Thủy măng nước luộc đủ, vị thập phần tươi mới, cũng không có cảm giác ngấy, thịt khô hương vị mằn mặn ngon miệng, so với xào thứ long bao, lại là một loại mỹ vị khác, Chu Thanh Ngô hiển nhiên thực thích.
"Buổi chiều ta lại đi một lần, mấy ngày nay muội nghỉ ngơi đi."
Một câu định rồi, Chu Thanh Ngô nghe được có chút áy náy: Một mình tỷ quá mệt mỏi.
Mạnh Sơ Hi không có tiếp tục cùng nàng giận dỗi, nhìn nhìn chân của nàng, mở miệng giải thích: "Muội bị thương ít nhất phải dưỡng năm sáu ngày mới có thể làm việc, măng kia để lâu sẽ già, ta cần phải tranh thủ thời gian.
Ta có chừng mực, sẽ không để bản thân đuối sức."
Thấy vẻ mặt Chu Thanh Ngô vẫn nặng nề ảo não, nàng con ngươi xoay chuyển nói: "Ta trở về muội xoa bóp giúp ta, như vậy liền không mệt."
Đại khái là rốt cuộc phát hiện chính mình còn hữu dụng, đôi mắt Chu Thanh Ngô sáng lên, gật gật đầu.
Ăn cơm xong Mạnh Sơ Hi lại tiếp tục đi bận việc, một người đích xác vô pháp cõng quá nhiều, nhưng muốn làm măng khô cần phải thu hoạch lượng lớn măng tươi.
Buổi chiều nàng lại lên núi hai lần cõng trở về, gom lại cũng được chừng hai sọt lớn.
Chu Thanh Ngô tay chân lanh lẹ, măng bên kia đã lột hơn nửa sọt, nhưng nhìn Mạnh Sơ Hi quần áo đều mướt mồ hôi, nàng thực sự nhịn không nổi nữa, kéo vạt áo Mạnh Sơ Hi không cho nàng ấy đi.
Hái măng không mệt, nhưng ba lần cõng trở về, chân nàng đều bắt đầu run, thấy Chu Thanh Ngô kéo áo không cho mình đi, nàng cũng tạm thời dừng lại.
Thủy măng sau khi lột xong nên chần qua nước sôi, ngày mai liền có thể phơi.
Vào buổi tối, Mạnh Sơ Hi đã tắm xong, Chu Thanh Ngô để nàng ghé vào trên giường và xoa bóp gân cốt cho nàng.
Mạnh Sơ Hi thật sự mệt mỏi, nằm trên chăn bông được Chu Thanh Ngô xoa một hồi, vai lưng cho đến toàn thân đều thoải mái cực kỳ, không đến thời gian một chén trà nhỏ liền ngủ rồi.
Chu Thanh Ngô cúi đầu nhìn nàng, nữ nhân dưới thân nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, bởi vì nằm sấp nên hô hấp hơi nặng, đã ngủ ngon lành.
Sau khi lao động thân thể trầm trọng phát cương, nếu không thư hoãn tốt, ngày mai thức dậy sẽ đau nhức, cho dù Mạnh Sơ Hi ngủ, Chu Thanh Ngô như cũ vuốt ve cho nàng, đợi đến xoa bóp không sai biệt lắm, người bên gối đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, nghe đáng yêu cực kỳ.
Kỳ thật Mạnh Sơ Hi ngủ thực quy củ cũng sẽ không ngáy ngủ, hôm nay đại khái là mệt mới có tiếng ngáy, Chu Thanh Ngô vừa buồn cười lại có chút đau lòng.
Nàng duỗi tay thật cẩn thận đỡ Mạnh Sơ Hi nằm ngay ngắn lại, miễn cho nằm sấp ngủ không thoải mái.
Nữ nhân ngủ đến quá trầm, Chu Thanh Ngô động tác cũng nhẹ, thế cho nên Mạnh Sơ Hi bị nàng lật qua cũng không tỉnh.
Kéo chăn bông đắp cho nàng ấy, Chu Thanh Ngô nương theo ánh nến nhìn kỹ gương mặt Mạnh Sơ Hi, hồi lâu cũng chưa động, bóng dáng nàng che khuất ánh sáng dừng ở trên người Mạnh Sơ Hi, phảng phất thân mật khắng khít hòa làm nhất thể.
