Ánh đỏ rực lên phía cuối chân trời……con tàu bạc khổng lồ nhẹ nhàng chạy trên mặt biển xanh thẳm…..bầu trời cũng một màu xanh hiền dịu….
Sáu con người ở trên boong tàu nói chuyện ríu rít, xa một chút còn có kê thêm một cái bàn và sáu chiếc ghế
_Woa…..- Lan vươn rộng đôi vai nhỏ bé đón gió biển buổi sớm
_Đúng là thoải mái quá! – Mai cảm thán
_Bà xã…..em có muốn uống tí cà phê không, ông xã pha giúp em- Huy nói, giọng nói ngọt tới mức làm mấy nhân sự còn lại sởn hết cả da gà
_Anh tránh xa một chút , đừng có lại đây, thật là…nổi hết cả da gà- Mai đẩy đẩy Huy đang có ý định sấn tới
_Em đừng làm vậy ~…….anh đau lòng lắm- người nào đó da mặt dày hơn cả tường thành mè nheo
_Hai người có thật là đang yêu nhau không vậy, cứ cải nhau suốt- Lan cười cười nhìn Huy và Mai, vẻ mặt làm bộ thật nghi ngờ
_Hai chúng tôi là vậy đó, ai như cậu chứ, suốt ngày ăn kẹo sữa, ngọt chết người ta rồi- Mai không chịu thua phản bác
_Rồi sao chứ…cậu suốt ngày cứ trêu người ta…- Lan đỏ mặt, hứ một tiếng
_Ai bảo cậu trêu mình trước làm chi, gieo nhân nào thì gặt quả ấy đấy, ha ha ha…..- Mai cười ngoặt nghẽo
_Cậu….cậu….- Lan tức muốn chết, uất ức ngửa đầu hỏi trời: tại sao lúc nào đấu khẩu cô cũng thua Mai vậy? Thật không cam lòng nha……ông trời ngó xuống mà coi….
_Mặc kệ họ, nào uống một ngụm đi- Kiên không biết từ đâu chui ra, đưa đến trước mặt Lan một tách cà phê còn bốc khói nghi ngút, tỏa mùi hường dịu nhẹ
Lan đỏ mặt hớp một ngụm
_Cảm ơn anh- Lan cười tươi tắn
_Bé ngốc này, cảm ơn cái gì- Kiên yêu thương nhéo nhéo má Lan
_Đó, đó em thấy chưa, người ta ngọt ngào như vậy- Huy bất mãn cộng thêm một chút uất ức nhìn về phía Mai, Mai lại vờ như không thấy gì làm mặt người nào đó đen đi một nửa
Lan đang thưởng thức tách cà phê ngon lành thì bị Mai phán một câu xanh rờn
_Mình nhớ tách cà phê đó anh Kiên đã uống rồi đấy, Lan à, có ngon……không- Mai gian trá cười nhìn Lan, còn cố tình kéo dài cái chữ Ngon
_Cái…cái gì- mặt Lan phốc một cái đỏ tới tận mang tai, cứ lắp ba lắp bắp mãi
_Không sao, mình thấy anh ấy mới uống có một ngụm thôi, cậu yên tâm đi, mình thấy vẫn còn “ngon” lắm- Mai cười đến đáng ghét ( tg: rồi…rồi, cái điệu cười này là bị lây anh Huy nè, chắc luôn)
_Vậy chúng ta cũng thử đi bà xã….- Huy cười cười
_Anh…..anh….thử cái gì chứ, cách xa em ra….- Mai luống cuống
_Bởi vậy người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả không sai, chỉ có Huy mới trị được Mai- Kiên cười cười
Bỏ qua khung cảnh náo nhiệt bên đó, khung cảnh bên này khá yên tĩnh. Quân và Anh ngồi nhâm nhi tách cà phê, không ai nói gì, rồi Quân lên tiếng phá tan không khí có vẻ thoải mái mà ngột ngạt này
_Tối qua em không ngủ bây giờ vẫn tốt chứ
