Tháo Niễn Tử thấy A Âm nhào về phía mình, vô thức giơ hai tay ra đón lấy nàng, ôm vào trong lòng trong tiếng kêu sợ hãi của nàng, đặt trên đùi: "Sao thế?"
"Đó là cái gì vậy? Dài như thế...!Răng dài như thế!" A Âm chưa bình tĩnh được, che ngực nhìn sang.
"Ha ha ha, heo hoang đó, chết rồi, đừng sợ, đó là răng nanh của nó.
Lát nữa cắt lấy cho nàng chơi." Nàng chịu ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, thợ săn vừa mừng vừa sợ.
"Ta không chơi đâu, thứ đó bẩn thỉu dơ dáy, có gì hay mà chơi." A Âm nũng nịu nói xong mới nhận ra giày thêu của mình giắt trên răng nanh của nó, cúi xuống nhìn thì đúng là một chân có giày còn chân kia thì không.
Nàng giơ tay che mặt đầy bất đắc dĩ, mất mặt quá đi, đường đường là tiểu thư khuê các lại bị một con heo hoang đã chết làm cho sợ tới mức chạy mất giày, đúng là không còn mặt mũi gặp người.
Nàng dùng bàn tay trắng nõn che mặt nhưng dời khỏi vị trí cái miệng, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nói: "Ngươi đi nhặt giày qua đây giúp ta đi, ta sợ."
"Được." Thợ săn đồng ý đầy thoải mái, cơ thể lại không di chuyển, tập trung nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng khi đóng khi mở của nàng, vô cùng muốn hôn lên.
A Âm nghe thấy hắn đồng ý thì lặng lẽ chờ một lúc, nhận ra hắn không nhúc nhích nên thúc giục: "Ngươi đi nhanh đi."
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, đúng là thợ săn lớn không muốn đi nhưng hắn cũng biết không thể ôm nàng lâu, từ từ đứng dậy, ôm eo nàng nhẹ nhàng đặt trên ghế: "Vậy nàng ngồi đây một mình, ta đi lấy."
Dưới mông mát lạnh, Lâm Uyển Âm mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không bình thường, thả hai tay nhìn, lúc này nàng ngồi trên ghế vậy vừa nãy ngồi trên cái gì? Vừa rồi hắn ngồi trên ghế, vậy chẳng phải mình...!Ngồi trên đùi hắn.
Suy đoán khiến người ta khiếp sợ này làm nàng tạm thời không bình tĩnh được.
Vậy mà hắn đã lấy giày về, không ném cạnh chân nàng mà cúi cơ thể cao lớn xuống, dịu dàng đeo giày giúp nàng.
"Để ta..." A Âm còn chưa dứt lời, giày đã được đeo xong, tay bị hắn kéo, người đã đứng lên, nghe thấy hắn dịu dàng nói: "Vào mặc áo khoác đi, sáng sớm trời lạnh, đừng để bị lạnh."
Lúc này Lâm Uyển Âm mới nhận ra vừa rồi mình dậy là chạy ra luôn, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc một bộ quần áo trong rộng thùng thình.
Tuy không có chỗ nào lộ ra nhưng dù sao cũng là áo trong.
Khuôn mặt đại cô nương đỏ bừng lên, cũng không quan tâm quy củ bước đi của tiểu thư khuê các gì nữa, chạy vào trong phòng.
Thợ săn thì lại bình tĩnh dặn dò một câu sau lưng: "Từ từ thôi."
A Âm vào phòng, vốn định chui đầu vào chăn không ra ngoài nhưng trên người không mặc áo khoác, phải nhanh chóng mặc vào.
Nàng đành cầm một bộ váy áo màu tím nhạt lên mặc thật nhanh vào người, trong lúc vội vàng dường như nghe thấy bước chân thợ săn càng lúc càng gần nên nũng nịu kêu: "Ngươi đừng bước vào."
"Được, ta không đi vào, nàng đừng lo." Tháo Niễn Tử dừng bước ở cửa, ngoan ngoãn chờ nàng thu dọn xong.
Một lúc sau, trong phòng yên lặng, không còn tiếng động gì nữa, lúc này Tháo Niễn Tử mới nói: "Ta có thể vào chưa?"
"Ừ." A Âm khẽ nói, không quan tâm hắn có nghe thấy không.
Thợ săn lớn vừa vào phòng đã bị cảnh tượng trước mắt ghìm chặt bước chân.
Người trong lòng hắn đang ngồi trước gương đồng, vừa búi tóc xong, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúc này thật giống tân nương tử thẹn thùng.
Nàng mặc một bộ váy màu tím nhạt trên người như thể ngày đầu tiên hắn gặp nàng.
"A Âm, nàng thật đẹp." Hắn lặng lẽ thưởng thức một lúc, ca ngợi từ đáy lòng.
Dưới cái nhìn của Lâm Uyển Âm, không có gì là đẹp hay khó xem, chỉ có hôm nay mình làm trò cười lớn, không muốn gặp người.
