Ngày hôm sau, Philip gặp Jessup tại một quán rượu ở York. “Chuyện đang trở nên khó khăn,” Philip thừa nhận. “Cô ta cất thứ đó trong ngăn an toàn của một nhà băng, đồ phải gió.”
“Ngài chắc chứ?” Jessup hỏi anh trong hoang mang. “Làm sao mà ngài tìm ra nhanh vậy?”
Philip ném cho ông ta một cái nhìn khinh khỉnh. “Ông quên mất tôi là ai rồi sao, chiến binh?”
“Không phải vậy, thưa ngài. Nhưng tôi đang cứ tự hỏi đi hỏi lại là liệu ngài có quên,” tiếng đáp lại thẳng thừng. “Tự hỏi nếu như ngài bị nhiễm cơn sốt.”
Philip tảng lờ sự nói kháy sống sượng ấy bằng khả năng của mình. “Tôi đã làm một vòng tỉ mỉ khắp khu nhà ngày hôm qua,” anh kiên nhẫn nói. “Bức tượng không có ở đó. Điều ấy có nghĩa cô Cavencourt tin rằng sẽ có ai đó lần theo nó.”
“Điều cô ta làm-”
“Đương nhiên, cô ta là một người đàn bà phiền phức, cô ta hẳn sẽ làm cho nhiệm vụ của tôi trở nên khó khăn đến mức có thể. Vì vậy, nơi đầu tiên tôi viếng thăm ngày hôm nay là nhà băng, nơi một viên văn thư lắm mồm khẳng định sự nghi ngờ tệ hại nhất của tôi. Tôi thề,” anh giận dữ nói, “chính quỷ Sa tăng đã đặt người đàn bà đó chắn đường tôi.”
“Thế là nó đi rồi,” Jessup nói. “Còn tôi nói là sự giải thoát. Không có gì ngoại trừ rắc rối kể từ khi chúng ta bắt đầu cái công việc này.”
“Với năm mươi nghìn đồng bảng, người ta đợi chờ khó khăn.”
“Ngài không cần tiền. Ngài đã làm đủ tốt suốt năm năm qua rồi. Đủ để biến ngài thành một quý ông đúng mực. Và tôi cũng làm đủ tốt với ngài rồi. Để quý cô giữ lấy mẩu gỗ của mình. Cô ấy đã vất vả vì nó. Cô ấy xứng đáng thứ gì đó – chưa từng có ai thông minh hơn Chim ưng.”
Philip trừng mắt nhìn vào cốc rượu. “Tôi chưa xong đâu.”
“Ôi, cho qua nó đi, ngài ơi,” Jessup giục. “Không phải ngài đã có đủ rồi sao? Tôi có rồi. Một cái ôm thú vị nhất tôi từng gặp, cô ấy mới ngọt ngào và tốt bụng làm sao, lo lắng nhặng xị cho tôi như một đứa trẻ. Cô ấy làm cho tôi, cô ấy đấy. Tôi sẽ không lại gần người đàn bà nào khác nữa, chừng nào tôi còn sống,” ông buồn rầu nói thêm. “Tôi không thể thề chắc rằng cô ấy thích tôi. Tại sao ư, tôi đã quan sát cô ấy dọn dẹp và lau bụi bẩn, và nghe cô ấy rầy la, và tôi nghĩ tôi có thể như vậy suốt những ngày còn lại của mình. Cô ấy khiến tôi suy nghĩ đến một ngôi nhà tranh nho nhỏ, có hoa và một khoảng vườn trồng rau… những đứa trẻ bụ bẫm, kêu la và bò toài trên sàn nhà. Và mọi thứ sẽ sáng bừng lên, đầy mùi sạch sẽ. Và cô ấy với đôi mắt đen láy sinh động kia, sẽ sắp bữa tối của tôi -”
“Ông thật là ủy mị,” Philip ngắt lời. “Hãy kiềm chế bản thân đi.”
“Tôi có. Tôi có đủ rồi. Đây là một công việc ngu ngốc chết tiệt ngay từ lúc đầu, vì một ông tước gia ngu ngốc chết tiệt nào đó với ý tưởng quái đản trong đầu ông ta. Đó không bao giờ là kiểu công việc của ngài. Một công việc là phục vụ đức vua và quốc gia, nhưng cái này – nó chỉ là trộm cắp thông thường,” Jessup nói, hạ giọng. “Bên cạnh đó, quý cô ấy đã lấy lại rồi, công bằng thôi, và cũng chưa bao giờ gây hại đến chúng ta. Điều mà cô ta có thể, ngài cũng biết rõ như tôi. Để cô ta yên đi ngài.”
