Sáng …..ánh nắng nhẹ nhàng mang theo khoan khoái từ mặt biển chiếu xuống….Nhưng trong ánh nắng có chút mệt mỏi, chút ảm đạm cùng mờ mịt và có cái gì đó lo lắng mơ hồ cũng giống như tâm trạng của con người….
Lan đi đến phòng bếp lấy bữa sáng nhưng vừa đến bậc cửa, một cảm giác kì lạ bao lấy cô…có một mùi hương quanh quẩn mà cô….không biết đến. Đột nhiên trong lòng cô có một dự cảm bất an
_”Mình lại nghĩ lung tung cái gì rồi, ở đây nhiều người như vậy sẽ không có chuyện gì đâu”- Lan lắc đầu tự diễu rồi nhanh nhẹn bước vào phòng bếp, bê ra một khay thức ăn thơm lừng
Bước chân cô vừa đến bậc cửa thì….trong góc khuất vang lên một tiếng
“Sột soạt…” rất khẽ cứ như là tiếng quần áo cọ sát vào nhau
_Ai?- Lan quát lên đầy phòng bị tuy tiếng vang đó rất nhỏ nhưng cô nghe rất rõ mà, nghiêng người đi đến thì lại không có gì, lòng có chút run lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt…rõ ràng cô nghe rất rõ tiếng vang đó mà, cảm giác đó lại như vậy chân thật tại sao lại không có cái gì? Còn cả cái mùi hương kì lạ đó nữa, ở đây mùi đó nồng nặc hơn
Mang theo thật nhiều hoài nghi không được lí giải Lan trở lại boong tàu, cô muốn hỏi Anh, vì cái gì lại như vậy,không lẽ cô lầm, Anh linh lực cao như vậy có lẽ sẽ nhận ra a….
_Anh à…cậu có cảm thấy cái gì đó ghê tởm lởn vởn trong không khí?- Lan đặt khay thức ăn xuống, khi nói đến vấn đề đó còn rùng mình một cái
_Không có, cậu cảm thấy gì sao?- ánh mắt tím lóe qua tia sáng rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thường
_Mình cũng thấy vậy nhưng cậu nói không có thì chắc là không rồi- Mai suy tư một chút, có lẽ cảm giác ghê tởm đó là do bọn hút máu tối qua để lại
_Anh cũng cảm thấy- Kiên nói
_Anh cũng vậy- Huy nhíu mày, tất cả mọi người đều cảm thấy điều đó thì tại sao Anh lại nói là không
_Chúng ta đều thấy vậy thì có lẽ không bình thường, chút nữa đi kiểm tra thử xem- Quân lạnh lùng nói, gương mặt không có lấy một biểu cảm, ánh mắt nhìn qua Anh một chút như để tìm kiếm một cái gì đó nhưng rồi thất vọng nhìn sang hướng khác
_Chúng ta đến khu vực bếp thử xem, lúc em đi ngang đó có cảm giác mãnh liệt nhất, hình như ở đó có người nhưng em không chắc- Lan nhăn mặt
_Lúc em đi qua, có cảm giác thật buồn nôn, một mùi hương rất lạ …nhàn nhạt quanh quẩn nhưng tà khí rất dày đặc. Em cũng không chú ý lắm nhưng khi vừa đi khỏi em rõ ràng nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ, quay lại thì không thấy gì. Không lẽ em nghe lầm?- Lan nói tiếp
_Đi, chúng ta đi kiểm tra thử, anh chỉ sợ tối hôm trước có kẻ nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, mà mùi của bọn hút máu đã át đi mùi của hắn- Kiên chu đáo nói, nếu không có gì thì tốt nhưng ngộ nhỡ có kể đột nhập vào cũng sẵn sàng ứng chiến
———————————————-
Khi mọi người đi đến gần bếp, một mùi hương nhạt nhẽo hòa lẫn với tà khí còn sót lại làm họ phải nhíu mày
_Hình như không có gì ở đây, nhưng rõ ràng mùi hương ở đây vẫn còn chứng tỏ kẻ đó mới rời đi không lâu- Huy nói, không khí một lần nữa lâm vào căng thẳng
_Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi- Anh mở miệng, ánh mắt phủ thêm một tầng sương lạnh nhưng có lẽ không ai nhận ra
_Được- Quân cảm thấy có điều bất thường nhưng không nói gì, ánh mắt nhìn Anh một cái
Lan dẫn đầu mọi người đi ra, cuối cùng là Anh. Nhưng khi họ bước tới bật cửa, cách đó không xa…trong bóng tối…một cái bóng mờ nhạt xẹt bay ngang rồi không còn hành động gì nữa. Trong bóng tối nhập nhòe hình như cái bóng đó…. đang cười. Cười vì nó đánh lừa được họ, cười vì kế hoạch thuận lợi hay vì……sự lơ đểnh của họ ? . Mải mê với sự chiến thắng của mình, cái bóng không nhận ra rằng phía trước nó, khóe miệng Anh cũng đang nhếch lên rất khẽ ” Mới đây mà đã không chờ được? Thật kém cỏi”, trong lòng Anh thầm cười nhạo…..