Trong bóng đêm chậm rãi vang lên một tiếng thở dài, Chu Thanh Ngô duỗi tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trước trán nàng ra sau vành tai, đứng dậy thổi tắt ánh nến.
Ngày hôm sau Mạnh Sơ Hi thức dậy hơi muộn, chờ nàng mở mắt ra, tiểu cô nương bên người đã không thấy.
Nàng xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, lại sờ sờ vai lưng chính mình, còn có chút đau nhức, bất quá cũng không còn khó chịu, không cần phải nói là tối hôm qua tiểu cô nương nhà nàng thư giãn gân cốt cho nàng.
Bên ngoài từ phòng bếp truyền đến động tĩnh rất nhỏ, hẳn là có người cố ý phóng nhẹ động tác.
Hai người cùng nhau sinh hoạt, Mạnh Sơ Hi luôn có thể cảm giác được những cử chỉ săn sóc ân cần của đối phương.
Y phục đã được người chuẩn bị tốt đặt ở mép giường, ngày hôm qua Mạnh Sơ Hi sinh một ngày hờn dỗi, lúc này khóe miệng nhịn không được giơ lên, đứng dậy mặc quần áo đồng thời hướng bên ngoài nói: "Muội để ý chút, đừng đụng tới vết thương."
Đang đậy nắp nồi và thêm củi lửa vào bếp lò, Chu Thanh Ngô nghe thấy được, trong mắt mang cười tiếp tục bận việc, chờ Mạnh Sơ Hi rửa mặt xong vừa vặn có thể ăn sáng.
Măng đã ráo nước, hôm nay thái dương đặc biệt tốt, ngoài phòng một mảnh tươi đẹp, thực thích hợp phơi măng.
Bất quá nàng một chân không tiện, cũng không có biện pháp dọn măng ra ngoài, chỉ có thể để Mạnh Sơ Hi động thủ.
Mạnh Sơ Hi rửa mặt xong, một thân thoải mái thanh tân đi đến.
Cúi đầu nhấc lên ống quần Chu Thanh Ngô, nhìn nhìn dưới chân nàng cũng không có thấm máu, lúc này mới an tâm chút.
Chu Thanh Ngô ngoan thật sự, tùy nàng động tác.
Mạnh Sơ Hi đứng lên nhìn một vòng: "Ô Ô đâu?"
Ngày thường Ô Ô vừa tỉnh liền phải dán Chu Thanh Ngô, hôm nay như thế nào không thấy.
Chu Thanh Ngô nghe vậy đánh thủ thế: Nó thật nháo, ta nhốt nó trong ổ rồi.
Ô Ô mỗi ngày đều ồn ào, trước kia Chu Thanh Ngô cũng chưa từng nhốt nó, hôm nay vì cái gì nàng ấy làm vậy, trong lòng Mạnh Sơ Hi biết rõ ràng.
Khóe mắt ý cười càng thêm nhu hòa, nàng chuyển thân đi ra ngoài nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, muội còn nhốt nó, nó sẽ cáu kỉnh đấy."
Chu Thanh Ngô thấy sắc mặt nàng ôn hòa, khá hơn ngày hôm qua nhiều, biết nàng không tức giận, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống.
Mạnh Sơ Hi sinh khí thật không dễ hống, chính mình cũng chỉ có thể trang đáng thương làm nũng, quá khó khăn.
Ô Ô đã quen vây quanh các nàng lúc ăn cơm, nhưng thực hiểu quy củ, cho dù Mạnh Sơ Hi đút cho nó ăn, nó gấp đến độ rầm rì cũng sẽ không đi đoạt, Mạnh Sơ Hi thực thích điểm này của nó, cho nên ăn cơm cũng sẽ không nhốt nó.
Ăn cơm xong liền phải nhân lúc còn sớm đem măng xé cầm đi phơi.
Thủy măng rất nhỏ, cắt ra sẽ tốn công, tốt nhất nên xé bằng tay.
Măng trúc nóng chín thật thơm, hai người vây quanh cái ky, đem măng xé thành từng miếng một, chóp mũi đều là măng hương.
Ô Ô đã sớm ngửi được, trước chân nỗ lực đáp trên đùi Mạnh Sơ Hi, thăm dò không ngừng nhìn, cái đuôi nhỏ diêu đến độ đánh toàn, muốn nhìn một chút là món gì thơm như vậy.
