
“Còn phải nói! Tại lo đi làm riết nên giờ chưa có bồ bịch đó.”
“Cũng đúng, con gái chăm chỉ đáng tin vầy hiếm lắm à.”
“Kì này nó không muốn tới, chẳng qua tôi với mẹ nó quen nhau, mẹ nó thấy nó độc thân suốt ngày, một hai phải bắt nó tới đây.

Cô xem, trai tài gái sắc xứng đôi chưa kìa!”
“Xứng đôi xứng đôi,” cô Đường cười tươi như hoa, “Xứng đôi nhất với thằng Tư nhà tôi!”
Mẹ Đào đứng lên, bảo: “Kế bên có quán trà, hay mình ra đó uống trà nhé?”
Cô Đường kéo mẹ Đường đứng lên: “Ôi, quán trà luôn, đi đi đi.

Thằng Tư à, ngồi nói chuyện đàng hoàng với cô An nha.”
Sau khi ba người lớn rời đi, Anna nhìn khuôn mặt sầm sì của Đường Tư Nguyên, cười rằng: “Thật tình tôi cứ ngỡ mắt mình có vấn đề.

Tôi nhớ sếp mình có gia đình rồi.”
Dây thần kinh nơi thái dương Đường Tư Nguyên giật đùng đùng, sắc mặt âm u: “Xin lỗi Anna, tôi tới đây chỉ vì bữa cơm đơn thuần.”
Anna đoán được Đường Tư Nguyên bị người lớn gạt tới đây: “Thế thì sếp cứ coi đây như bữa cơm đơn thuần thôi, đúng lúc nghỉ trưa mà.”
Song, Đường Tư Nguyên chả có tâm trạng dùng bữa.

Anh chỉ thiết điên cuồng hỏi cô Đường một câu, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?!
Thế mà dám bày trò, mượn danh nghĩa dùng cơm kéo anh đi xem mắt!
Anna hấp háy mắt nhìn Đường Tư Nguyên đẹp trai sáng láng phía đối diện, tha thiết hy vọng cuộc xem mắt này là sự thật.

Có như vậy cô ta mới có thể trắng trợn theo đuổi Đường Tư Nguyên, chứ không phải bị hấp dẫn nhưng chẳng thể làm gì.


Vì anh là sếp, chẳng những cô không thể làm gì mà còn phải che đậy giúp anh.

Đây mới là biện pháp thoả đáng nhất của một nhân viên nữ khi đối mặt với cục diện xấu hổ.
Hẳn cô ta nên dứt khoát đứng lên, cất tiếng chào anh, lanh lợi nói với anh rằng, thật ra không có chuyện gì phát sinh cả.
Song cô ta không muốn làm thế.

Như thể trái tim bị mê hoặc, cô ta nghe thấy chất giọng gợi cảm và quyến rũ của mình, rằng: “Anh biết mẹ tôi giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi thế nào không? Mẹ tôi nói, đối tượng xem mắt là ông chủ một công ty, hai mươi tám tuổi, chín chắn giỏi giang.

Ban đầu có vợ nhưng vợ không thể sinh đẻ, anh chồng muốn có con nên hai người ly hôn trong hoà bình.

Nay muốn tìm một người vợ có điều kiện tương xứng.”
Nghe thế Đường Tư Nguyên siết chặt nắm tay, vẻ mặt điềm tĩnh như mây nhạt gió thoảng, đôi mắt tối đen như vực thẳm khiến Anna không dám nhìn thẳng.
“Tới thời điểm này, tôi cứ tưởng cô sẽ dùng cách đơn giản là đứng ngoài cuộc.” Giọng Đường Tư Nguyên nhàn nhạt.
Suy cho cùng, chỉ khi đứng ngoài cuộc mới không tạo ra khúc mắc riêng ảnh hưởng đến việc công giữa hai người, đối với sự nghiệp của Anna cũng có lợi mà không có hại.
Anna cười rất ư quyến rũ, ánh mắt ấp ủ chờ mong, cô ta nói: “Chính xác, nhưng ai biểu trái tim tôi không vâng lời chứ? Nếu cơ hội đã đặt ngay trước mắt, tôi cũng muốn đánh cuộc xem sao.”
Đường Tư Nguyên thoáng kinh ngạc rồi chóng bình tĩnh, nhìn cô ta chòng chọc: “Vì hiểu lầm của người nhà mà làm mất thời giờ của cô An, tôi cảm thấy rất áy náy, tôi sẽ tìm cách đền bù.

Mong cô xem chuyện này chưa từng xảy ra.

Công là công, tư là tư, đừng vì trò đùa này để ảnh hưởng việc hợp tác trong công việc.”
Anna thấy anh sắp sửa rời đi, hấp tấp đứng dậy, “Đường Tư Nguyên, chẳng lẽ anh không cân nhắc à? Dù sao thì vợ anh……”
Lời còn chưa dứt mà Đường Tư Nguyên đã mỉm cười, nụ cười lạnh lùng đến mức giá băng, giống một dòng thác lạnh buốt đến tận xương tuỷ, đánh tan tác cảm tình tươi đẹp của Anna, anh nói: “Giữ thể diện thì cô còn có thể ở lại công ty.

