Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Đây không phải lần đầu tiên Trì Noãn đến nhà Cố Ninh Tư, nhưng là lần đầu tiên cô lên tầng hai.

Cố Ninh Tư bật đèn ở lối lên cầu thang, Trì Noãn mới phát hiện tầng hai hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng. Toàn bộ không gian đều được mở ra, tạo thành một gian phòng vẽ tranh vô cùng trống trải.

Cố Ninh Tư biết vẽ tranh ư?

Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư đi về hướng bức tường phía đông, nhấc một góc của tấm vải che màu trắng lên và kéo nó ra.

Tấm vải trắng từ từ rơi xuống đất.

Một bức tranh sơn dầu khổng lồ hiện ra trước mắt họ.

Bức tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ duyên dáng đang tựa vào cửa sổ, trên người mặc một bộ sườn xám nhung màu xanh lục, đeo khuyên tai ngọc lục bảo, đôi môi căng mọng, khóe môi hơi giương lên, đôi mắt dài quyến rũ, đẹp không tả nổi.

Trì Noãn sửng sốt: "... Cố Ninh Tư, là cậu vẽ sao?"

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Tuy Trì Noãn không hiểu rõ về tranh sơn dầu, nhưng cũng biết một tác phẩm sống động như vậy không thể tùy tiện vẽ ra được, nhất định Cố Ninh Tư đã học chuyên sâu.

- -- Nhưng người nàng vẽ là ai?

Cố Ninh Tư lẳng lặng đứng trước bức tranh sơn dầu, nhìn người trong tranh, nói: "Tôi đã nói sẽ giới thiệu mẹ của tôi cho cậu biết."

Trì Noãn giật mình: "Ý cậu là..."

"Mẹ tôi cũng không còn." Cố Ninh Tư quay sang hỏi Trì Noãn, "Tôi có giống bà ấy không?"

Trì Noãn nhịn xuống nỗi bàng hoàng trong lòng, chăm chú nhìn người trong tranh: "Cậu không giống dì ấy."

Bất luận là nét mặt hay ngoại hình, Cố Ninh Tư đều không có điểm nào giống mẹ, có lẽ nàng giống ba mình.

Cố Ninh Tư im lặng.

Trì Noãn: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư: "Ừm, ai cũng nói tôi không giống bà ấy."

Trì Noãn đến gần Cố Ninh Tư, hai người đứng cạnh nhau, im lặng hồi lâu.

Sau đó Trì Noãn tìm đến tay Cố Ninh Tư, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, Cố Ninh Tư liền nắm chặt lấy tay cô.

Nhất thời Trì Noãn cho rằng Cố Ninh Tư sẽ nói gì đó, nhưng Cố Ninh Tư vẫn không nói gì, nàng dẫn Trì Noãn đến cầu thang rồi tắt đèn đi.

Phòng vẽ lần nữa trở về bóng tối, không còn nhìn rõ bức tranh sơn dầu vẽ người mẹ ấy nữa.

...

Gió đêm mang theo hơi nóng, hàng cây bên đường vừa được nhân viên vệ sinh cắt tỉa vào ban ngày, mùi thơm ngát của cỏ cây thoang thoảng trong không khí.

Cố Ninh Tư đi bộ đưa Trì Noãn về trường học, nàng không nhắc về mẹ mình nữa, Trì Noãn cũng chu đáo không hỏi tới. Hai người tạm biệt ở cổng trường, Trì Noãn chủ động cho Cố Ninh Tư một cái ôm an ủi.


"Cố Ninh Tư, mình rất vui vì cậu đã về... Cũng rất vui vì được gặp mẹ cậu, ngày mai gặp lại."

Cố Ninh Tư: "... Được, ngày mai gặp lại."

...

Trong buổi học sáng hôm sau, Trì Noãn lơ đãng học từ vựng, không ngừng chú ý phía cửa lớp, nhưng mãi đến khi tiếng chuông vào tiết bốn vang lên, Cố Ninh Tư vẫn không tới.

Đây là tiết ngữ văn của Hà Lệ Văn, đã mấy phút trôi qua, Hà Lệ Văn cũng chưa xuất hiện.

Lớp học lúc đầu yên tĩnh, nhưng sau đó không biết là ai ngồi cạnh cửa sổ hét lên "Cố Ninh Tư", cả lớp liền sôi sục, đồng loạt rời ghế chạy đến cửa sổ nhìn xuống.

"Đâu đâu!"

"Để tôi nhìn một chút, đừng có chen, để tôi nhìn bạn cùng bàn của mình một chút! Không đúng... Đó là bạn cùng bàn của tôi, các cậu chen cái gì mà chen, quá đáng!"

"Mẹ nó... Hơn một tháng không gặp, Cố Ninh Tư càng hấp dẫn hơn thì phải?"