Mạnh Sơ Hi lại chọc chọc đầu nó, cười nói: "Quỷ thèm ăn đã ngửi thấy mùi."
Chu Thanh Ngô cũng cười, duỗi tay ra hiệu: Tỷ đút nó ăn một cây.
Mạnh Sơ Hi nghĩ nghĩ, nhéo một cây đưa tới bên miệng Ô Ô, nó nhìn thấy cũng không có há mồm ăn, ngược lại nhìn Mạnh Sơ Hi.
"Vật nhỏ này thật cơ linh, dĩ vãng liền thích phác lên người muội, biết chân muội bị thương, hiện tại liền tìm ta." Dứt lời nàng cúi đầu đối Ô Ô nói: "Ăn đi."
Ô Ô hiển nhiên có thể nghe hiểu, lúc này mới há mồm đem măng cuốn tiến trong miệng, măng trúc mang điểm ngọt thanh vị lại nộn, Ô Ô ngoài dự đoán thích, cái đuôi diêu đến càng hăng hái.
Mạnh Sơ Hi thấy thế trực tiếp cầm một cây đưa cho nó, lại đem nó ôm đến một bên: "Chính mình một bên gặm, không được lại quấy rầy ta."
Chu Thanh Ngô thấy nó ngậm măng lộc cộc chạy đến một bên, phủng măng ở kia gặm, nhịn không được nở nụ cười.
Mạnh Sơ Hi giương mắt xem nàng cũng nhịn không được bật cười: "Tiểu ngốc này, cư nhiên thích gặm măng."
Hai người cười Ô Ô, dưới tay lưu loát xé măng, gần một canh giờ qua đi, một đống măng cuối cùng được xé xong rồi.
Trong nhà chỉ có cái ky, Mạnh Sơ Hi đi nhà Lưu thẩm mượn một cái tủ phơi nông sản, lúc này mới đem măng phơi nắng thỏa đáng.
Y phục hai người còn chưa giặt, Mạnh Sơ Hi lại vội vội vàng vàng đem quần áo giặt sạch phơi khô, Chu Thanh Ngô nhìn trong mắt có chút nóng nảy, cảm xúc cũng không cao, đối chuyện chính mình bị thương cảm thấy rất ảo não.
Mạnh Sơ Hi quay đầu lại, thấy Chu Thanh Ngô đang cúi đầu nhéo vạt áo của mình, thần sắc không còn vui vẻ như vừa rồi, biết nàng suy nghĩ cái gì, khom lưng xuống kéo tay nàng lại vuốt thẳng, khẽ cười nói: "Ta không sinh khí với muội, chính muội lại đang nóng giận, như thế nào dáng vẻ này?"
Trong mắt Chu Thanh Ngô tràn đầy áy náy: Ta cái gì đều không giúp được tỷ, làm tỷ một mình bị liên lụy.
Mạnh Sơ Hi nhíu mày, cong ngón tay đưa đến, Chu Thanh Ngô biết nàng định làm gì, lập tức híp mắt rụt về phía sau.
Mạnh Sơ Hi chỉ là đùa nàng, cũng không phải thật muốn gõ đầu nàng, chỉ cảm thấy buồn cười vì động tác của nàng cùng Ô Ô cực kỳ nhất trí.
Lực đạo trong tay buông lỏng, nàng nhẹ nhàng điểm lên cái trán đối phương: "Muội nói ngốc cái gì đấy? Muội xé nhiều măng như vậy, điểm tâm cũng là muội làm.
Tối hôm qua muội xoa bóp cho ta thật lâu, bằng không hôm nay ta sao có thể thư thái thế này.
Rõ ràng bị thương hành động không tiện, còn giúp ta rất nhiều, muội như thế nào lợi hại như vậy?"
Nàng nói rất nghiêm trang, tựa hồ nghi hoặc tiểu cô nương nhà mình làm sao lợi hại như thế.
Chu Thanh Ngô bị nàng trêu đến gương mặt đỏ lên, rồi lại nhịn không được bật cười.
Thấy nàng cười, Mạnh Sơ Hi sờ sờ đầu nàng: "Cười chính là đồng ý, không được để tâm vào chuyện vụn vặt.
Rặng măng trúc kia ta nhổ không sai biệt lắm, còn dư lại mấy chỗ không dễ hái, qua mấy ngày nữa ta sẽ lại đi, đến lúc đó muội hẳn là khỏe rồi.
Chúng ta cùng nhau kiếm một mẻ phơi khô, sau đó có thể đi trong trấn mở quầy hàng."
Chu Thanh Ngô gật đầu, nàng nhìn nhìn bên ngoài, duỗi tay viết lên lòng bàn tay Mạnh Sơ Hi: Dương xỉ cũng ra tới.
Dứt lời lại có chút mất mát mà nhìn chân chính mình, sau đó nàng hơi mang khẩn cầu mà nhìn Mạnh Sơ Hi: Dương xỉ mọc ở nơi không khó đi lại, qua mấy ngày ta có thể đến đó được không?
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng, hơi trầm ngâm một phen: "Vậy xem muội có ngoan hay không, vết thương khôi phục thế nào."
Chu Thanh Ngô vội vàng gật đầu ý bảo chính mình sẽ ngoan ngoãn, chọc đến Mạnh Sơ Hi mỉm cười.
Buổi sáng Mạnh Sơ Hi lại xuống ruộng xoay chuyển, mạ lớn lên cũng không tệ lắm, gặp mấy cây có sâu bọ bám vào, nàng đều đem côn trùng bắt xuống, cũng liền không có chuyện gì.
Quay đầu nhìn lại ngọn núi phía trước đào được gốc hoa lan, hoa kế hộc vẫn đang nở xán lạn, xa xa nhìn lại trừ mảnh hoa kế mộc màu trắng còn có một chỗ màu tím, hẳn là hoa tử đằng.
Ngẫm lại trong nhà cũng không có món nào mới mẻ, hoa tử đằng này cũng là một đạo sơn trân mỹ vị, vừa vặn đêm nay trở về có thể lấy tới chưng ăn.
Nghĩ đến đây, nàng liền theo đường nhỏ đi lên núi, theo hướng nàng từ dưới nhìn lên liền thấy được ở giữa lưng chừng núi một mảnh hoa màu tím.
Hoa tử đằng tím nở thập phần tươi đẹp, cành leo như rồng cuốn, những chùm hoa lớn rũ xuống như một dòng thác, những cánh hoa màu tím pha xanh tầng tầng lớp lớp, sáng rực yên hà.
Quả nhiên không hổ là loài hoa kiểng được người đời sau yêu thích, nở rất rực rỡ tươi đẹp.
Mạnh Sơ Hi rất thích loại cảm giác hoa đoàn cẩm thốc mà hoa tử đằng mang đến, tựa như mùa xuân náo nhiệt đang sinh sôi trên đó, toàn bộ rừng cây đều đang nở rộ, chính là mùa xuân.
Mạnh Sơ Hi nhìn kỹ một trận, liền chọn ra những chùm hoa đang nở, hái thành một bó lớn.
Hoa tử đằng nở thành từng dải, Mạnh Sơ Hi không mang sọt trúc, liền trực tiếp bó vào cành gánh trở về.
Phía sau gánh một bó lớn hoa màu tím thập phần bắt mắt, người trong thôn xa xa liền nhìn thấy nàng, đều có chút kinh ngạc, Chu gia thôn cũng không ai sử dụng hoa tử đằng làm nguyên liệu nấu ăn.
Mà dân bản xứ cũng quen gọi là hoa giảo đằng, bởi vì nó thường mọc quấn quanh những loài cây khác để sinh tồn.
Chu thị cùng Lâm thị vừa lúc làm ruộng trở về, nhìn thấy một màn này cũng không thể nào chịu ngồi yên, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Nữ nhân này thật lợi hại, thứ gì cũng muốn dọn về nhà, lấy hoa giảo đằng này lại có ích lợi gì."
"Không phải là hái về ăn đó chứ?" Lâm thị nghĩ các nàng đều có thể ăn nấm đầu rắn, không khỏi kinh ngạc nói.
"Này cũng ăn? Lại không phải mất mùa, rễ cây hoa lá gì đều không buông tha? Hoa giảo đằng mọc khắp núi đồi, nhưng ta chưa từng thấy ai ăn qua.