“Tôi sẽ không,” Philip nghiến răng, “để cho cô ta yên. Tôi đã nhận một công việc –dù cho nó có phù hợp hoàn toàn với phong cách của tôi hay không – và tôi chưa bao giờ thua bất cứ ai, bất cứ lúc nào. Ông nghĩ tôi có thể rửa tay gác kiếm với sự thất bại đáng hổ thẹn này như hồi cuối của sự nghiệp ư?’
Jessup thở dài. “Ngài đánh cắp nó mà, không phải sao? Cô ta chỉ đánh cắp lại nó thôi. Ngài không thất bại, chính xác là thế.”
“Người ta chỉ có thể hoặc là thành công, hoặc thất bại. Không có cái gì giữa chừng. Tôi sẽ lấy lại nó. Philip quả quyết nói, “dù phải mất bao lâu. Trong lúc đó, tôi làm việc cho ông.”
* * *
Giống như Jessup nhẫn nại chịu đựng, bà Gales cũng cảm thấy mối lo ngại. Tuy nhiên với bà chỉ là do bản chất tinh tế, và do đó thể hiện cẩn trọng hơn.
Bà và Amanda ngồi trong thư viện.
“Bạn thân yêu à, cô nghĩ chuyện này có khôn ngoan không?” bà góa hỏi khi bà đưa trà cho Amanda. “Cô thực sự đâu biết người đàn ông đó. Có thể, phải không nào, rằng ông Wringle bảo anh ta đến lấy lại bức tượng thì sao?”
“Tôi đã nghĩ về điều đó,” Amanda đáp. Cô cầm chiếc tách lên và mang nó tới chỗ ngồi bên cửa sổ, để cô có thể nhìn ra ngoài khu vườn héo quắt. “Padji rất thù địch, tôi đã đoán anh ta cũng nghĩ vậy. Nhưng anh ta không thế. Anh ta nghĩ trong đầu rằng anh Brentick đã tới chỉ vì mục đích quyến rũ tôi.” Cô cười héo hắt. “Điều đó cực kỳ lố bịch, ngay cả người đàn ông đó cũng không quá yếu đuối và đói khát để làm một việc như thế. Bà nhìn thấy anh ta rồi đó, Letitia.”
“Rồi.” Bà góa thở dài.
“Bên cạnh đó, bức tượng bây giờ hết sức an toàn. Chỉ có duy nhất mình tôi là có thể lấy nó ra. Công chúa tội nghiệp, bị khóa trong một cái két lạnh lùng, tối tăm,” Amanda bâng khuâng nói, “Thật đúng là không đáng sau tất cả những khó khăn và lo lắng kia, khi tôi không thể nhìn hay chạm vào nàng. Tôi chỉ muốn giữ nàng ở đây, ngay bên cạnh trong khi tôi làm việc với quyển sách của mình, như là… à, như là nguồn cảm hứng, có lẽ thế. Thay vào đó, tất cả những gì tôi có thể làm là thi thoảng đi tới York để thăm nàng. Công chúa tội nghiệp.”
“Chỉ một thời gian thôi mà, bạn thân yêu,” bà Gales an ủi. “Chỉ cho đến khi chúng ta cảm thấy chắc chắn rằng hầu tước sẽ không lần dấu nó theo cô. Không phải tôi nghĩ trong phút chốc rằng ông ta có thể,” bà thêm vào trong sự quả quyết vội vã. “Nếu tôi là ông Wringle, tôi chắc chắn sẽ không thông báo với tước gia rằng bức tượng đã biến mất một cách bí ẩn - ở Portmouth, chẳng hạn. Nếu ông Wringle có chút trí khôn nào, ông ta đi ngay tới West Indies hay New South Waless, với sự mau lẹ cần thiết.”
Amanda quay sang nhìn bà. “Giờ thì điều đó có thể giải thích chuyện,” cô tư lự nói. “Nếu ông Wringle muốn biến mất, ông ta sẽ phải loại bỏ người hầu của mình, anh Brentick quá gây chú ý để mà không bị để ý.”