_Không sao, còn anh?- Anh liếc mắt nhìn Quân một cái rồi lơ đãng chuyển dời. Hôm nay cô không vấn tóc mà để xõa tự nhiên, một mái tóc tím mượt mà cứ thế lay động theo mỗi chuyển động của Anh, cứ như một dòng suối biếc
_Anh không việc gì- Quân cười nhẹ
_Anh……- Anh chưa nói thì bốn người bên kia đã chạy qua
_Anh ơi, tụi mình câu mực đi, cậu cho thuyền dừng một lúc được không- Mai nhìn Anh vẻ chờ mong
_Đi mà Anh, không phải cậu cũng thích mực nướng sao?- Lan mè nheo, đôi mắt còn phối hợp chớp chớp
_Trùng hợp vậy, Quân cũng thích mực nướng- Huy nhiều chuyện chen vào
_Ồ vậy sao, thật trùng hợp- Mai cười gian
_Chỉ lần này thôi- Anh nghiêm nghị nói, phải biết đảo thiên đường còn rất xa, giữa đường cũng không biết còn gặp phải trở ngại gì, nếu lỡ về không đúng hẹn thì mọi công sức đổ sông đổ biển, việc dừng lại câu mực tuy tốn không nhiều thời gian nhưng cũng không thể ngày nào cũng dừng lại
_Anh là tuyệt nhất- Lan vui đến nỗi nhảy cẩn lên, lâu rồi cô không đi câu mực bây giờ không biết có bị lục nghề không nữa
Anh mỉm cười nhìn Lan một cái, lòng lại nặng trĩu , cô có dự cảm không lành, càng đến gần đảo thiên đường cô lại càng cảm thấy bất an, giấc mơ kì lạ đó ngày càng rõ ràng nhưng cô vẫn chưa xác định được gì, cô có dự cảm mình sắp phải xa họ một thời gian rất dài hay thậm chí là mãi mãi nếu cô quyết định sai một chuyện gì đó, nhưng cho đến bây giờ cô cũng không biết chuyện đó là gì. Nhìn mọi người vui vẻ bên nhau như vậy cô không muốn làm họ lo lắng, nhìn họ vui vẻ như thế này cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi, việc gì đến sẽ đến, đắng đo quá làm gì. Từ nhỏ cô đã biết được mùi vị của sự cô đơn, nó không dễ chịu chút nào, cho dù có anh hai, có mẹ hết mực yêu thương nhưng cô luôn trống rỗng, cô thấy thiếu vắng. Nhưng rồi cô gặp Mai, gặp Lan, từ đó cô cũng cảm thấy ấm áp hơn. Rồi bọn cô gặp Quân, gặp Huy và Kiên, trở thành bạn tốt của nhau, cô cảm thấy như vậy là đã đủ tuy cô vẫn thấy mình thiếu cái gì đó nhưng cô chắc chắn đó không phải là tình bạn, cô không dám quá tham lam rồi một ngày mới chợt nhận ra mình không còn gì cả, đối với cô tình bạn như vậy là đã đủ rồi
Anh nhẹ lẩm bẩm, một lớp ánh sáng màu tím mỏng nhạt bao quanh cô và con tàu. Con tàu đang chạy từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, do cô không biết cách điểu khiển tàu nên cô chỉ có thể dùng phép thuật điều khiển cả con tàu đi theo hướng mà cô cảm thấy được đảo thiên đường
_Cậu có mệt không Anh, con tàu này to vậy- Lan lo lắng nói
_Hay cậu nói mình biết phương hướng, lát nữa mình điều khiển tàu giúp cậu-Mai cũng lo không kém