Ta thật sợ một ngày nào đó nàng độc chết người câm kia." Chu thị thần sắc khẩn trương nói.
"Vậy cũng xứng đáng, ai bảo rước về nhà một nữ nhân lai lịch không rõ lại mất trí nhớ, nàng biết nhiều đồ ăn cổ quái hiếm lạ như vậy, người câm kia cũng dám ăn, nếu thật bị độc chết, cũng là tự làm tự chịu." Lâm thị không đồng tình lời Chu thị, cũng không ai ép người câm kia ăn.
Lúc Mạnh Sơ Hi về nhà, Chu Thanh Ngô đang chống gậy ở kia trở măng, thấy Mạnh Sơ Hi về vội đón đi lên: Có mệt hay không?
Mạnh Sơ Hi đặt hoa tử đằng lên bàn, mỉm cười nói: "Ta cũng chưa làm cái gì, nơi nào sẽ mệt."
Chu Thanh Ngô nhìn những chùm hoa tím trên bàn, có chút kinh ngạc: Tỷ hái cái này về làm gì a?
Trong mắt Mạnh Sơ Hi có một tia ý cười, không đứng đắn nói: "Dùng để hạ độc muội."
Chu Thanh Ngô ngẩn ngơ, theo sau nói: Tỷ muốn hạ độc gì với ta?"
Mạnh Sơ Hi phụt cười vui vẻ, tiểu cô nương nhà mình như thế nào ngốc ngốc, nào có người nghe được người khác hạ độc mình, còn hỏi đối phương muốn hạ loại độc dược nào.
"Ta chuẩn bị buổi tối làm cái này cho muội ăn, bất quá có người nói ta muốn độc chết muội, cho nên, ta đây không phải là hái về hạ độc muội sao?"
Chu Thanh Ngô hiện nay phản ứng kịp, hẳn là Mạnh Sơ Hi lại gặp phải mấy thôn phụ xấu xa kia, vì thế nàng làm vài động tác, cuối cùng buông tay, còn đáng yêu mà phiên cái xem thường.
Mạnh Sơ Hi thấy được rõ ràng, nàng ấy nói chính là: Vậy tỷ độc chết muội đi.
Mạnh Sơ Hi bị dáng vẻ đáng yêu này của nàng trêu đến cười ha ha, ngón tay lại nhéo gò má nàng: "Ta luyến tiếc độc chết muội, bằng không nơi nào tìm được ngốc cô nương đáng yêu như vậy."
Chu Thanh Ngô vẻ mặt vô tội, nhìn hoa tử đằng có chút tò mò: Cái này như thế nào ăn đây?
Mạnh Sơ Hi lấy rổ tre dùng để rửa rau ra tới, duỗi tay đem hoa tử đằng hái xuống: "Cách làm rất nhiều, có thể làm rau trộn hoặc làm bánh, cái này thêm bột mì hấp chín hương vị ngon hơn bánh hoa hòe đấy, buổi tối ta làm cho muội ăn." Trong nhà còn một ít bột mì, gần nhất cũng chưa dùng, để lâu không khéo lại hỏng mất, lần này vừa vặn có thể lấy tới chưng.
Chu Thanh Ngô chưa từng nếm thử qua, nhưng Mạnh Sơ Hi nói có thể ăn vậy khẳng định có thể, vì thế cọ đi qua giúp đỡ cùng nhau trích nụ hoa.
Ngắt bỏ cuống hoa, từng đóa hoa màu tím chất đầy rổ nhỏ, màu tím có màu lam ở giữa, cánh hoa mềm mại có mùi thơm.
Hoa tử đằng có thể phơi làm thuốc, tác dụng thanh nhiệt giải độc ngăn tả đuổi trùng, đối với chuyện nó có thể làm món ăn, Chu Thanh Ngô tiếp thu rất nhanh.
Hoàng hôn đổ bóng tây sơn, khói bếp lượn lờ, nên làm cơm chiều, Mạnh Sơn Hi đã rửa sạch sẽ hoa tử đằng, liền chờ người biết thưởng thức sẽ cho nó một hương vị khác mà nó đã bị bỏ qua.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Sơ Hi: Ta tới hạ độc nàng
Tiểu Đậu Mầm tỏ vẻ: Ta đã sớm trúng độc của nàng rồi [Độc tình]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...