—————————————————
Đêm…..mặt trăng tuy sáng nhưng một lúc lại bị mây che khuất, một lúc mây lại tản ra….Phải chăng đêm nay sẽ có một sự việc làm họ phải bất ngờ ……
Sau khi thay phiên trực, Anh trở lại phòng, căn phòng có cái gì đó là lạ khác thường, khóe miệng cô nâng lên một chút, nụ cười đầy quỷ dị…..
Anh lên giường ngủ và không lâu sau phát ra tiếng thở đều đều, có vẻ như một ngày làm việc mệt mỏi khiến cô ngủ rất say..
Trong góc khuất của căn phòng, một thân ảnh từ từ đi ra, ánh trăng hắt qua khung cửa sổ mờ mờ thứ ánh sáng tà mị. Nhờ ánh trăng ta mới thấy rõ được gương mặt cô ta, làn da trắng như tuyết thậm chí có phần xanh xao, đôi mắt sáng , mi cong dày quyến rũ, đôi tai dài ra , môi đỏ như máu và quả thật cô ta rất giống một người….Thanh chủy thủ trong tay cô ta lóe sáng- những tia sáng lạnh rợn người. Khi con dao “phập” một cái vào ngực Anh, máu tươi xối xả tuông ra, ngập cả một mảng áo và dính cả vào mặt ả, mắt Anh trừng thật lớn nhìn ả, cả người xụi lơ , vô lực, không còn tí sức phản kháng nào duy chỉ có đôi mắt vẫn trừng to. Như sợ việc không thành ả liên tiếp đâm thêm vài cái vào ngực Anh cho đến khi cô nhắm mắt, không còn bất cứ cử động gì
Sau khi thấy chính đã giết Anh ả mới thở phào nở nụ cười vì kế hoạch của ả đã đi đúng hướng. Ả biết đó không phải là Anh mà chỉ là phép thuật tạo ra, nhưng ả có một dự định khác, ả muốn tương kế tựu kế ả không tin không lừa được họ
Sau lưng ả một thanh âm trong nhưng lạnh lùng, băng giá
_Ngươi như thế nào lại hận ta như vậy, đâm một nhát còn chưa vừa ý? Ta với ngươi có thù oán sao?- Anh đứng chắn ở cửa. Cùng lúc này “Anh” trên giường cũng hóa thành trăm ngàn cánh hoa đào bung ra rồi biến mất
Ả giả vờ giật mình, ánh mắt không hiểu . Nhanh chóng xoay người lại đối diện Anh, vẻ đẹp nghiêng thành của cô làm ả giật mình, khí chất vương giả trời sinh của cô làm ả thật sự bất ngờ và cũng có cái gì đó sờ sợ …trực giác mách bảo ả phải đề phòng con người này….