_Hay để anh…- ba chàng đồng loạt lên tiếng. Huy và Kiên tất nhiên là sợ Mai và Lan mệt mỏi rồi, còn Quân lại càng lo lắng cho Anh, mấy lần trước cô bị thương làm cậu rất sợ, sợ cô xảy ra chuyện , sợ cô gắng sức làm việc mà không lo cho bản thân
_Em không sao, mọi người không cần lo lắng đâu, điều khiển đồ vật là phép thuật cơ bản , không tốn nhiều linh lực, với lại phương hướng đến đảo thiên đường chỉ một mình em biết, nó rất phức tạp chỉ có thể biết được bằng cảm nhận của em dù có nói ọi người cũng chưa chắc đã đi đúng đường- Anh kiên nhẫn giải thích
_Vậy ban đêm?…..- Kiên hỏi cũng là câu hỏi mà mọi người thắc mắc, nếu ban đêm Anh ngủ thì làm sao đi đúng đường được, anh đâu thể nói phương hướng chính xác cho thuyền trưởng
_Em đã phù phép cho con tàu rồi, khi em ngủ nó sẽ dựa theo cảm giác của em mà đi đúng đường, mọi người đừng lo. Nhiệm vụ duy nhất của cả đoàn tàu là bảo vệ cho chúng ta và phòng chống kẻ địch, còn việc hướng đi họ không biết gì hết- Anh không biểu cảm nói
_Ồ, vậy mình đi câu mực đi Anh, lâu rồi cậu không câu mà- Lan cười đến sáng chói
_Ừm , được- Anh khẽ gật đầu
————————————-
Thế là một góc con tàu khổng lồ sôi nổi hẳn lên
_Con mực của mình to chưa nè…- là tiếng của Lan
_Con của mình to hơn…..- tiếng Mai phản bác
_Không dám đâu….woa …woa anh câu được con mực to quá, hi hi, to hơn con của anh Huy nhiều- Lan trẻ con thè lưỡi với Mai
_Mới không có đâu, con của anh Huy rõ ràng to hơn mà, Anh à, cậu xem,con của anh Huy to hơn đúng hông?- Mai dỗi, kéo cả Anh vào
_Ừ- Anh phun ra mỗi một tiếng ừ
_Cậu thấy con của anh Kiên to hơn mà đúng không- Lan kéo kéo tay Anh
_Ừ……
_Có con rắn màu xanh trên chân cậu kia kìa- Mai
_Ừ….- người nào đó vẫn ừ
_Cậu rốt cuộc có nghe mình nói không dạ- Lan giận dỗi
_Vậy các cậu có ình yên ổn câu mực không?- ánh mắt lạnh lẽo của Anh quét tới là Mai và Lan câm nín
Qua một buổi sáng vất vả và ồn ào, sáu người cũng có được một bữa trưa thơm ngon với món mực nướng thơm lừng
—————————————–
Đến tối…giao ca điều khiển tàu xong, tụi Anh và tụi Quân ai về phòng nấy, một ngày làm việc mệt mỏi khiến họ rất nhanh đều chìm vào giấc ngủ
Khuya…không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng gió biển vi vu, đoàn thủy thủ vẫn qua qua lại lại vị trí canh gác, không lơ là một phút nào
Rỗi bỗng…thoang thoảng trong gió biển có lẫn mùi vị lạ, tuy nhạt nhưng rất dễ nhận ra vì mùi này không phải bọn hút máu thì còn có thể là ai
Cả đoàn người đề cao cảnh giác không ngừng nhìn ngó bốn phía mặt biển vắng lặng. Rồi những tiếng ” Xoành xoạch” vang lên ngày một gần. Trong bóng tối, những cái bóng trên bầu trời làm người ta choáng ngợt, khoảng hơn 500 con ma hút máu đang vỗ cánh trên không, chúng bao quanh con thuyền thành nhiều lớp, rồi vụt một tiếng lao đến tấn công.