Đừng vì trò đùa dai này khiến tôi ép cô rời đi.”
Anna rùng mình, Đường Tư Nguyên vô tình và cứng rắn hoàn toàn làm cô ta không dám nhúc nhích.
Trở về căn nhà yên tĩnh, Đường Tư Nguyên ném phăng chìa khóa lên bàn trà, tiếng động rất lớn doạ hai người già.

Anh hùng hổ đứng tại đó, từ trên cao nhìn xuống mẹ Đường và cô Đường, cất tiếng lạnh lùng: “Nói đi, đây là chuyện gì?”

Mẹ Đường run rẩy, ấp úng không thành lời.
Cuống họng cô Đường khô quắt, cười nhát gừng: “Thằng Tư à, không phải vì nghĩ cho con hả? Con ngó vợ con đi, bao nhiêu năm rồi mà cũng không đẻ ra được một đứa, chắc chắn là thân thể có vấn đề.

Không thể sinh đẻ, đàn bà đẹp đẽ có điều kiện cũng vô dụng.

Ông Lưu hàng xóm kia kìa, vợ trước cũng không sinh được đứa nào.

Con nhìn xem, đổi người là đẻ được hết đứa này tới đứa kia.

Vợ con không thể giữ chỗ mà không biết làm gì, con nói có đúng không?”
Đường Tư Nguyên giễu cợt: “Hoá ra hai người vì muốn tốt cho con nhỉ?”
“Chớ sao, không phải vì con thì chúng ta ở đây nhiều ngày vầy làm chi!” Cô Đường thề son thề sắt.
Mẹ Đường vội gật đầu phụ họa, nói lí nhí: “Thanh Trừng thế này là không đúng…… Nhà họ Đường mình đâu thể vì nó mà đoạn tử tuyệt tôn.

Thằng Tư à, con với cô gái kia nói chuyện hợp, mẹ thấy dáng người nó cũng khá, tướng mắn đẻ đó.

Nếu thấy hợp thì chờ nó mang thai hẵng cưới, đàn ông như con thì sợ gì……”
Đường Tư Nguyên bất lực nhắm nghiền mắt, đáp nhạt: “Bao nhiêu năm qua, Thanh Trừng hễ thấy đồ tốt là nhớ đến các người.

Hằng năm Tết nhất đều về nhà thăm các người.

Các người tới đây, cô ấy săn sóc hết chỗ chê.

Đến mức đó rồi mà các người không biết ơn, coi nó trở thành chuyện đương nhiên thì thôi, thế mà còn kén cá chọn canh.

Leo lên đầu con trên chính căn nhà con tuyệt nhỉ? Lợi dụng tên tuổi của con gây chuyện phiền phức, rốt cuộc các người muốn nhục nhã con hay chê con sống thoải mái quá, một hai phải kiếm chuyện cho con làm?”

Cô Đường: “Thằng Tư này sao bây nghĩ chúng ta thế hả!”
Đường Tư Nguyên không hề muốn nhìn đến mặt của hai người, anh bảo: “Con mua vé xe lửa rồi, chiều mai về.”
Cô Đường cùng mẹ Đường liếc nhìn nhau, mẹ Đường thình lình ngồi bệt ra đất khóc um lên: “Khổ đời tôi không giời ơi! Tôi nuôi ra thằng con khốn nạn gì đây! Tôi có lỗi với dòng họ Đường! Nó muốn nhà họ Đường cắt đường con cháu đây giời! Còn muốn đuổi mẹ già nó đi, tôi không thiết sống nữa rồi……”
Ồn ào đến mức đầu Đường Tư Nguyên đau như búa bổ, thèm có điếu thuốc trong nhà, đốt một điếu để ổn định tâm trạng.
Cô Đường chen vô làm người tốt, không ngừng khuyên lơn hai người.
Khá khen cho một trò hề.
Đường Tư Nguyên phát ngấy cùng cực, nhìn mẹ Đường thiếu điều lăn lộn ra đất, rồi ngó cô Đường ra vẻ người tốt, anh cười lạnh.
Đây là người thân của anh đấy.
Những người lao động chất phác thật thà, hàm hậu và cần cù biến đâu mất đất, trơ lại phần xác sặc mùi đanh đá chua ngoa, sống tung tăng nhởn nhơ như hiện nay.
Vì lẽ gì?
“Nếu không muốn dứt đường con cháu, chi bằng vầy, mẹ à, mai con đưa mẹ tới bệnh viện coi xem còn cơ hội không, mẹ với cha cho con thêm đứa em trai, để con nuôi cho.”
Trò khôi hài của hai người mẹ Đường và cô Đường thình lình im bặt, mẹ Đường trợn mắt há hốc mồm: “Cái…… Cái gì…… Mẹ đã một đống tuổi……”
Đường Tư Nguyên nói: “Y học hiện nay tiên tiến, chắc sẽ có cách thôi.”
“Không được…… Mẹ…… Mẹ không đẻ được đâu……”
“Cách làm hơi khó,” Mắt Đường Tư Nguyên sáng rực như đuốc, anh bảo: “Với lại con nhớ ở trấn trên, có hai ba người lớn như mẹ cũng sinh con được, chứng minh tuổi già sinh con xác suất không nhỏ.”
Mẹ Đường triệt để héo queo, hết biết nói gì.
Bởi vắng bóng Điền Thanh Trừng, mái ấm tốt đẹp tức khắc biến thành nhà tù, ngột ngạt đến đáng sợ.