Trong khi ả quan sát cô, cô cũng quan sát ả. Ngay khi ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt ả, thân thể cô cứng lại một chút, tâm khẽ run lên, vì sao trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy, người trước mắt này không giống chị ấy 9 phần thì cũng giống 7 phần nhưng cô có thể chắc chắn cô ta không phải chị ấy, không phải Sita. Sita của cô lúc nào cũng tản mát ra một loại cao quý mà thanh lịch , thoải mái còn cô ta mang lại một cảm giác nhếch nhác, nhơ nhuốt, quỷ dị mà hạ tiện khó nói nên lời. Ánh mắt cô xoay chuyển một chút, chuẩn xác dừng trên đôi tai dài ra của ả, trong lòng cười lạnh “thì ra chỉ là một cái nửa người nửa quỷ. Ma Ảnh ơi Ma Ảnh ngươi đừng nghĩ dùng người giống hệt chị ấy thì sẽ ngăn được ta, chị ấy là chị ấy, cô ta là cô ta, ta phân biệt rất rõ ràng” Nhanh chóng không phục tâm trạng đang dao động của mình để nghênh đón hành động tiếp theo của ả, cô muốn xem ả giở trò gì
Ả giật mình, tiếp tục cầm lấy chủy thủ mà lao về phía cô, mỗi một chiêu đều là đoạt mệnh nhưng cô lại dễ dàng tránh thoát làm ả sôi máu, lại càng hung hăn nhắm vào cô
_Đùa như thế đủ rồi, kết thúc thôi- Anh bỗng trầm giọng, nghiêng người bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ ả, bây giờ chỉ cần cô dùng sức ả sẽ lập tức đi đời nhà ma. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy bàn tay cô vẫn cách cổ của cô ta vài cm nhưng chỉ cần mỗi cái nhúc nhích ngón tay của cô sẽ tác động tới cổ ả, làm ả nghẹt thở đến gương mặt tái xanh rồi chuyển tím
Ả sửng sốt, rốt cuộc người này sức mạnh là như thế nào, đánh với ả từ nãy đến giờ chỉ là một trò đùa, ả thật không ngờ….
_Có…..có….. giỏi thì giết ta đi….., ta biết ngươi…… sẽ…..sẽ …. không giết ta- Ả cười điên dại, cười đến cuồng vọng, tuy gương mặt đã tím tái nói chuyện một cách khó khăn, đứt quãng nhưng nhìn ả lúc này chỉ mang lại cảm giác ghê tởm
_Phải , ta sẽ không giết ngươi, ngươi…chỉ làm bẩn tay của ta mà thôi- Anh hất tay một cái, thân ảnh ả liền bay đi…..
“Rầm” một tiếng va vào cửa phòng, một cái đụng chạm này làm ả cả người đau ê ẩm không còn chút sức lực phản kháng. Trong lòng ả xẹt qua một tia sợ hãi, rốt cuộc người đối diện có sức mạnh như thế nào mà có thể làm ả không còn sức lực khi chỉ mới ra chiêu đầu tiên. Dù sao trong suốt quãng thời gian đi theo Ma Ảnh, ả tuy không phải là người giỏi nhất nhưng ít ra sức mạnh của ả không phải tầm thường vậy mà con người kia cứ xem sức mạnh của ả như bọt biển, quả thật làm ả có chút sợ lại có chút không chấp nhận được
Anh khinh bỉ đi đến cái bàn gần đó, cầm một miếng khăn giấy lau lau tay rồi chán ghét quẳng miếng khăn giấy vào sọc rác cứ như cô đã chạm phải thứ gì vô cùng kinh khủng và gớm ghiết, mặc dù ả thấy rõ lúc cô ra tay, bàn tay cô còn chưa chạm vào người ả
Ả trừng mắt đầy tức giận nhìn hành động của cô nhưng cũng chẳng còn hơi sức nói cái gì
_Thật uổng cho gương mặt này phải mang vào người ngươi- Anh buông một câu làm ả khó hiểu. Có lẽ trong thâm tâm cô Sita quá mức vĩ đại quá mức to lớn cho nên ai giống chị cô đều cảm thấy đó chỉ là một bản sau không hoàn mĩ, cô nghĩ vậy có phải quá khinh người hay không? Anh đã trăm lần suy nghĩ vấn đề này nhưng mỗi lần câu trả lời của cô cũng chỉ có một. Sita của cô là duy nhất không ai có thể thay thế huống chi mỗi người có một tính cách khác nhau, mỗi người sẽ đem lại cảm giác khác nhau. Khuôn mặt giống hệt thì sao? Vẫn không thể thay thế được …
Mà lúc này, tiếng “rầm” kia cũng đã làm kinh động tới mọi người còn lại, không suy nghĩ nhiều liền chạy đến phòng Anh
_Có chuyện gì mà ồn ào thế Anh- Mai vừa tới cửa đã hỏi mà không kịp nhìn thấy thân ảnh ả chật vật. Phía sau cô là Lan và nhóm Quân
_Tiểu thư sakura có chuyện gì sao- lúc này thâ ảnh Bạch Điệp cũng gấp gáp tới nơi, phía sau là hai tên thuộc hạ. Khi ánh mắt y đảo thắp phòng và dừng lại trên khuôn mặt ả thì bỗng chốc cứng đờ nhưng định thần lại y biết là không phải, sống cạnh chủ nhân bao năm hắn như thế nào lại không phân biệt được ai mới là chủ nhân
_Không sao, đừng lo- Anh nói để mọi người đừng lo lắng.