Thủy thủ đoàn rất dễ dàng đánh gục chúng, hết con này đến con khác, chúng cứ lao đến như kẻ vô hồn, không biết đau đớn hay sợ hãi, kiên dè, chỉ sợ chúng là loài ở loại thứ 2 của loài ma cà rồng, loại không ý thức , chúng đơn giản là bị điều khiển
Vì số lượng chúng không nhiều lại bị điều khiển nên rất nhanh thủy thủ đoàn đã hạ được hết tất cả mà không có thương vong hay tổn thất nào, họ cũng không dám kinh động nữ hoàng và các vị hộ pháp, huống chi sát cánh bên họ còn có Song Điệp đại nhân mà họ ngưỡng mộ từ lâu
_Các ngươi tiếp tục canh gác đi, ta đi báo cho tiểu thư Sakura- Bạch Điệp nói
_Nhưng có cần kinh động đến Nữ Hoàng và các vị hộ pháp không thưa Bạch đại nhân- thuyền trưởng thận trọng nói
_Kinh động cái gì, các ngươi nghĩ nữ hoàng và các vị hộ pháp là ai. Chỉ sợ khi bọn chúng chưa đến gần tàu thì họ đã phát hiện rồi, bây giờ ta chỉ đi báo lại thôi, nếu không báo với nữ hoàng có lẽ chúng ta sẽ bị phạt thật đó- Bạch Điệp cười nhã nhặn ( Tg: ai…cái nụ cười này của anh lúc trước làm anh Huy ghét cay ghét đắng nè)
_Nhưng tại sao chứ?- một thủy thủ trong đoàn còn khá trẻ bất mãn hỏi, không khen thưởng hộ thì thôi sao lại phạt chứ
_Hừ, hỏi một câu rõ ngốc. Dù mỗi một hành động nhỏ của địch cũng phải báo lại vì mỗi một hành động của chúng đều sẽ mang hàm ý, chỉ khi biết chính xác tình hình thì nữ hoàng mới có thể phán đoàn bước tiếp theo của chúng, mới có thể đối phó chúng, các ngươi hiểu chưa- Hắc Điệp lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả thủy thủ, bao năm đi theo Sita và Anh hắn hiểu, trên chiến trường chỉ cần một suy đoán sai là có thể dẫn đến kết cuộc khác huống chi lần này đối thủ lại là tên Ma Ảnh cáo già , xảo huyệt,chính vì thế mà Anh luôn luôn chú trọng đến thông tin xung quanh mặc dù nhìn cô lãnh đạm đôi khi còn bất cần nhưng thật ra cô có một óc phán đoán cực kì chính xác đó là lí do cô và anh trai có thể thừa kế sản nghiệp của gia tộc từ khi rất nhỏ và có đủ tự tin để đối đầu với Ma Ảnh- kẻ đã sống ngàn năm
_Vâng….- tất cả run bần bật đáp, Hắc Điệp rõ là có khí thế áp đảo người
Bạch Điệp thấy mọi chuyện đã xong thì lật đật đến phòng Anh báo cáo
“Cốc…..Cốc…..” hai tiếng gõ cửa khô khốc vang lên
_Vào đi- giọng lạnh lùng của Anh truyền ra
_Tiểu thư Sakura, các vị hộ pháp- Bạch Điệp gật đầu chào hỏi
_Ừ, nói đi- Anh lạnh lùng nói, đôi con ngươi tím lạnh hơn
_Bọn chúng đã tấn công, nhưng lần này không phá hoại chúng ta mà chỉ như trêu đùa, chúng có khoảng 500 tên nhưng toàn bộ đều là loại không ý thức, k có một tên nào có ý thức, chúng còn bị điều khiển- Bạch Điệp tường tận báo cáo lại
_Em nghĩ chúng không phải trêu đùa đâu, mà còn mục đích khác- Lan nói
_Đúng đó, hắn không thể nào hi sinh 500 tên hút máu để làm một việc trêu đùa vô nghĩa- Mai nhăn mày
_Huống chi, nếu hắn thật sự muốn phá hoại lịch trình của chúng ta sao lại phải điều khiển bọn chúng cho phí công- Huy cũng khó chịu nhíu mày