"Ai đi cùng Cố Ninh Tư thế? Người nhà cậu ấy sao? Phụ huynh trông trẻ quá vậy, chắc chỉ khoảng ba mươi thôi?"

"Nhìn xong chưa? Xong rồi thì đi đi, để tôi xem nữa."

"Đm, A Văn phát hiện ra chúng ta rồi, rút thôi rút thôi."

"..."

Trì Noãn ngồi bên cửa sổ cũng nhìn ra ngoài, nắng rất to, Cố Ninh Tư đứng trong bóng râm của tòa dạy học, tóc đã được nhuộm đen lại, tùy tiện buộc lên, nàng mặc đồng phục học sinh, tay bỏ túi quần, lơ đãng nghe Hồ hiệu trưởng và thư ký Tô nói chuyện.

Trì Noãn "ồ" một tiếng, nàng nhuộm lại hồi nào vậy nhỉ?

Từ Đan: "Aaaaa! Lão đại về trường rồi!"

Trì Noãn bị Từ Đan hét đến chói tai, quay đầu nhắc nhở nàng: "Đang giờ học đấy, cậu nhỏ giọng một chút."

Từ Đan liền khó hiểu: "Không phải quan hệ của cậu và Cố Ninh Tư rất tốt sao, còn thường xuyên gọi điện thoại, sao cậu ấy về mà cậu không kích động gì hết vậy?"

Dứt lời, hai mắt nàng lại sáng lên: "Ha! Thành thật khai báo, có phải cậu đã sớm biết cậu ấy sẽ trở về hay không!?"

Tối qua sau khi Trì Noãn quay về ký túc xá cũng không nói gì, khi được hỏi sao về muộn vậy, cô cũng chỉ trả lời qua loa. Giờ bị Từ Đan đánh phủ đầu, Trì Noãn chột dạ nói: "Đâu có..."

Cũng không tính là nói dối, mới chiều hôm qua, đúng là đâu có sớm hơn các nàng bao nhiêu...

Từ Đan không chút nghi ngờ cô: "Vậy ý thức kỷ luật của cậu rất cao, không hổ là lớp trưởng."

Trì Noãn: "..."

Lời khen hữu danh vô thực này, Trì Noãn lúng túng cười cười, giả vờ đọc sách.

Lúc này Cố Ninh Tư gửi tin nhắn tới, nàng nói: "Bên ngoài nóng quá."

"Mùa hè mà." Trì Noãn cong môi hỏi nàng, "Cậu nhuộm tóc lại hồi nào vậy?"


Dưới tầng, Cố Ninh Tư cúi đầu nhìn điện thoại, lão Hồ cười tươi rói, vẫn đang trò chuyện với thư ký Tô.

"Tối qua."

Trì Noãn: "Cũng rất đẹp."

Cố Ninh Tư giương mắt nhìn về phía cửa sổ của lớp 11 ban 6, Trì Noãn gửi xong những lời này liền nằm nhoài trên bàn học, cầm sách ngữ văn che mặt lại.

...

Cố Ninh Tư được Hà Lệ Văn dẫn về lớp, mọi người trong lớp tương đối kiềm chế, nhưng vừa hết tiết, liền một biển đầu người đổ về phía Cố Ninh Tư, phong tỏa khu vực xung quanh nàng.

Từ Đan lớn giọng: "Lão đại, cậu đã về rồi! Tụi mình nhớ cậu đến sắp tương tư thành bệnh rồi! Cậu xem cậu đi, cậu phải chịu trách nhiệm với tụi mình đấy!"

Trì Noãn mỉm cười lắc đầu.

"Đặc biệt là lớp trưởng của chúng ta! Mấy ngày đầu lúc cậu ấy phát sốt còn gọi tên của cậu, cậu nói có cảm động hay không!!"

Cố Ninh Tư hỏi: "Thật sao?"

Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh lần lượt làm chứng, đồng thời bổ sung: "Còn chạy tới nhà tìm cậu rất nhiều lần!"

"..." Trì Noãn cười không nổi nữa.

...

Điều hòa đang bật, chiếc quạt trần trên đầu cũng từ từ xoay vòng.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, Trì Noãn chống đầu nhìn bảng đen. Lão sư lịch sử đang viết trên bảng, bảng đen liền phủ đầy chữ trắng. Trì Noãn càng nhìn càng buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu như sắp khép lại.

Cố Ninh Tư trở lại trường, nhóm Từ Đan hưng phấn suốt cả buổi chiều, cô bị huyên náo đến mức không có giấc ngủ trưa.

Từ Đan tràn đầy năng lượng không hề cảm thấy buồn ngủ, mặt mày hớn hở nói: "Mình có tin tốt đây."

Trì Noãn chật vật nhìn nàng.

Từ Đan trông có chút hả hê: "Trần Uyển bị Thái Miểu chỉnh đến mức nghỉ học mấy ngày rồi."