Tuy cô nói trổng nhưng ở đây ai cũng biết , cô nói vậy để họ đừng lo, cô cũng quan tâm người khác nhưng không biết phải nói thế nào
_Ngươi là ai? Thật cả gan ,lại dám đột vào tận đây, chẳng lẽ ngươi không sợ chết- Hai tên thuộc hạ đi phía sau quát lên đầy tức giận. Cũng không thể trách họ, chủ mẫu là ai? Một người cao cao tại thượng như vậy dù là tinh anh nhất trong đội cũng chưa chắc nhìn thấy thì huống chi là hai kẻ bình thường như họ, mà dù sao đây cũng chẳng phải là chủ mẫu thật sự
Theo tiếng quát của họ , mọi người mới bắt đầu chú ý tới cái bóng nhỏ bé chật vật cạnh cánh cửa
_Chị…..- Lan bất ngờ trợn tròn mắt
_Đừng ngạc nhiên, cô ta không phải- Kiên nói , cũng là khẳng định lại sự thật này
_Em biết, nhưng mà quả thật không ngờ lại giống nhau như vậy- Lan nhìn ả chăm chú
_Bây giờ nên làm gì với cô ta, nhìn gương mặt này giống như vậy quả thật có chút không xuống tay được- Huy nhíu mày, tuy tiếp xúc với Sita không nhiều nhưng cậu có thể cảm nhận Sita không phải người xấu, lại rất hiền lành rất giống một người chị, bây giờ nếu bắt cậu giết một người giống như chị mình cậu quả thật không làm được.
_Ừ, giống nhau ít nhất cũng bảy , tám phần- Mai nói, cô cũng có một chút không nỡ
Đang lúc này bỗng dưng Quân nhếch mép, lạnh lẽo nói:
_Cô ta không thể giết, cô ta còn giá trị- cậu tin chắc rằng từ ả sẽ biết được rất nhiều điều về hắn và cái kế hoạch của hắn. Đừng trách cậu vô sỉ lợi dụng cô ta, đối phó với người vô sỉ như Ma Ảnh thì phải dùng cách vô sỉ hơn cả hắn
Mọi người có thể hiểu được ý Quân, họ cũng tán thành ý kiến của Quân, họ chưa muốn và có lẽ cũng không thể xuống tay giết ả
Bạch Điệp đưa mắt nhìn Quân rồi nhìn Anh, có cái gì đó làm y cảm nhận được, sức mạnh của Quân một ngày nào đó sẽ hơn hẳn Anh. Tất cả họ đều là những con người tài giỏi nhưng còn quá lụy tình chỉ có Quân là quyết đoán , tàn nhẫn. Chẳng lẽ Quân không có tình cảm hay cậu cũng giống như trong truyền thuyết, một khi yêu cả ma vương cũng dịu dàng. Từ Quân y thật sự cảm nhận được cậu rất giống Anh, có một sức mạnh to lớn chất chứa bên trong họ mà y không thể đoán ra, có lẽ ngày nào đó sức mạnh đó sẽ được giải phóng
_Mang cô ta giam lại đi, ngày mai ta sẽ thẩm vấn cô ta- Anh nhạt giọng, không có tí biểu tình gì
Ả bị giải đi nhưng gương mặt lại không lộ một chút gì là sợ hãi hay hối hận, chỉ thấy khóe miệng ả nhếch lên, rồi lại như tưởng nhớ đến một bóng hình nào đó, ả lại cười một cách si mê….
Nhìn bóng ả dần xa, khóe miệng Anh nhếch lên một cách lạnh lùng, cả người tản mát hàn khí làm Mai và Lan ở kế bên phải lạnh người. Quân lại đưa mắt nhìn Anh một lượt từ đầu đến chân một lần nữa xem cô có bị thương tích gì hay không rồi nhanh chóng thu về
Màn đêm lại khôi phục lại vẻ yên bình , tĩnh mịch vốn có…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...