- Mẹ Shizuka ơi. – Một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi thò đầu vào phòng khách gọi.
Rầm… phụt…
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì shock vì câu nói của cô bé. Do Hyon chỉ
nhíu mày, Ah Hin và Mỹ Hương té khỏi ghế, Dong Young suýt làm cái tách trà rơi
xuống, may mà Bi Won đỡ được, Wo Hyon và Lee Jung thì phun hết trà trong
miệng ra, cũng may là không ai bị dính. Tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía
Shizuka. Còn cô thì thản nhiên nói:
- Mika! Sao con lại đến đây?
- Vì hôm nay, mẹ Shizuka không đến thăm cả nhà nên con đến đây. – Cô bé trả
lời.
- Ừ. Tại mẹ bận tí việc nên quên mất. Xin lỗi con nhé. Đừng đứng đó nữa, lại đây
với mẹ nào. – Shizuka nói.
- Vâng ạ. – Mika vui vẻ chạy đến bên Shizuka.
- Con đi đến một mình sao? – Shizuka hỏi.
- Vâng ạ. – Mika ngoan ngoãn đáp.
- Bố Thiện đâu? Sao không dẫn con đến đây mà lại để con đi một mình? –
Shizuka tiếp tục hỏi.
- Bố Thiện đang ở nhà. Con trốn đến đây đó. – Mika thành thật khai báo.
- Lần sau đừng trốn đi nghe chưa? Con là con gái, đi một mình nguy hiểm lắm
biết không? – Shizuka nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Vâng ạ. Con xin lỗi mẹ. – Mika nói với ánh mắt hối lỗi.
Tất cả đã shock lại càng shock hơn nữa. Những tưởng Shizuka sẽ phủ định lời
nói của cô bé, ai ngờ cậu ấy còn bồi thêm nữa. Do Hyon là người bình tĩnh nhất,
anh hỏi:
- Shizuka! Đây là con gái cậu hả?
Sau câu nói của cậu, mọi người mới bắt đầu bình tĩnh lại. Thế là một phòng tra
khảo phạm nhân ra đời. Ah Hin là người tra hỏi đầu tiên, tiếp theo là Mỹ Hương,
Dong Young, Bi Won tra hỏi Shizuka. Cuối cùng, Mika đành trả lời thay Shizuka:
- Không phải đâu các anh chị ơi! Em là con nuôi của mẹ Shizuka.
Mọi người đều gật gù nhưng còn Thiện là ai? Bạn trai của Shizuka sao? Mọi
người lại tiếp tục cuộc tra khảo nhưng lần này, đối tượng là Mika. Cô bé trả lời rất
thành thật. Thì ra, Mika là trẻ mồ côi được Shizuka đưa về Nhà tình thương Mái
ấm. Cô bé gọi Shizuka là mẹ, ngoài ra, cô bé còn có thêm một người bố và một
người mẹ khác tên là Ân và Thiện. Sau khi kết thúc màn tra khảo, mọi người lại
cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Shizuka đem ra một đĩa bánh
nướng cho Mika rồi ra khỏi phòng. Ah Hin hỏi, cô không trả lời, chỉ vào đồng hồ
trên tường. Mọi người nhìn đồng hồ và “Ôi! Chúng ta đi trễ mất!” Đó là câu mà họ
(tất nhiên là không có Do Hyon) thốt ra rồi cuống cuồng chạy về phòng để thay
quần áo.
Mika ngơ ngác không hiểu tại sao mấy anh chị lại vội vã như vậy nên hỏi
Shizuka, cô nói là tối nay mọi người sẽ đi xem Rose và Snow diễn mà giờ trễ rồi
nên họ mới như thế. Cô còn hỏi Mika có muốn đi xem không, cô bé vui vẻ trả lời
có nên cô đưa chiếc vé của mình cho Mika rồi bảo cô có quen với vài người ở
đó nên sẽ vào hậu trường xem, còn nhờ Mika nói với mọi người đi trước, cô sẽ đi
sau. Sau khi Mika gật đầu ra vẻ đã nhớ lời cô nói, cô cất bước về phòng mình.
Cô mặc một bộ đồ khá đơn giản: quần jean xanh, áo thun trắng và áo khoác màu
tím nhạt. Nhưng cô chưa đi vội mà nằm phịch xuống giường, nhắm mắt một cách
mệt mỏi. Violet lo lắng hỏi:
- Chị không sao chứ? Trông chị có vẻ mệt mỏi lắm. Hay là hôm nay chị đừng đi
nữa?
Shizuka lắc đầu, nói:
- Chị đã đồng ý rồi. Chị phải thực hiện lời hứa chứ. Chị nằm một chút sẽ khỏe lại
thôi. Không sao đâu.