“Quả vậy,” bà Gales lẩm bẩm. “Quá gây chú ý.” Amanda quay sang quang cảnh ảm đạm. “Mà ít ra ông ta cũng phải trả cho anh ấy. Song khi đó tôi không có một quản gia. Anh ấy chắc không có được những kinh nghiệm cần thiết, nhưng ít ra thì Padji không hăm dọa anh. Có lẽ anh Brentick sẽ ở lâu hơn hai mươi bốn giờ.”
Anh Brentick không nói gì xa xôi về các kinh nghiệm cần thiết. Ý tưởng của anh về công việc của quản gia trong nhà rất mơ hồ, có thể nói như vậy. Tuy nhiên anh nhanh chóng nhận ra sự hiểu biết của người chủ mới của anh về vị trí đó cũng mờ mịt như thế. Cô Cavencourt có thể là người kể chuyện bậc thầy. Nhưng dứt khoát không phải một người quản lý nhà cửa. Cô ấy có thể khiến mọi người hầu thành bạn bè, và đẩy bạn bè vào công việc buồn chán của việc nội gia vất vả là một mâu thuẫn mà sự hiểu biết của cô không tài nào gỡ nổi. Kỳ quặc đến mức, kẻ hầu duy nhất cô ra lệnh giống chủ nhân chính là con hà mã Ấn Độ khổng lồ kia, và điều đó chỉ diễn ra khi nào Padji làm cô bực tức vượt quá khả năng chịu đựng.
Điều đó Philip đã khám phá ra khá lâu trước khi anh leo lên yên ngựa trở về York. Một cuộc trò chuyện nhằm khai thác khéo léo với người đại lý tuyển dụng đã làm rõ nhiều vấn đề nội gia khác.
Philip quay lại trang viên xa xôi với một số thông tin cơ bản trang bị bên mình. Phần còn lại anh dựa vào tài xoay sở thiên bẩm của bản thân.
Ở tuổi mười tám, bị đuổi và bị từ, anh rời Felkonwood chỉ với 5 đồng bảng trong túi. Ba tháng sau, bằng sự kết hợp giữa công việc và đánh cược, anh kiếm đủ tiền để mua chức sĩ quan. Anh không, như cha anh đã tự tin áp dụng, bước vào quân đội ở vị trí thấp kém của một người đăng lính mà là một sĩ quan. Từ khi đó, Philip Astonley đã liên tục chứng tỏ bản thân, rằng anh đủ khả năng đạt được bất cứ mục tiêu nào anh để mắt tới.
Khi anh chứng tỏ cho sự thỏa mãn của bản thân và sự ngạc nhiên của cấp trên bằng khả năng chỉ huy thiên tài của mình, Philip sớm tìm được những lĩnh vực mới và nguy hiểm hơn để chứng tỏ. Trong năm năm qua, anh đã làm cả Ấn Độ kinh ngạc. Anh trở thành một huyền thoại.
Giờ thì anh chỉ phải chứng tỏ bản thân như một người hầu, chúa tể của một nhúm những người đàn ông và đàn bà. Một người đã chỉ huy cả một trung đoàn sẽ chắc chắn chỉ huy được một căn hộ nhỏ. Như theo ông tướng vớ vẩn của anh – anh chỉ cần chiếm lòng tin của cô.
Với năng lực quân sự khéo léo, Philip bắt tay vào việc.
Khi trở về từ York, ngay lập tức anh gặp người quản lý và thuyết phục ông Corker ở lại.
Ngày hôm sau, một đoàn các cô hầu xuất hiện trước bà Swanslow. Padji uỳnh uỳnh bước vào để nghiên cứu họ kỹ lưỡng. Hai trong số các cô hầu thét lên, và một người té xỉu. Anh Brentick bước vào và làm cô gái bất tỉnh hồi phục lại, rồi bình tĩnh giới thiệu Padji như là một đầu bếp tài năng, dù tạm thời người Pháp.
Vì bị giáng cấp từ một quái vật siêu nhiên thành một tên khùng xứ Gô loa, Padji phải chịu đựng với tính khắc kỷ đúng kiểu Anh quốc. Không còn ai té xỉu nữa, thậm chí không còn ai đưa cái tạp dề lên đầu. Một số còn rúc rích cười – nhưng nhanh chóng cứng người lại khi mắt họ bắt gặp cái nhìn độc đoán xanh biếc của nguời quản gia. Với sự hướng dẫn tinh tế của anh, bà Swanslow đã chọn được hai cô hầu gái.
