Hôm nay vận may của Tào Phẩm Huy rất nát, đổ súc sắc luôn thua, phải uống rất nhiều rượu. Hắn đang say, lại nghe quản lý nói Tiết Mân ở chỗ này, liền coi đây là cái cớ để trốn ra ngoài hóng mát một chút, ai ngờ ngồi ở đây lại là Trì Noãn.
Hắn lắc đầu, trước khi Trì Noãn kịp đứng lên đã nhanh tay giam cô ở giữa sô pha.
Trì Noãn dán sát lưng vào sô pha, lông tơ đều dựng đứng lên, lo lắng nhìn chằm chằm Tào Phẩm Huy.
Cô rất trắng, da dẻ vô cùng mịn màng, dáng vẻ co rúm giống như một chú mèo con mềm mại. Như lời Chu Việt đã nói: "Trông rất nhát gan, rất ngây thơ, không nhịn được muốn bắt nạt."
Tào Phẩm Huy mỉm cười với Trì Noãn, hắn ngồi xuống cạnh cô, cánh tay dài vòng qua vai cô, ôm cô vào lồng ngực mình: "Ha, là cậu à."
Hắn có chút say, ra tay không biết nặng nhẹ, Trì Noãn bị hắn làm đau, lo sợ hất tay hắn ra.
Tào Phẩm Huy áp trán vào lưng Trì Noãn, vài giây sau lại ngẩng đầu hỏi cô: "Cậu nghĩ sao về lời tôi nói lần trước?"
Trì Noãn căn bản không dám trả lời, khó khăn lắm mới thoát khỏi được tay hắn, cô lập tức đẩy hắn ra, đứng dậy khỏi sô pha và tông cửa xông ra ngoài.
Tào Phẩm Huy bước chân nhanh hơn cô đang không ngừng đuổi theo, hắn tóm được cô ở hành lang ngoài phòng bao, đẩy cô vào vách tường, cười nói: "Cậu chạy cái gì? Tôi còn chưa làm gì mà cậu đã chạy rồi?"
Trì Noãn quay đầu tránh mặt hắn, lại đẩy hắn ra, nhưng đẩy mãi không được. Trong lúc giằng co, dây vai lộ ra khỏi cổ áo, Tào Phẩm Huy cúi đầu khẽ ngửi: "... Cậu thật thơm."
Trên hành lang không có ai, Trì Noãn nhìn cánh tay Tào Phẩm Huy đang ở trước mắt, liền nhanh trí cắn một cái!
Tào Phẩm Huy đau đớn rít lên, không khỏi buông tay ra, Trì Noãn lập tức chạy về phía thang máy.
Những con số cho thấy thang máy đang được đi xuống từ tầng 8.
Tào Phẩm Huy nhìn dấu răng trên cánh tay mình, hắn đưa đến bên miệng, dùng lưỡi liếm.
!!!
Trì Noãn che miệng lại, liều mạng đập nút thang máy.
Tào Phẩm Huy khẽ cười: "Cậu đừng sợ tôi."
Trì Noãn lòng như lửa đốt, cô nhìn chằm chằm những con số đang nhảy, cũng may thang máy không dừng lại giữa chừng, 7, 6, 5...
Tào Phẩm Huy một phát bắt được tay Trì Noãn.
Trì Noãn sợ hãi, nói năng không mạch lạc: "Cậu thả, thả tôi ra..."
"Ting" một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 4, cửa từ từ mở ra.
Người bên trong đang cúi đầu, thong thả cởi găng tay bảo hộ ra.
"Thả ra cho cậu chạy à! Tôi cũng không làm cái gì, chúng ta quay lại cùng tán gẫu thôi."
"Không... Tôi không... Tôi không muốn tán gẫu, cậu thả tôi ra..."
Tào Phẩm Huy lôi kéo Trì Noãn, muốn cưỡng ép cô trở lại phòng bao. Trì Noãn tầm nhìn mơ hồ, người trong thang máy lao ra giữ lấy tay cô và đẩy Tào Phẩm Huy ra, bảo vệ cô ở phía sau, cô không thấy rõ là ai.
Ngược lại, nụ cười của Tào Phẩm Huy ngày càng sâu hơn: "Cố Ninh Tư! Ha, đêm nay thật trùng hợp."
... Cố Ninh Tư? Cố Ninh Tư!
Tào Phẩm Huy nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng, vẻ mặt kỳ quái nói: "Cậu đi xuống từ tầng 8?"
Cố Ninh Tư không thèm để ý tới hắn, nàng nắm chặt vai Trì Noãn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, vẻ mặt lạnh lùng xác nhận với cô: "Cậu không sao chứ?"
Trì Noãn lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu, sợ Cố Ninh Tư xung đột với Tào Phẩm Huy sẽ chịu thiệt, cô nhịn xuống run rẩy ngăn cản Cố Ninh Tư: "Mình không sao."
Cố Ninh Tư thở phào nhẹ nhõm, chán ghét liếc nhìn Tào Phẩm Huy.
Tào Phẩm Huy biết là không thể mang Trì Noãn đi, tiếc nuối chép miệng.