Cho nên nàng không để ý tới hắn, ngồi đó không nhúc nhích.
Hắn biết tính tình để ý của tân nương tử, hôm nay mất mặt nên hơi xấu hổ nên không tranh cãi với nàng, cười lấy một bộ quần áo trong tủ ra, nói: "Người ta bẩn, đi tới hồ nước tắm rửa, nàng nấu cơm đi.
Hôm nay là mùng một tháng sáu, trong huyện tập trung đông, chúng ta đi chợ.
Nàng nấu bữa sáng đi."
Lâm Uyển Âm vẫn ngồi đó không nhúc nhích, hắn cười, xoay người ra khỏi đó.
A Âm nhìn qua cửa sổ theo bóng dáng hắn biến mất, lúc này mới thở dài, đứng dậy nấu cơm, miệng còn lẩm bẩm: "Cười cái gì mà cười, có gì hay mà cười."
Nàng đã nấu xong bữa sáng, thợ săn lớn đón làn khói bếp trong nhà sải bước đi về, miệng còn ngâm nga câu ca không rõ nào đó, tâm trạng rất tốt.
Hắn tắm rửa xong thì tiện thể giặt luôn quần áo, vắt lên dây phơi, thấy A Âm bày bữa sáng xong, đi tới ngồi xuống không chút khách sáo nhưng không ăn ngay mà kéo quần áo trên người mình, hỏi nàng như hiến vật quý: "Quần áo ta là nàng vá đấy à?"
Lâm Uyển Âm còn chưa ra khỏi sự xấu hổ lúc nãy, tức giận trợn mắt nhìn hắn, bĩu môi nói: "Không phải ta vá thì là do ngươi à?"
Thợ săn bị lườm cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Ăn xong, hắn buộc xe ngựa, kéo một đống con mồi lớn nặng nề, vậy nên chỉ có thể buộc con hươu sao ở sau xe để A Âm ngồi trên càng xe, chở nàng lên trấn trên đi chợ.
A Âm ôm con thỏ ngay ngắn trong lòng chơi đùa, lúc thì sờ bộ lông mềm của nó, lúc thì giơ lên trước mặt nháy mắt ra hiệu nhưng không để ý người đàn ông bên cạnh.
"A Âm, lát nữa tới chợ, nàng muốn mua gì không?" Tâm trạng người đàn ông tốt, chủ động nói chuyện với nàng.
"Có thể mua cái gì được? Mua xấp vải may áo cho ngươi thôi, không phải ta nợ ngươi à?" Tâm trạng A Âm không tốt, đương nhiên giọng điệu nói chuyện cũng không dịu dàng.
Nhưng thợ săn lớn không thèm để ý, vẫn cười hì hì: "Được, còn muốn mua gì nữa? Lần này ta đánh được nhiều con mồi, có lẽ có thể bán được mười mấy lượng bạc.
Nàng muốn mua gì cũng có thể mua."
"Mua cả huyện được không?" Lâm Uyển Âm cố tình đấu võ mồm với hắn.
"Đương nhiên không thể, chẳng qua có thể mua cho nàng mấy bộ quần áo mới, cả đồ ăn ngon nữa.
Nàng còn muốn mua gì không?" Hắn giơ tay, gẩy mái tóc nàng vô cùng thân thiết, muốn nghe nàng nói.
Trước kia nàng đi chợ, thích cây ngọc cầm kia nhất.
Nhưng A Âm lại cứ khăng khăng không nhắc tới, nghiêng đầu né tránh bàn tay hắn nhưng bỗng hỏi: "Hôm nay ngươi về lúc nào? Sao không vào trong nhà ngủ mà lại ngủ trên ghế ngoài sân? Không sợ lạnh à?"
"Về lúc nửa đêm về sáng.
Ta đoán chắc chắn giờ đó nàng đang ngủ ngon nên không nỡ đánh thức nàng.
Ta da dày thịt béo, ngủ một lúc trên ghế cũng được, không lạnh.".
Kiếm Hiệp Hay
Thợ săn tùy tùy tiện tiện, không đặt chuyện này trong lòng.
Trái tim Lâm Uyển Âm đập mạnh, lặng lẽ ngoảnh sang nhìn người đàn ông thật thà phúc hậu.
Hắn thà rằng ngủ trong sân để không quấy rầy giấc ngủ của mình.
Đã nói không làm phu thê rồi, hắn cần gì phải suy nghĩ vì nàng.
Vào thành, Tháo Niễn Tử bán mấy con heo hoang lớn cho tửu lâu lớn nhất trong thành, được mười mấy lượng bạc, bán con hươu sao kia cho tiệm thuốc lớn nhất trong thành, lại thêm hai mấy lượng.
Tuy con hươu bị què nhưng lộc nhung, lộc tiên, lộc tâm, lộc vĩ, lộc gân của nó không bị tổn hại, giá trị rất cao, có thể nói toàn thân hươu sao đều là báu vật.
Sau đó, bán da báo cho cửa hàng da, những món chim muông thú rừng linh tinh lang tang khác cũng bán hết.