Violet có vẻ ngập ngừng nhưng rồi cũng bằng lòng vì cô biết khi đã hứa điều gì
thì Shizuka nhất định sẽ làm đến cùng dù có chuyện gì xảy ra. Shizuka nằm nghỉ
một lúc, ngồi dậy rồi đi xuống nhà, cô nghĩ họ chắc đã đi hết rồi nhưng cô đã lầm,
vừa bước xuống phòng khách, cô đã thấy Do Hyon đang ngồi trên chiếc ghế sô
pha xem ti vi. Cô lên tiếng hỏi:
- Không phải tôi bảo các cậu đi trước rồi sao?
Do Hyon quay lại nhìn Shizuka rồi nói:
- Ah Hin bảo mình đưa cậu đến đó, cậu ấy không yên tâm khi để cậu đi một
mình.
- Vậy ư? Thôi được. Chúng ta đi thôi. Muộn rồi. – Shizuka nói rồi rảo bước ra
phía cửa.
Do Hyon gật đầu rồi cũng đi theo sau cô. Hai người trèo lên xe của Do Hyon,
khoảng mười phút sau thì đến nhà hát Black and White. Vừa bước xuống xe,
Shizuka nói:
- Tôi đi vệ sinh một lát rồi vào hội trường luôn. Khỏi chờ tôi.
- Ừ. – Do Hyon trả lời rồi cho xe chạy vào gara của nhà hát.
Shizuka rảo bước vào trong hậu trường. Sau khi để xe ở gara, Do Hyon cũng
bước vào nhà hát nhưng thay vì vào chỗ hàng ghế khán giả, anh đi vào hậu
trường và tiến thẳng đến khu chuẩn bị dành cho các idol. Đến nơi, anh mở cửa
rồi bước vào, bên trong không có ai. Anh gọi:
- Huyền Vũ ra đây đi.
Huyền Vũ bay ra rồi đậu trên vai anh. Anh bắt đầu hô to:
- Magical power of dance.
Một ánh sáng màu đen lóe lên, Huyền Vũ vào lại quả trứng của mình rồi nhập
vào người Do Hyon. Những chiếc lông vũ màu đen bao lấy anh, khi những chiếc
lông vũ ấy biến mất cũng là lúc Snow xuất hiện. Bây giờ, anh đã biến thành một
người khác: anh mặc một chiếc quần, áo sơ mi màu trắng, chiếc áo thun và áo
khoác dài ngang đầu gối cũng màu trắng, khuôn mặt anh được che đi một nửa
bởi chiếc mặt nạ cùng màu có đính rất nhiều hạt cườm. Trông anh bây giờ thật bí
ẩn và đầy lôi cuốn, điểm thêm nét lạnh lùng vốn có.
Cạch…
Có tiếng mở cửa. Anh quay lại, thì ra là Rose. Nhìn cô, anh bắt đầu nhớ lại hai
tuần trước.
_________Hồi tưởng___________
Snow đang luyện tập trong phòng dành riêng cho anh ở công ti Royal (tất nhiên
anh phải che mặt).
Cạch…
Có tiếng mở cửa vang lên, anh quay lại thì thấy giám đốc Jun cùng với một cô
gái đeo mặt nạ màu tím có họa tiết là những bông hồng bước vào. Cô có một mái
tóc dài và đôi mắt màu tím nhạt, làn da trắng không tì vết, môi đỏ như cánh hoa
anh đào. Anh định lên tiếng hỏi thì Jun – người chỉ huy tổ chức Wood kiêm tổng
giám đốc công ti Royal đã lên tiếng nói trước:
- Đây là Rose. Chắc cậu cũng đã biết rồi. – Thấy anh gật đầu, Jun nói tiếp –
Dạo gần đây có một người tên là Hikaru. Hắn là một người rất độc ác, điều hắn
muốn chính là Rose. Vì điều này, hắn đã hại bao nhiêu người để bắt buộc Rose
phải đi theo hắn. Lần này, chúng ta phải tóm gọn hắn để bảo vệ an toàn ọi
người. Vì vậy tôi muốn cậu hợp tác với Rose trong buổi diễn sắp tới của cô ấy.
Còn nữa, theo thông tin điều tra thì hắn là tộc trưởng của tộc Bướm đêm – bộ tộc
lớn mạnh như một đất nước và hắn không hề biết Rose là điệp viên. Hãy hoàn
thành thật tốt nhiệm vụ này nhé.
Do Hyon hơi ngạc nhiên nhưng rồi lấy lại bình tĩnh và nói:
- Vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.
Jun gật đầu với cả hai rồi ra ngoài. Hai người cùng nhau tập bài “Thanks you
summer love” theo ý của Rose.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...