Cố Ninh Tư nửa ôm Trì Noãn đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, Tào Phẩm Huy đăm chiêu nhìn các nàng, giây tiếp theo liền nhận được cái nhìn đầy ý cảnh cáo của Cố Ninh Tư.
...
Khi Trì Noãn ngồi vào xe Cố Ninh Tư, toàn thân cô vẫn còn hơi run rẩy. Cố Ninh Tư lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, ngập ngừng đưa cho Trì Noãn: "Nếu cậu không ngại..."
Trì Noãn đưa tay nhận lấy, cánh tay cô đầy vết đỏ do bị Tào Phẩm Huy nắm trúng, đặc biệt là chỗ cổ tay, màu đỏ nổi bật trên làn da trắng tuyết, trông mà giật mình.
Cố Ninh Tư phiền muộn cau mày.
Trì Noãn mở bình giữ nhiệt ra, kiềm chế uống một ngụm nhỏ.
Cô sụt sịt, khóe mắt đỏ hoe. Cố Ninh Tư vốn định lau nước mắt cho cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ đặt tay lên vai cô: "Bị dọa sợ rồi sao?"
Trì Noãn giải thích: "Cậu ta, cậu ta uống say... Cậu ta..."
Cố Ninh Tư: "Đừng sợ, không sao rồi."
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Cố Ninh Tư, Trì Noãn gật đầu "ừ" một tiếng. Lại uống thêm mấy ngụm nước, cô đóng nắp và trả lại cho Cố Ninh Tư.
Trong xe rất yên tĩnh, Trì Noãn vô thức nhéo lòng bàn tay mình: "... Cảm ơn cậu, Cố Ninh Tư, hiện tại có thể đưa mình về trường được không? Mình muốn về."
...
Xe vững vàng chạy về phía trường học, Trì Noãn đã ngừng run rẩy, cô tựa vào cửa sổ xe, trong mắt vẫn mang theo vẻ kinh hãi bất an, ngơ ngác hòa vào dòng xe cộ phía trước.
Ánh đèn neon nhấp nháy trên đường, khuôn mặt tái nhợt của cô thi thoảng được ánh đèn chiếu sáng.
Cố Ninh Tư nhiều lần nhìn sang, lúc đó Trì Noãn đang hoảng sợ, không cảm giác được gì.
Đây là lần thứ hai Tào Phẩm Huy quấy rối cô.
Xe dừng trước cổng trường Nhất trung, Trì Noãn tháo dây an toàn xuống xe, Cố Ninh Tư nói: "Tôi đưa cậu về ký túc xá."
Đoạn đường từ cổng trường vào ký túc xá là một khoảng xa với những ánh đèn mờ.
Trì Noãn im lặng bước đi, sau đó Cố Ninh Tư chủ động dắt tay cô. Mãi cho tới khi đến ký túc xá, đóng cửa lại, Cố Ninh Tư mới thả lỏng tay ra.
Trì Noãn ngồi lên giường, nhường ghế của mình cho Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư không ngồi mà chỉ tựa vào bàn học, trông thấy trên bàn có một con búp bê tráng men, liền vô thức dùng đầu ngón tay chạm vào.
Không lâu sau, điện thoại Cố Ninh Tư vang lên, nàng liếc nhìn ID người gọi: "Từ Đan?"
"Từ Đan?" Trì Noãn lúc này mới nhớ tới, "Cố Ninh Tư, túi xách và điện thoại của mình đều ở đó."
Cố Ninh Tư gật đầu, bắt máy.
"Ồ! Thời khắc lịch sử, Cố Ninh Tư tiếp điện thoại của mình kìa!"
Đầu bên kia, Từ Đan gào to câu này với mọi người rồi vào thẳng vấn đề: "Cố Ninh Tư, lớp trưởng của chúng ta đi cùng cậu à?"
Cố Ninh Tư mở loa ngoài để Trì Noãn cũng có thể nghe thấy.
"Xảy ra chuyện gì thế? Đồ đạc của cậu ấy đều ở đây?"
Cố Ninh Tư nhìn Trì Noãn rồi nói với Từ Đan: "Cậu ấy ở cùng tôi."
"Họ ở cùng nhau." Từ Đan nói với người bên cạnh, lại hỏi Cố Ninh Tư, "Các cậu làm gì mà đi vội thế, đồ đạc cũng không cầm theo?"
Ở đầu bên kia mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tào Phẩm Huy: "Thấy chưa? Tôi đâu có nói dối."
Trì Noãn bước tới chỗ Cố Ninh Tư, cúi đầu nói vào điện thoại: "Từ Đan, mình về ký túc xá rồi, phiền các cậu giúp mình mang đồ về nhé."
Từ Đan nhất thời không lên tiếng, trong điện thoại truyền đến tạp âm, sau đó lại im lặng, như là đã đi tới nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.
"Noãn Noãn, cậu đi như thế mà không chào hỏi câu nào, vậy sao được chứ? Tiết Mân có lòng tốt đưa chúng ta ra ngoài chơi----- Cậu biết không, không thấy cậu đâu, đồ đạc lại ở đây, mặt cậu ấy liền trắng bệch, sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải có Tào Phẩm Huy thấy cậu đi cùng Cố Ninh Tư, e là Tiết Mân đã hất chổng vó SEVEN lên trời rồi!"