Tháo Niễn Tử bận bán đồ, bảo A Âm cầm tiền giúp hắn.
Bán xong, A Âm đếm, vậy mà lại bán được ba mươi mốt lượng bạc, còn cả bốn xâu tiền đồng nữa.
"Được rồi, ngươi phát tài rồi!" A Âm sửa sang lại túi tiền trả lại tay chủ của nó.
Tháo Niễn Tử không nhận, hào phóng nói: "Nàng cầm lấy đi, tùy tiện tiêu."
A Âm ngẩn ra, không ngờ hắn hào phóng với mình như thế.
Nhưng sao nàng lại lấy tiền của người ta được? Nàng buộc túi tiền trên đai lưng hắn: "Ngươi tự cầm đi, đây là tiền ngươi đi săn kiếm được, không dễ dàng gì.
Ta đi giao tranh thêu, cũng có tiền tự mình kiếm ra đó."
Cô nương kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vui vẻ không thôi vì mình sắp kiếm được tám mươi đồng.
Thợ săn nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm, hơi đau lòng.
Đại tiểu thư cẩm y ngọc thực từ bé lùc này gặp khó khăn nhưng không khóc trời trách đất, oán trời trách người mà kiếm tiền bằng khả năng thêu hoa của mình.
Dù chỉ vẻn vẹn tám mươi đồng, vốn không đáng giá nhắc tới nếu nàng ở lúc trước.
Nhưng bây giờ, nàng có thể sử dụng trí tuệ khí độ như thể để đối mặt với khó khăn đã là rất đáng để kính nể rồi.
Tới phường thêu giao áo gối, khỏi nói chưởng quỹ vui mừng thế nào, khen ngợi không dứt: "Quả nhiên thực sự không nhìn lầm cô, tay nghề đúng là giỏi.
Thế này đi, khuê nữ nhà Viên ngoại Mẫn trong thành sắp xuất giá rồi, phải thêu một món đồ cưới.
E là nhà ông ta không vừa mắt tay nghề người bên cạnh, cô cầm lấy thêu đi, cái này tiền lương cao, ba trăm đồng đó.
Thêu xong trong nửa tháng là được."
A Âm vui vẻ nhận lấy tám mươi đồng tiền, đặt vào trong túi mình, lại nhận vải cưới đỏ thẫm và đi ra ngoài với Tháo Niễn Tử.
Họ đi tới phường vải mua vải bố.
Theo ý A Âm, mua hai xấp đủ làm hai bộ quần áo là được rồi nhưng thợ săn không đồng ý, vẫn mua sáu cuộn vải, còn tới cửa hàng bánh ngọt mua mấy món.
"A Âm, ta có một tỷ tỷ, trước kia từng nhắc với nàng.
Cha mẹ đi sớm, là tỷ tỷ nuôi ta khôn lớn.
Hôm nay kiếm được nhiều tiền nên mua vài món, tới thăm tỷ ấy chút đi." Quay lại xe, Tháo Niễn Tử mới giải thích với nàng.
"Ta đi với ngươi à?" Lâm Uyển Âm cảm thấy qua một thời gian nữa là mình phải đi, nếu bây giờ khiến tỷ tỷ nhà người ta hiểu lầm mình là nương tử hắn, sau này nàng rời khỏi Tháo Niễn Tử, chẳng phải hắn phải giải thích với tỷ tỷ à?
Nào ngờ vậy mà hắn lại thẳng thắn nói: "Đúng rồi, đương nhiên nàng phải đi chứ.
Tỷ tỷ vẫn lo lắng cho hôn sự của ta, ngoài hai mươi rồi còn cô đơn, đúng là khiến người ta lo lắng.
Lát nữa chúng ta qua đó, nàng giả vờ đối xử tốt với ta một chút, để tỷ ấy yên tâm được không? Sau này chưa chắc ta luôn ở nhà, tỷ ấy sẽ tưởng chúng ta cùng ra ngoài rồi."
Giọng điệu hắn mềm mại, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, Lâm Uyển Âm hơi xấu hổ.
Vốn lúc người ta cứu mình, thực sự mình đã đồng ý làm nương tử của người ta.
Nhưng bây giờ nàng lại đổi ý, thợ săn lại không làm khó nàng.
A Âm rũ mắt gật đầu: "Được, ngươi yên tâm đi, chắc chắn ta cho ngươi đủ mặt mũi."
Tháo Niễn Tử cười vui vẻ, dừng xe lại, nói nàng chờ một lát rồi sải bước vào cửa hàng bên cạnh.
Lâm Uyển Âm nhìn theo bóng dáng hắn, nhận ra hắn bước qua cửa hàng đàn Tri Âm.
Trái tim nàng run lên, nghĩ tới điều gì đó, cố ý định đi ngăn cản hắn nhưng người ta không nói muốn mua đồ cho mình, có lẽ hắn mua cho cháu ngoại gái thì sao.
Nếu nàng đột ngột chạy vào cản người ta không cho mua, có phải có vẻ quá tự mình đa tình không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...