_Nếu thật sự muốn đấu với ta, thì trong đội hình của chúng phải có loại có ý thức để lãnh đạo, đằng này đánh dọc đánh ngang, e rằng chỉ để chào hỏi chúng ta mà thôi- Kiên phân tích
_Không hẳn là chào hỏi mà hành động này của chúng còn mang theo hàm ý ” cuộc chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu”- Quân trầm thấp nói
_Đúng vậy, kể từ hôm nay, bảo mọi người phải cẩn mật đề phòng, canh giữ nghiêm ngặt cho ta- Anh nói, ánh mắt liếc qua Quân một chút, trong ánh mắt có sự tản thưởng, Quân đã nói ra hết những gì cô nghĩ hay nói đúng hơn có lẽ cô và Quân có chúng một suy nghĩ
_Dạ- Bạch Điệp nói rồi ra khỏi phòng
_Thôi, các cậu về nghỉ đi, các anh nữa- Anh nói
Mọi người ậm ừ rồi cũng về phòng…
Còn lại một mình trong căn phòng, Anh âm lãnh cười
_” Ma Ảnh, trò chơi chỉ mới bắt đầu”
———————————
Lúc này, tại một nơi tối tăm, ẩm thấp, vẫn cái bóng anh tuấn ngồi bắt chéo chân lên ghế da, tà mị cười
_Như thế nào, hạ gục nhanh vậy à, quả không hổ danh là trưởng tộc tộc ASAKI- Ma Ảnh cười khi nghe tên thuộc hạ báo cáo
_Thưa chủ nhân, Hắc Dạ đã đi làm nhiệm vụ, vậy bước tiếp theo chúng ta..?- cái bóng đen của tên thuộc hạ ngập ngừng
_Đừng gấp…mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy thôi…..ha…..ha……ha…….-tiếng cười của Ma Ảnh vang vọng mọi ngõ ngách
_Nhưng thuộc hạ không hiểu, tại sao chúng ta phải tốn nhiều công sức như vậy- Cái bóng bạo gan hỏi
Gương mặt của Ma Anh rất nhanh biến sắc rồi lại được che giấu tất tốt
_Vì để làm sai lệch đi hướng phán đoán của chúng, để chúng đi sai đường, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội đoạt Gương Băng Ti- Ma Ảnh cười đến mị hoặc chúng sinh rồi bỗng đứng lên, vụt một tiếng lao về phía cái bóng trong sự ngỡ ngàng của hắn
Ma Ảnh lao đến bóp lấy cổ của tên thuộc hạ,chỉ cần hắn dùng sức thì tên thuộc hạ sẽ đầu một nơi mà người một nẻo
_Tại …tại sao?- tên thuộc hạ không nói được trọn câu
_Vì không ai dám hỏi ta câu trả lời, và không ai có thể nghe cậu trả lời từ miệng ta mà còn sống sót, trí tò mò của ngươi đã giết chết người, lần sau có sống lại hãy nhớ hãy hỏi những gì nên hỏi- Ma Ảnh nói rồi ” Phập” cắn vào động mạnh của tên thuộc hạ, chỉ trong 5 giây, tên thuộc hạ đã chỉ còn là một cái xác khô, bị hắn quăng bịch một cái không biết bay đi nơi nào, chỉ thấy cái xác bị quăng vào một nơi đầy những con thây ma mà Ma Ảnh đã nuôi, không bao lâu, cái xác chỉ còn lại một bộ xương, một số con thập chí không buông tha còn cầm bộ xương hắn mà gặm cắn
Trong không gian lại một lần nữa vang lên tiếng cười
_Và còn vì một lí do đơn giản là: ta khát…. ha ……ha……..ha…….
Qua một lúc lâu lại thấy hắn ngồi an tĩnh trên ghế mà nhìn vào màn đêm tăm tối, tự lẩm bẩm một mình rồi cười sằn sặc
_Phiêu Linh à….ta rất nhớ nàng…rất nhớ…..nhưng không lâu nữa hai ta sẽ gặp nhau…..ha……..ha…….ha………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...