Cố Ninh Tư rũ mắt nhìn Trì Noãn nghiêng mặt chăm chú nghe điện thoại. Hai người ở rất gần, Cố Ninh Tư không được tự nhiên quay đầu đi.
Trì Noãn mím chặt môi. Như vậy thật khó kể lại sự tình, cô bị kinh sợ, nhưng kẻ đầu sỏ lại ở chỗ bọn họ đóng vai trò trọng yếu cung cấp manh mối.
Dù có bị vạch trần, có thể hắn sẽ nói "Đùa chút thôi mà", đúng vậy, hắn cũng không có hành vi quá khích, mọi lời nói và hành động đều có thể dùng "đùa giỡn" để bào chữa.
"Mình... Mình thấy không khỏe nên về trước. Từ Đan, cậu thay mình xin lỗi Tiết Mân nhé."
"Biết rồi...! Cậu không khỏe sao? Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tụi mình cũng về đây."
Cuộc gọi kết thúc, Cố Ninh Tư nói: "Chờ bọn họ về rồi tôi đi."
Trì Noãn đứng thẳng dậy nhìn Cố Ninh Tư, lúc này chợt nhớ tới vết thương ở chân của nàng, vội hỏi: "Chân cậu đã đỡ hơn chưa?"
Cố Ninh Tư: "Đỡ rồi."
Trì Noãn: "Đừng miễn cưỡng, hội thao không tham gia cũng không sao."
Cố Ninh Tư: "Biết rồi."
Trì Noãn hạ giọng: "... Hôm nay cảm ơn cậu."
Cố Ninh Tư nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Các bạn cùng phòng về rất nhanh, ngoài ra còn có Tiết Mân. Tiết Mân lo lắng hỏi Trì Noãn: "Cậu không khỏe ở đâu? Hay là đến bệnh viện nhé?"
Trì Noãn nói: "Không sao, mình nghỉ ngơi một chút là được rồi... Tiết Mân, thực sự xin lỗi, mình đi vội như vậy, vẫn chưa kịp chào hỏi cậu."
Ký túc xá vốn không lớn, sáu người ở cùng một phòng, không gian có vẻ vô cùng chật chội. Cố Ninh Tư vẫn tựa vào bàn học của Trì Noãn, Từ Đan đứng bên cạnh hỏi nàng: "Không nhìn ra nha bạn học mới, cậu cũng thích đi chơi à? Nếu biết cậu cũng ở SEVEN thì đã rủ cậu chơi cùng rồi."
Cố Ninh Tư nói "ừ".
Từ Đan: "..." Đây cũng quá qua loa rồi.
...
Thời gian không còn sớm, muộn chút nữa là ký túc xá sẽ khóa cửa, Cố Ninh Tư cùng Tiết Mân đi xuống lầu. Thỉnh thoảng vẫn tình cờ nhìn thấy vài học sinh trên hành lang, nhưng không còn ai chạy xuống từ cầu thang nữa. Tầng 4 có gần trăm bậc thang, hai người họ một trước một sau, không một lần chạm mắt.
Từ Đan và Triệu Tinh Tinh nằm nhoài trên cửa sổ nhìn hai người họ đi xa. Từ Đan thắc mắc nói: "Sao mình thấy hai người họ ở cùng một chỗ liền có cảm giác là lạ..."
Triệu Tinh Tinh suy nghĩ nói: "Cảm giác khí chất không hợp."
Từ Đan tán thành.
Đỗ Mẫn cũng nghiêng người nhìn sang: "Là loại không hợp giữa người cũ với người sắp mới à?"
"..." Từ Đan giật nảy mình, "Chuẩn rồi! Khả năng nắm bắt trọng điểm của cậu tăng nhanh như gió!"
Đỗ Mẫn "suỵt" một tiếng: "Nhỏ một chút, Trì Noãn ngủ rồi."
Trì Noãn ôm chăn mỏng nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ say khướt của Tào Phẩm Huy. Đêm đó, đúng như dự đoán, cô mơ thấy mình bị truy đuổi, sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, giãy giụa thoát khỏi giấc mơ.
Trong phòng đen kịt, trời còn mờ tối, mọi người đều ngủ say.
Trì Noãn che lại trái tim đang đập thình thịch của mình, ngồi một lúc rồi mở điện thoại lên xem thời gian.
Hơn 3 giờ sáng, màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
Cố Ninh Tư: "Có gì thì gọi cho tôi."
Trì Noãn đọc thầm, sáu chữ ngắn gọn này thật giống như mang theo ma lực, thần kỳ xoa dịu nỗi sợ từ giấc mộng lúc nửa đêm của cô.
Cô lần nữa nằm xuống, hồi tưởng lại từng chi tiết trong hai tháng cô và Cố Ninh Tư quen biết nhau, trong lòng chợt nảy sinh một tâm tình xa lạ.
Khiến lòng người mơ hồ mừng rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...