Đường Tư Nguyên bức bối mình mẩy, cầm chìa khóa xe, chẳng nói chẳng rằng lái tới chỗ Điền Thanh Trừng.
Anh không quấy rầy Điền Thanh Trừng mà trực tiếp vào văn phòng Tổng giám đốc, Kỷ Dục thấy anh thì bật cười: “Làm sao thế, thở như trâu.”
Cả mặt Đường Tư Nguyên hằm hè, nín thinh.
Nữa rồi! Lần này còn nổi quạu nữa!
Kỷ Dục nghĩ ngợi, hết sức nhanh nhạy ra quyết định.
Vì thế một phút sau, Kỷ Dục lấy cớ pha trà xách đít bỏ chạy, Điền Thanh Trừng vừa vô là thấy ngay Đường Tư Nguyên tức thành con cá nóc.
Đường Tư Nguyên thấy Điền Thanh Trừng, gượng gạo nghiêng mặt, càm ràm: “Sao em tới đây? Kỷ Dục đâu? Tên này ngày càng lanh chanh, sao lại kêu em tới……”
Điền Thanh Trừng cười tủm tỉm: “Sếp lớn tới đây thị sát hở? Em là nhân viên được sếp Kỷ xếp tới đây ạ!”
Đường Tư Nguyên nhìn thấy cô là biến hình thành một đứa trẻ to xác đầy tủi thân, ghé vào vai cô, than trong rầu rĩ: “Thanh Trừng ơi, lòng anh khó chịu quá à……”
“Già đầu rồi còn nhõng nhẽo như con nít.

Sếp Kỷ mà thấy là cười cho thúi đầu.” Điền Thanh Trừng nghịch ngợm day vành tai anh: “Khó chịu thì đừng nghĩ chi hết, nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Em hổng hỏi tại sao anh khó chịu.” Đứa trẻ to xác · Đường Tư Nguyên trợn đôi mắt vằn đỏ chất vấn một cách ấu trĩ.
“Ừm hưm ~”

“Em còn có lệ với anh.”
“Rồi rồi rồi, em có lệ.”
“Em thay lòng đổi dạ.”
“Hồi nào, em mà thay lòng thì đố anh nhìn ra.” Điền Thanh Trừng nói thẳng.
Đường Tư Nguyên nghe xong lời này miệng méo xệ, hầm hừ ủn vào bụng cô, hưởng thụ cái ôm ấm áp êm đềm.
Kề bên hương thơm ấm nồng và người con gái mến yêu quen thuộc, thần kinh mỏi mệt của Đường Tư Nguyên dần nơi lỏng.

Anh nhắm mắt, hàng mi uốn cong thành vòng cung, tựa như vầng trăng tỏ cô quạnh.
Anh quá mệt, suốt mấy hôm thiếu ngủ, một khi nhắm mắt là thiếp đi ngay.
Ngón tay Điền Thanh Trừng miêu tả từng đường nét tinh tế trên mặt anh, se sẽ thở dài.
Xót lòng quá.
Khi Kỷ Dục tiến vào, trông thấy cảnh tượng  ấm áp như hoạ, anh sửng sốt, hỏi lí nhí: “Sao thành ra dạng này vậy, chậc chậc chậc, bọng mắt thâm đen chưa kìa, gần đây đang bận chuyện làm ăn gì à?”
Điền Thanh Trừng lắc đầu, bảo: “Bận lòng.”
Kỷ Dục không hỏi nhiều, lấy một tấm chăn từ ngăn tủ thảy cho Điền Thanh Trừng.

Điền Thanh Trừng cám ơn, đắp chăn lên người Đường Tư Nguyên, mát xa đầu cho anh.
Cô là là một người phụ nữ tốt số.

Cô biết nếu để mình thay mặt Đường Tư Nguyên bầu bạn với hai cụ, sẽ giảm bớt áp lực cho anh, nhưng nếu làm vậy, hết thảy rắc rối sẽ dời lên lưng cô.

Cô không muốn.

Cô có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

Cô có thể kính yêu người lớn nhưng không cách nào chịu đựng được thành kiến.

Do đó cô chỉ gánh vác một phần, phần hơn đùn cho Đường Tư Nguyên.
Nếu có thể sóng vai đi dưới mây mù, trời trong, cầu vồng, đương nhiên cũng cần sẻ chia giá lạnh, lôi giật, sét đánh.
Đường Tư Nguyên nhẹ lòng thở dài, dán vào cô chặt hơn, hệt như muốn khảm bản thân vào cơ thể cô, triệt để hòa hợp làm một.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc sống không dễ dàng, xin hãy trân trọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui