Cuối kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, ký túc xá một mảnh yên tĩnh đến quỷ dị, nhiều người đang ngồi ở trước máy tính vò đầu bứt tai.
Thứ ba tuần sau phải bảo vệ luận án, mọi người đều vội vàng chuẩn bị bảo vệ, kỳ nghỉ cũng không có thời gian ra ngoài chơi, toàn bộ phòng ngủ đều trong không khí khẩn trương.
Đường Y Y nhìn chằm chằm vào máy tính, nghe các bạn của mình thảo luận có nên mua một chút trái cây và đồ ăn nhẹ cho giáo viên hay không.
Luận văn đều đã viết xong, cùng không thể mua được hoa, chỉ có thể làm giáo viên vui bằng cách khác.
“Mình nghe nói chuyên ngành khác đều đưa trái cây, còn có bánh gato nhỏ.
” Kỷ Thư mang chia một túi quả hồ trăn cho mọi người.
“Trời ạ.
” Lâm Thiến ngửa mặt lên trời không nói gì, nắm cái gì đó trong lòng bàn tay “Chúng ta là đi bảo vệ hay là đi cống nạp vậy?”
“Cửa hàng hoa quả trước cửa trường học gần như bùng nổ rồi, chúng ta hiện tại đến còn kịp không?” Mễ Nguyệt lười nhác dựa vào ghế nắm trong tay một quả hồ trăn, lấy một quả nhét vào miệng Kỷ Thư, cười hì hì coi như cảm ơn.
“Y Y ăn không?” Kỷ Thư hỏi cô.
Đường Y Y cầm hai viên: “ Được, cảm ơn.
”
“Không cần phiền phức, mình không ăn đâu” Lâm Thiến trực tiếp trả lời.
Kỷ Thư nhún nhún vai cùng Đường Y Y nhìn nhau: “Nếu không chúng ta mua trước, đến lúc đó xem tình hình, nếu nhiều người đưa thì chúng mình cũng đưa theo luôn, nếu không ai đưa, thì chúng mình giữ lại ăn.
”
Đường Y Y gật đầu như gà mổ thóc: “Mình cảm thấy ý này rất tốt!”
Người Trung Quốc mà, không làm người dẫn đầu cũng không làm người cuối cùng, ở giữa là tốt nhất rồi.
Ở trong ký túc xá, Đường Y Y là người nhỏ tuổi nhất, vóc dáng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, là người lùn nhất, hơn nữa gương mặt còn mang theo sự phúng phính của trẻ con, chỉ cần nhìn thôi đã làm người khác tràn ngập tình mẹ, bởi vậy những người khác ở ký túc xá đều rất chăm sóc cô.
Cô là một trạch nữ, bình thường ngoại trừ đi học và các hoạt động cơ bản thì không ra khỏi cửa, không cần thiết không xã giao, da dẻ trắng sáng khiến người khác phải ghen tị.
Sự thật chứng minh không ra khỏi cửa so với chống nắng càng hiệu quả hơn.
“Đúng rồi Y Y, chú ba mình nói nhà kia rất nhanh sẽ sắp xếp gọn gàng, hỏi cậu có thời gian đến xem hay không.
” Lâm Thiến chợt nhớ đến.
“A, thế chờ mình bảo vệ xong đi, mọi người có ai cùng đi xem với mình không?”
“Mình không có vấn đề gì, mình sáu tháng sau mới về nhà cơ” Mễ Nguyệt vẫy tay biểu thị muốn đi.
“Mình bảo vệ xong có hẹn với bạn trai, xin lỗi nha.
” Kỷ Thư nói.
Đường Y Y ghi nhớ hai người Lâm Thiến và Mễ Nguyệt.
Sắp tới tốt nghiệp, trong lý túc xá có Mễ Nguyệt cùng Kỷ Thư đều không phải người Giang Thành, cũng không có ý định ở lại tiếp tục học nghiên cứu sinh, dự định sáu tháng sau sẽ trở về quê.
Đường Y Y từ nhỏ đã cảm thấy có hứng thú với thực vật, tốt nghiệp cấp 3 liền kiên định lựa chọn trường chuyên về nông nghiệp, đồng thời lập một tài khoản ghi chép quá trình sinh trưởng của thực vật mà cô tự mình nuôi trồng, vừa bắt đầu cũng muốn tìm một chỗ để ở, sau đó ngày càng nhiều người hâm mộ, chính cô cũng không biết mà bị cuốn theo, mua camera, mua thiết bị, mua cây giống, mua chậu, mua đất, học làm video.
Bởi vì ở ký túc xá quá nhỏ, cô chỉ có thể thuê một căn nhà bên ngoài trường để trồng cây, mỗi ngày đều phải chăm sóc nó, cứ thế kiên trì 4 năm, người hâm mộ đã vượt quá 500.
000.
Là một blogger làm vườn, hiếm khi có 500.
000 người theo dõi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...