Đến cuối tuần, với việc tuyển chọn được vài người hầu hàng ngày và một anh hầu chạy việc, James, ngôi nhà đã có đủ nhân công, mặc dù chắc chắn không đầy đủ như thời của vị nam tước cuối cùng. Song, cô Cavencourt không biểu lộ có mong muốn – thậm chí là ngược lại- và người quản gia của cô không thấy có lợi lộc gì trong việc tuyển thêm một nhóm những kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ để cho có mặt. Quý cô có một cuốn sách cần viết. Cô ấy cần sự yên tĩnh và êm ả, không có một đội quân người làm đi lại ngả nghiêng khắp nhà và chí chóe ngoài hành lang.
Theo đó, anh Brentick cho thư viện được lau chùi sạch sẽ là công việc đầu tiên mỗi sáng, hàng giờ trước khi cô chủ tới làm việc. Sau đó, không còn ai ngoại trừ bà Gales hay Bella được phép xuất hiện trước mặt cô. Anh Brentick yên lặng mang trà tới cho cô, và yên lặng đem đồ dùng xong ra. Anh lẻn vào như một bóng ma lịch sự, hiệu quả, và biến đi cùng cách đó.
Trong vòng một tháng, người làm của anh cũng biến luôn thành ma: mỉm cười, vui vẻ, nhưng yên lặng và nhanh lẹ. Trong một tháng, anh biến tập hợp các nhân công khỏe mạnh vùng Yorkshire thành một đội quân bóng ma chăm chú, thân thiện và cẩn trọng.
Vậy là một tháng Mười ẩm thấp đã trôi qua để đến một tháng Mười Một ẩm ướt và lạnh lẽo. May mắn cho những cư dân quen thủy thổ Ấn Độ, trang viên có quy mô khiêm tốn. Thực tế thì nó khá giống với căn phòng thừa bên cánh đông của lâu đài Felkonwood. Nhiều năm trước đó, ông của cô Cavencourt đã mở rộng và hiện đại hóa tòa nhà với ý định an ủi hơn là hoành tráng. Ở đây không có những sảnh đầy gió lộng kéo dài đến những căn phòng rộng lớn, vọng tiếng vang. Một khi được lau chùi đúng kiểu, những chiếc ống khói sẽ cho thấy sự hoàn hảo. Ngay cả trong lúc cuối thu, những căn phòng vẫn đủ ấm áp.
Căn phòng ăn thân mật và thư viện ấm cúng quay về hướng tây, nhìn ra một khu vườn được chăm nom cẩu thả. Cành khô và lá héo bịt kín chiếc ao cảnh ở giữa vườn, vì, bất kể nỗ lực của Philip, Padji và người làm vườn đã xung đột quá nhiều lần. Người làm vườn bỏ đi trong giận dữ vài tuần trước. Nhưng khu vườn sẽ được phục hồi vào mùa xuân.
Ngôi nhà nằm náu mình trong một thung lũng hẹp. Phía trên khu vườn, những sườn dốc tối đầy cây cối vươn lên vùng đất hoang phía trên nữa. Tuy nhiên, ngay cả lúc này, lúc chạng vạng, anh không thấy thế giới phía ngoài cánh cửa thư viện kia hoàn toàn buồn chán. Tối tăm thì có, nơi này, lạnh lẽo và xa xôi, nhưng trong bóng tối và sự xa xôi của một nơi hẻo lánh, lại yên lặng trong sự bí hiểm của nó.
Philip đứng nhìn, dây kéo rèm nằm quên trong tay khi anh hít vào luồng khí lúc đêm xuống.
“Tôi đoán hẳn với anh trông nó rất ảm đạm,” giọng trầm trầm của cô Cavencourt cất lên, bên cạnh anh.
Anh nhanh chóng kéo dây đóng rèm.
“Hay hơn nhiều, thưa cô,” anh đáp. “Ngược lại với vẻ buốt giá và ảm đạm ngoài cửa, trong nhà dường như ấm áp và sáng sủa hơn.” Anh cau mày nhìn cái vật nhỏ nằm lộn xộn trên bàn viết. “Trà của cô sẽ lạnh mất. Ngày mai chúng tôi phải chuyển bàn cho cô. Tôi tin là cô đang làm việc ở nơi bị gió lùa nhất phòng.”
Cô ngước lên. Phương pháp sắp xếp suy nghĩ của cô Cavencourt, anh đã học được, là làm rối tung mái tóc của cô. Lần này lại lần khác, trong lúc cô làm việc, những ngón tay bứt rứt của cô sẽ cào lên mái tóc, lơ là làm lỏng những chiếc kẹp và từ từ biến búi tóc công sở của cô thành một mớ lộn xộn bừa bãi những lọn tóc màu cà phê.
Đôi tay quản gia của anh ngứa ngáy muốn làm mọi thứ ngăn nắp và hiệu quả trở lại, sao cho anh có thể thấy cô điềm tĩnh như một người chuyên nghiệp. Hiện tại thì không may, cô đang thể hiện một kiểu khó hiểu khác – một kiểu cũ, mà anh rất mong muốn giải quyết bằng cách cư xử đã thành truyền thống trong giới tính mình.
Khi lúc đầu anh đến, quyến rũ là thứ cuối cùng nhất xuất hiện trong đầu anh. Cho đến những tuần sau, nó đã không thương xót tìm đường quay lại. Thi thoảng nó còn ngoi lên vị trí đầu tiên, nơi anh thấy càng khó khăn hơn để đánh bật khỏi vị trí.
“Tôi nghĩ thế này tốt hơn,” cô nói. “Lò sưởi quá ấm áp và mời gọi, và sự ấm áp chắc sẽ làm tôi gà gật. Tôi thấy khó lòng mà tập trung được như thế.”
Philip tự bảo mình là anh thấy dứt khoát không khó khăn để tập trung. Nếu cô là một kẻ bơ vơ cô quạnh, ngồi buồn bã mong chờ ai đó đến ôm trong tay, đó không phải việc của anh. Anh không quan tâm nếu chiếc mũi quý tộc của cô có ửng đỏ hay các ngón tay cô xanh tím vì lạnh. Cô có thể lạnh cóng nếu cô muốn. Đó không là gì với anh.
Anh mang chiếc khay khỏi chiếc bàn nhỏ bên lò sưởi và mang nó tới chiếc bàn lớn nơi cô làm việc. Không thấy có chỗ nào có thể đặt được, Philip đơn giản đặt toàn bộ chiếc khay lên trang bản thảo trước mặt cô.
“Anh Brentick, tôi đang làm việc với nó.”
“Vâng, thưa cô,” anh nói. “Tôi thấy rõ không còn cách nào khác để thuyết phục cô dừng lại.”
Đôi mắt hổ phách của cô lóe lên vẻ khó chịu. “Không phải điều đó cho thấy anh là một kẻ độc đoán sao? Đặt toàn bộ cả cái khay dưới mũi tôi như thế?”
“Trưa nay cô không ăn gì,” anh nói. “Nếu tôi lại đem về một cái khay chưa đụng tới, Padji sẽ bắt đầu khóc lóc, và điều đó chắc chắn ném bà Swanslow vào một cơn đau thắt. Rồi Janes, trong sự cảm thông sẽ bắt đầu một cơn ngất xỉu. Chúng tôi là những kẻ dưới đa cảm. Khi cô chủ bỏ lơ trà của mình, chúng tôi không thể khuây khỏa được, và hậu quả là, vỡ tung trong bạo lực. Tôi nhận thấy công việc của cô đã vượt quá các vấn đề trần thế là nghỉ ngơi và ăn uống rồi, thưa cô. Tiếc thay, những người làm còn lại lại thiếu sự suy xét triết học của tôi. Làm thế nào mà hai chúng ta,” anh kết luận, lắc đầu buồn bã, “đương đầu với quá nhiều như thế?”
“Hai chúng ta, thực vậy,” cô nói với tiếng khịt mũi khi nhìn anh rót trà. “Tôi có thể thấy anh đang theo phe nào.”
Anh đưa chén trà cho cô. “Như tôi hiểu thì, mục đích chính của một người quản gia trên đời là duy trì trật tự và sự bình yên trong nhà. Nó cần một bàn tay cứng rắn để chống lại sự lộn xộn,” anh nói, với cái nhìn ý nghĩa xuống thảm họa được coi là kiệt tác văn chương của cô Cavencourt.
Những trang giấy mực bắn tung tóe nằm rải rác xung quanh trong sự tự do thoải mái. Trên bàn và sàn nhà là hàng đống sách, phần lớn có các mẩu giấy dính vào các trang, đứng chất chồng trong tuyệt vọng.
Cô nhìn theo anh và đỏ mặt. “Tôi không có tổ chức lắm, tôi e rằng thế,” cô nói.
Cô chẳng có tổ chức chút nào. Phương pháp làm việc của cô là làm rối tung lên và lộn xộn như mái tóc cô. Mực lấm trên các ngón tay cô. Anh thấy có một vệt nhòe sẫm giữa hai đầu lông mày thanh mảnh của cô. Anh muốn lau nó đi bằng tay mình. Anh muốn vuốt lại tóc cô. Rồi cô nhìn lên, và vẻ ngượng ngùng bào chữa trên nét mặt cô làm cho anh chẳng muốn gì hơn là hôn cô.
“Cô có một tâm hồn sáng tạo,” anh nói, dũng mãnh lờ đi mùi hương oải hương đang trêu chọc mũi anh. “Ngăn nắp và có tổ chức cần trí thông minh tẻ ngắt hơn.”
“Tôi cho đó là một cách tử tế để bảo rằng tôi đang bị rối trí,” cô lẩm bẩm.
“Không, thưa cô. Tôi đang định đưa ra chủ đề không thể bác nổi cho nhu cầu của cô về công việc thư ký”
“Dĩ nhiên là tôi cần một thư ký,” cô phẫn nộ nói. “Tôi không phải bị quẫn trí, anh Brentick ạ. Đương nhiên là ý tưởng có trong đầu tôi. Nhưng anh quên mất rằng nhiều tác phẩm tôi tham khảo bằng tiếng Sanskrit, và các ghi chú của Rani lại toàn bằng tiếng Hin đu. Tôi chắc sẽ phải lục tung toàn bộ vương quốc để tìm ra kiểu thư ký tôi cần, dù cho có thể cô ta hay anh ta sống ở Ấn Độ hay chăng. Hơn nữa, đến lúc tôi tìm thấy kỳ quan này, chắc có lẽ tôi đã hoàn thành xong quyển sách của mình rồi, ngay cả theo phương cách hỗn độn của tôi.”
Anh thở dài và cầm bản sao cuốn Bhagavad-Gita của cô lên.
“Đã không có lúc nào tôi không tồn tại,” anh dịch, “không phải anh, cũng không phải những hoàng tử này; sẽ không bao giờ có lúc nào chúng ta thôi tồn tại.”
“Trời ơi,” cô lẩm bẩm.
Anh nhìn cô và nhe răng cười.
Anh Brentick đảm nhiệm vị trí của thư ký cũng cùng với phương thức im lặng hiệu quả mà anh đã thực hiện các trách nhiệm khác liên quan đến chủ nhân. Buổi sáng hôm sau, anh theo cô lên thư viện, nơi anh nghĩ ra một hệ thống tổ chức các ghi chú của cô. Rồi anh lượm lại các quyển tham khảo cô cần ngày hôm đó, đặt các dấu ghi nhớ lên các trang cần thiết, và xếp chúng lại ngay ngắn trong tầm với.
Anh ở cùng cô tới trưa, đọc lại những gì cô đã viết lúc trước và ghi chú. Anh đứng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, mang tới các cuốn sách hay giấy viết, chữa lại bút lông, và lau các vết mực. Theo cái cách kỳ lạ của anh, anh khiến mình vô hình gần suốt thời gian, dù cho anh hiện hình ngay khi cô cần. Những buổi sáng sau, anh vẫn tiến hành cùng cách đó.
Bà Gales tham gia cùng họ ngay từ đầu. Sự vô hình, mà bà nhanh chóng phát hiện, cũng không được bà ưa thích lắm như nó đối với người quản gia, và các buổi sáng thực sự trôi qua chậm chạp, dù cho bà có việc đan lát làm bận bịu.
Một buổi sáng, sau một tuần đi kèm trong im lặng này, bà Gales ngồi dậy khỏi chỗ thường nhật bên lò sưởi, hoàn toàn không gây chú ý, rời khỏi phòng, xoa xoa chiếc đầu đau ê ẩm. Bà gặp Bella trong sảnh và cau mày.
Bella gật đầu thấu hiểu nhanh chóng và đưa bà góa tới sảnh của người hầu, lúc này đang vắng tanh vắng ngắt.
Sau một tuần trà, bà Gales bộc lộ sự băn khoăn.
“Đôi khi,” bà nói, “một người có thể quá hoàn hảo, Bella à.”
“Ôi, bản thân tôi không thích họ quá gầy nhẳng như thế,” Bella nói, “nhưng tôi phải nói rằng khuôn mặt anh ta hoàn hảo.”
Bà Gales nhướng mày. “Ý tôi là thái độ của anh ta. Anh ta biến mình thành không thể thiếu được, tính theo mức độ cảnh báo.”
“Anh ta có cách riêng, phải không nào? Không có ai trong chúng ta làm chính xác những gì anh Brentick muốn – và anh ấy không nói một lời nào phải không? Chỉ phải nhìn bà à, tôi dám nói, bất cứ cái gì anh ta có ý trong đầu, sao cơ, cũng lọt ngay vào đầu bà, và dính vào đó rất chặt.”
“Chính vậy.” Bà Gales rót đầy chén trà. “Câu hỏi đặt ra là, anh ta đặt cái gì vào trong đầu cô ấy?”
Bella cân nhắc. “Chỉ mấy ông thần ngoại đạo của họ thôi mà, tôi đoán thế,” cô nói. “Họ không nói chuyện về cái gì khác chứ, phải không?”
“Không. Hôm nay là Krishna độc ác và các chiến binh nữ của ông ta. Hơi ngạc nhiên là cô ấy không thể theo được dấu các bà vợ và nàng hầu. Vợ của những người đàn ông khác cũng không kém,” bà Gales nói thêm vào vẻ không đồng tình. “Nhưng mà họ thảo luận theo cách rất học thức mà người ta cảm thấy ngu ngốc nếu xen vào.”
“Đó chỉ là về quyển sách thôi mà, bà ơi.”
“Phải. Tôi đoán những việc các vị được gọi là thần này làm còn khá thuần so với tiểu sử của Rani Simhi. Nhưng, anh ta sẽ không bao giờ bóng gió rằng Amanda không biết gì về những chuyện này, huống hồ còn viết về chúng. Tất cả những gì anh ta đã từng chỉnh lại là chú pháp của cô ấy. Thực sự,” bà góa đầy khó chịu thêm vào, “theo gu của tôi thì người đàn ông này quả là khó hiểu. Và tôi không thấy an tâm chút nào về cái cách anh ta nhìn cô ấy.” Bà xoa đầu lần nữa. “Bella, tôi rất sợ là… lúc này anh ta rất chu đáo,” bà bất lực nói. “Rất tử tế, rất ý tứ. Anh ta làm cho cô ấy cười. Anh ta làm cho cô ấy -"
“Hạnh phúc,” Bella nói giùm bà. “Có một điểm quan trọng trong đó, bà ạ. Có lẽ còn có nhiều hơn trong đó, và có thể không có, và có thể nó không phải là kiểu đúng phép nhất. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là các chuyện xảy ra khi trước như thế nào. Cô ấy đã lớn lên quá nhanh- và chúa biết được rằng không có ai đã từng cười đùa nhiều ở đây.”
Bà Gales thở dài. “Phải, tôi tưởng tượng điều đó chắc hẳn thế. Mẹ cô ấy đã ốm yếu suốt bao năm, phải không chứ?’
“Bà ấy chưa bao giờ đúng đắn, bà ạ. Chưa bao giờ kể từ khi cô Amanda là một đứa trẻ. Ít ra, đó là những gì mẹ tôi bảo. Hồi đó tôi chẳng hơn một đứa sơ sinh là mấy, nên tôi chưa bao giờ biết phu nhân khi bà ấy chưa bị … ốm.”
Sự lưỡng lự trong giọng nói cô hầu khiến bà Gales nhìn cô sắc lẻm. “Cái gì làm bà ấy ốm thế, Bella? Amanda hiếm khi nhắc tới mẹ mình, và tôi chưa bao giờ gặp phu nhân cả.”
“Khi ấy tôi không phải là hầu gái của phu nhân nào, bà ạ, và dân gian không muốn kể gì cho tôi, bây giờ thì họ có không?” tiếng trả lời thoái thác.
Lòng trung thành, bà Gales trân trọng. Nếu Bella không thích những chuyện ngồi lê đôi mách về quá khứ gia đình, thì bà góa cũng có đủ lòng trung thành để kiềm lại lời thúc ép.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...