Trì Noãn: "... A?"

Từ Đan lắc lắc điện thoại: "Có một học muội lớp 10 sống chung tiểu khu với mình, học cùng lớp với Trần Uyển, em ấy nói là gần đây Trần Uyển bị Thái Miểu chơi đùa rất nhiều."

Cơn buồn ngủ tan hơn phân nửa, Trì Noãn nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy đắc tội gì Thái Miểu sao?"

Từ Đan bĩu môi khinh thường: "Với cái tính khí đó của cô ta, có đắc tội ai cũng không có gì lạ, huống chi là mấy đại tiểu thư trong lớp nghệ thuật kia."

Lời này cũng không phải là không có lý.


Trì Noãn ngáp một cái, thoáng thấy Từ Đan đang bôi bôi sửa sửa trên tờ giấy viết thư màu hồng nhạt kẹp trong sách lịch sử, bèn hiếu kỳ hỏi: "Cậu đang viết gì thế?"

Từ Đan vốn oai phong lẫm liệt lại do dự hai giây mới nói thẳng: "Thư tình."

"..." Trì Noãn nhanh chóng liếc sang bục giảng, lão sư lịch sử vẫn đang viết trên bảng, cô không nhịn được lặp lại, "Thư tình?"

Từ Đan che mặt: "Là một học đệ! Cuối tuần mình đến thư viện làm bài tập thì tình cờ gặp được học muội cùng tiểu khu kia, em ấy giới thiệu cho mình."

Trì Noãn: "..."

Từ Đan: "Mình đã suy nghĩ mấy ngày rồi, vẫn là đối với em ấy nhớ mãi không quên, như thế không phải là thích thì là gì!"

Sau khi tan học, các bạn cùng phòng đều vây quanh Từ Đan, buộc nàng giải thích rõ ràng sự tình.

"Thì tình cờ gặp trong thư viện thôi, nghe học muội nói em ấy là học bá, thành tích xuất sắc, là một trong những người giỏi nhất lớp... Ngoại hình thì khiêm tốn cho 8 điểm đi, mấu chốt là giọng nói rất êm tai, mình là thanh khống các cậu biết mà... Mình hỏi em ấy vài vấn đề, em ấy đều kiên nhẫn–––"

"Cậu hỏi cậu ta vấn đề gì?" Triệu Tinh Tinh ngắt ngang Từ Đan đang thao thao bất tuyệt ngưỡng mộ, kinh ngạc nói, "Chẳng phải cậu ta mới lớp 10 thôi sao?"

Từ Đan ưỡn ngực tự hào: "Cho nên mới nói là học bá đó! Em ấy đã sớm học xong chương trình cao trung rồi."

Đỗ Mẫn: "Rồi sao, người ta vẫn là học sinh lớp 10 đó, Từ Đan à, cậu là học tỷ lớp 11 đấy."

Từ Đan vừa nghe liền cuống lên: "Thì sao chứ? Em ấy cao hơn mình mà!"

Đỗ Mẫn: "Nhưng cậu lớn tuổi hơn cậu ta."

Từ Đan: "Bây giờ tình chị em nhiều lắm, mình lớn hơn em ấy thì có sao!?"

Mắt thấy hai người sắp tranh cãi, Trì Noãn liền đổi chủ đề, cô hỏi Từ Đan: "Cậu viết thư tình rồi tiếp theo định làm gì?"

Từ Đan: "Thì để em ấy quyết định xem có muốn ở bên nhau hay không––– Nhưng thư tình mình vẫn chưa viết xong, mình đọc thấy không lưu loát lắm, lớp trưởng, cậu giỏi ngữ văn, cậu giúp mình sửa nhé?"

Trì Noãn: "..."

Lúc này Đỗ Mẫn nói một câu vô cùng triết lý, nàng nói: "Từ Đan à, mấu chốt không phải là thư tình có đẹp hay không, mà là đối phương có thích con người cậu hay không kìa!"

Từ Đan tức giận đến mức không muốn để ý đến nàng ấy, nàng cùng Trì Noãn chen chúc dưới đèn bàn nghiên cứu cách viết thư tình sao cho cảm động lòng người, rung động tâm can.

Trì Noãn cũng không biết phải làm sao, đành trước tiên giúp Từ Đan sắp xếp lại câu từ và sửa vài lỗi chính tả. Từ Đan nhìn gương mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc của cô, cảm khái nói: "Noãn Noãn, cậu xinh đẹp như vậy, chắc là nhận được không ít thư tình nhỉ?"

Trì Noãn: "... Cũng tạm."

Từ Đan bỡn cợt cười hai tiếng, Trì Noãn nói "cũng tạm", nhất định là khiêm tốn rồi.

"Ai." Từ Đan chạm nhẹ vào cánh tay Trì Noãn, "Vậy cậu thích kiểu con trai nào?"

Ngòi bút dừng lại trên giấy viết thư, Trì Noãn suy nghĩ lời Từ Đan nói, khuôn mặt tà ác và động tác thô bạo của Tào Phẩm Huy hiện ra trong đầu, cô vội vàng dời tâm tư.

Từ Đan: "Nói đi, cậu nói đi mà."

Trì Noãn: "... Không biết."

Từ Đan: "Không biết á? Không thể nào... Mỗi người đều có một hình mẫu lý tưởng mà, nào là dáng người cao hay thấp, mắt to hay nhỏ... Phạm vi rộng lắm..."

Trì Noãn lảng tránh: "Thật sự không biết."

Từ Đan trợn mắt: "Cậu đừng nói là cậu lớn thế này rồi, trước giờ chưa từng thích ai nhé?"


Đỗ Mẫn nghe câu hỏi này liền không nhịn nổi, cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô: "Có gì mà ngạc nhiên chứ, có vài người một lòng chỉ nghĩ đến học tập, không có tâm tư cho bất cứ chuyện gì khác, đâu phải ai cũng vì tình mà sống đâu."

Từ Đan không phục nói: "Mình không tin, dù có học giỏi đến đâu, khi gặp phải người thu hút được cậu thì cậu vẫn động tâm thôi! Cũng không phải lòng dạ sắt đá gì."

Đỗ Mẫn: "Không phải, Từ Đan, lớp trưởng đang yên đang lành, cậu bắt cậu ấy thích người khác làm gì? Ảnh hưởng việc học của cậu ấy, cậu chịu trách nhiệm được không?"

Từ Đan: "Tai nào của cậu nghe mình bắt lớp trưởng thích người khác vậy? Chẳng phải mình chỉ hỏi một chút thôi sao, thế nào? Hỏi cũng không được à?"

Triệu Tinh Tinh đau đầu vỗ mép giường nói: "Tối rồi mà các cậu còn vì chuyện này mà ầm ĩ cái gì?"

Đỗ Mẫn: "Trách mình hả?"

Từ Đan: "Không trách cậu chẳng lẽ trách mình?"

Trì Noãn: "Trách mình, đều do mình cả, nếu mình gặp được người mà mình thích thì sẽ nói ngay cho các cậu biết, có được chưa?"

Đỗ Mẫn cùng Từ Đan đều không nói lời nào.

Điện thoại dưới đèn bàn sáng lên, Trì Noãn cầm lên xem, Cố Ninh Tư gửi tới ảnh một tờ giấy trắng.

Trì Noãn đứng dậy quay lại bàn học của mình, thư tình vẫn chưa viết xong, Từ Đan liền hỏi cô: "Sao cậu đi rồi?"

Trì Noãn lật bài tập trên bàn, trả lời nàng: "Cố Ninh Tư không làm được bài tập, mình chụp đáp án gửi cho cậu ấy."

Trì Noãn chụp đáp án gửi qua, sau đó vào hộp thoại bảo Cố Ninh Tư hỏi lại những câu mà nàng không hiểu.

Từ Đan nhịn xuống, nhưng không nhịn được: "Các cậu nói xem Cố Ninh Tư sẽ thích dạng người nào?"

Triệu Tinh Tinh: "..."

Đỗ Mẫn trợn mắt nhìn trời.

Từ Đan nói năng hùng hồn: "Cậu ấy không vừa mắt Tào Phẩm Huy, tuy con người Tào Phẩm Huy thật sự có chút nát, nhưng điều kiện lại không tệ, tầm mắt của Cố Ninh Tư nhất định là siêu cao, cao không thể tưởng tượng được!"

Trong đầu Trì Noãn hiện lên đôi mắt sâu thẳm của Cố Ninh Tư, đáy lòng như bị thứ gì đó khẽ cào vào, có chút ngứa.

...

Trước khi ngủ, Trì Noãn nhận được một đoạn video dài mười giây từ Cố Ninh Tư, trong video, ngón tay trắng như sứ của nàng nhẹ nhàng cào vào bụng mèo con, mèo con kêu gừ gừ rồi ngủ ngon lành.

Trì Noãn xem đi xem lại mấy lần mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên chú mèo.

"Cậu đặt tên gì cho nó thế?" Trì Noãn hỏi Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư: "Tiểu Noãn."

Trì Noãn vùi mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: "Gì vậy chứ..."

Bình thường Cố Ninh Tư rất ít khi gọi tên cô, giờ đột nhiên lại gọi "Tiểu Noãn", Trì Noãn thật sự cảm giác như tim mình đã lỡ nhịp.

Cố Ninh Tư: "Tôi gọi nó là Tiểu Noãn."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn: "???"

Cố Ninh Tư: "Đùa thôi, vẫn chưa đặt tên."

Trì Noãn: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui