EDITOR: MẬT MẬT
Cô cũng không nghĩ cùng Ngu Thanh Hoài cố gắng tạo quan hệ với ai, những người đến thăm lão thái thái đều là trên thương trường cô cũng khinh thường đi ứng phó. Hiên tại mọi người đều nghĩ cô như vậy, chẳng lẽ cô không được mỉa mai lại.
"Vậy anh là cái gì?" Ánh mắt cô không mang theo độ ấm, liếc mắt nhìn người ở cửa: "Mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, anh liền cho rằng mình chính là minh tinh?"
"Mục Phong! Con còn không cùng Ngu Tiểu Thư xin lỗi!" Xưa nay Mục Vệ Quốc đều biết đứa con trai này không đáng tin cậy. Hôm nay lại mang theo hắn, chính là muốn ở thời khắc nào của Mục Phong cũng muốn hoạt động dưới mí mắt của ông. Đâu biết rằng, vừa mới vào cửa, liền đem người thừa kế của Ngu gia đắc tội.
Ngu Thanh Hoài nghe câu "Mập mạp" từ miệng Mục Phong trong lòng cũng không hài lòng, con gái nhà ông tốt đẹp như vậy nửa câu không tốt ông cũng không muốn người ta nói ra. Ngu Thanh Hoài không cao hứng liền trực tiếp biểu hiện trên mặt.
Mục Phong rất sợ ba mình, bị hung hăng đạp cho một cái tát, hắn cũng đã an phận. Quy quy củ củ có chút "Cụp mí mắt xuống" cùng Ngu Nhiễm xin lỗi, sau đó dùng mắt quan sát kỹ tiểu cô nương đang đứng đối diện.
Aaa, không tồi.
Lúc trước chính là tiểu mập mạp trắng trẻo, lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
Ngu Nhiễm hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chấp nhận hay không chấp nhận. Liền bỏ qua Mục Phong cùng lắm thì xem hắn như không khí.
Ngu Thanh Hoài muốn kéo kéo con gái nhà mình đi ra ngoài, căn bản Ngu Nhiễm lại không để ý đến ông. Ngu Thanh Hoài âm thầm sốt ruột, Mục gia là dạng gia đình gì, không chỉ có tiền, mà còn có quyền! Nói đến cũng khéo, năm đó khi ông mua tòa nhà. Nơi đó chỉ có Mục gia cùng Ngu gia oai phong trên thương trường một cõi, ở giới quân chính còn có chút ít điểm thanh danh.
Nhưng hiện tại Mục gia phong cảnh như cũ, Ngu gia cũng không phải giống như năm đó có Phó gia sau lưng để dựa vào.
Mục Vệ Quốc thật sự không cảm thấy Ngu Nhiễm không hiểu chuyện, bọn họ đều là cáo già ở bên ngoài thương trường gặp rất nhiều người, xung quanh không gặp những loại người "Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.". Mặt khác, gặp được Ngu Nhiễm tùy hứng như vậy, ông liền không khỏi nhớ tới Mục Loan trong nhà, nụ cười trên mặt càng sâu.
Mục gia là tới thăm lão thái thái, liền không khỏi muốn hàn huyên hai câu.
Mục Phong có cơ hội đứng bên cạnh Ngu Nhiễm, hắn rất thích những cô gái xinh đẹp. Huống chi cô gái vẫn còn đang giận dỗi, hắn rất hứng thú.
Ngu Thanh Hoài tức giận giương mắt nhìn. Ở trong mắt hắn, Mục Phong liền tính có khuôn mặt đẹp. Nhưng cũng không thay đổi được tiểu tử này vừa mới dùng ngôn từ tổn thương trái tim bé nhỏ của con gái nhà mình.
Tuy rằng ông biết Ngu Nhiễm sẽ muốn tỏ vẻ trái tim cô không muốn yếu ớt. Cô đều giống như những người bình thường.
Hiện tại Mục Phong muốn cùng làm quen với Ngu Nhiễm.
"A, cô thật sự không nhớ rõ tôi là ai?" Mục Phong đứng ở bên người Ngu Nhiễm, vươn tay chạm vào Ngu Nhiễm.
Người kế bên liếc mắt như đao sắc, hừ lạnh một tiếng. Biểu tình kiêu căng như một con khổng tước, không có nửa điểm vui vẻ, rất kiêu ngạo.
"Vì cái gì phải nhớ anh? Xem phim truyền hình đều nhớ rõ vai chính, ai lại muốn nhớ rõ người diễn vai quần chúng?" Đây là Ngu Nhiễm cố ý, tuy rằng có thể cô không biết Mục Phong là ai. Nhưng khoảng cách gần như vậy, lại nhìn nhiều lần, không hiểu sao có chút quen mặt.
Ngu Nhiễm nhìn Mục Phong nghĩ ra một suy nghĩ rất đáng tin cậy.
- -- Chỉ là một người diễn vai quần chúng tép riu.
Lông mày cũng Mục Phong đều dựng đứng lên. Nhưng hiện tại ở đây không phải là nơi có thể cùng Ngu Nhiễm tranh luận, nhưng hắn cần thiết phải đính chính cho mình.
"Tôi là diễn viên chính! Nam số 2!"
"Aaa, tép riu."
"......"
Thấy Mục Phong bị chọc ghẹo, Ngu Nhiễm không khỏi cười cười. Nhưng ý cười của cô quả thực nhạt nhẽo, ẩn nấp dưới đuôi lông mày.
Mục Phong cũng thật sự không có tức giận. Là một người đàn ông không nên cùng một cô gái tức giận, nhưng mà Ngu Nhiễm hiện tại đã gợi lên cho hắn một tia hứng thú.
"Tôi còn nhớ cô khi còn nhỏ. Cô còn ôm đùi anh cả tôi không có anh ấy về nhà. Thật là, đó là lần đầu tiên tôi thấy trừ bỏ Loan Loan còn có người dám ôm đùi anh cả. Quả thật làm người ta rất chấn kinh." Mục Phong kể lại chuyện hồi nhỏ để kết thân với Ngu Nhiễm.
Nhưng hắn lại làm sai kế hoạch. Ngu Nhiễm ghét nhất là cùng người khác nói về những chuyện trước kia.
Ngu Nhiễm đem những lời Mục Phong suy nghĩ một hồi, muốn nhớ ra cái gì đó, nhưng thật sự không có ấn tượng gì.
Có rất nhiều ký ức về nhà cũ, cô cố tình quên đi, hình như quên hết rồi thì phải.
"Không nhớ rõ." Cô trả lời, nhưng cô nghe Ngu Thanh Hoài giới thiệu là người họ Mục. Ngu Nhiễm giật mình, cô không quên được ngày đó cô đại chiến với Giang Văn rồi lao ra khỏi nhà gặp được Mục Tùng. Mục Tùng lúc đó giải thích như thế nào xuất hiện ở đó? Hình như là đi thăm thân thích?
Ánh mắt Ngu Nhiễm hơi sáng một chút, sau đó đứng sát vào Mục Phong. Vừa muốn nói cái gì, kết quả thấy người vừa lôi kéo làm quen với mình tự nhiên lùi về sau một bước.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Ngu Nhiễm, nó giống như âm thanh của chuông gió truyền vào tai của Mục Phong.
"À, anh cùng Mục Tùng có quan hệ gì?" Cô từ trước đến giờ đều không có quanh co. Nếu cô tò mò vậy nhất định sẽ hỏi thẳng.
Mục Tùng?
"Cô vậy mà giám kêu tên anh ấy!" Trước tiên, Mục Phong đem chuyện Ngu Nhiễm giám gọi thẳng tên anh hai hắn.
Ngu Nhiễm dùng một loại ánh mắt khác lạ nhìn hắn: "Tên người được đặt ra chính là để gọi. Chẳng lẽ phải gọi anh ấy là gì?" Thủ trưởng gì đó chỉ là khi gặp riêng anh ấy mới gọi như vậy, làm sao có thể làm trò trước mặt người khác.
Phản ứng thứ hai của Mục Phong chính là bẹp miệng, tấm tắc hai tiếng: "Không phải vừa rồi cô nói không nhớ chuyện lúc nhỏ sao? Cô ôm đùi anh cả tôi không bỏ, cô còn nói cô không nhớ rõ?"
Liên hệ lời lúc trước, Mục Phong thể hiện chính mình không thể hiểu được. Nhưng mà, giải thích chuyện thứ hai, tiếp thu một chuyện khác.
"Anh nói Mục Tùng chính là anh cả của anh?" Ngu Nhiễm banh khuôn mặt nhỏ của mình, nghiêm túc nhìn qua, nhưng có chút đáng yêu.
Mục Phong không lí trí mà gật đầu.
Ngu Nhiễm hiện tại muốn tìm một khối đậu hủ, sau đó đập chết mình.
Cho nên, theo lời của Mục Phong nhắc nhở, từ nhỏ cô đã ôm đùi Mục Tùng không buông ra?
Ngu Nhiễm tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trời ạ, hình ảnh đó có bao nhiêu cay mắt a! Cô cũng không dám tưởng tượng.
Bọn họ hai người lặng lẽ nói nhỏ vào tai nhau, một màn này dừng lại trước mắt ở Ngu Thanh Hoài và Mục Vệ Quốc, hai người không khỏi cười.
Tuy rằng Ngu Thanh Hoài xem Mục Phong không vừa mắt, nhưng nếu để tên tiểu tử không thuận mắt này có thể đem Ngu Nhiễm ở lại thành phố B, vậy thì tốt hơn. Từ khi ông nghe được chuyện kết hôn từ miệng Ngu Nhiễm. Về sau, ông muốn tìm những người trẻ tuổi để có thể đem Ngu Nhiễm ở lại đây.
Mà suy nghĩ Mục Vệ Quốc càng đơn giản, Mục Phong ở giới giải trí làm bậy, trong nhà cần có một tiểu thư thế gia làm bạn gái để quản hắn, đừng ở bên ngoài trêu chọc con gái lung tung để bôi đen Mục gia.
Hiển nhiên, Mục Vệ Quốc và Ngu Thanh Hoài đều nhất trí muốn thúc đẩy mối quan hệ này.
Cơ hội chính là dựa vào bản thân mình tranh thủ, Mục Vệ Quốc liền nói.
"Mục Phong, hai người các con ở đây nói thì thầm cái gì? Không phát hiển lão thái thái đang cần phải tĩnh dưỡng sao? Mang theo Ngu Nhiễm xuống quán café ngồi đi, các con đều là người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện hơn." Ông tuy rằng mang theo vài phần quát lớn, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
Mục Vệ Quốc không phải không thấy hai quai hàm của Ngu Nhiễm đang phồng lên, nhưng ông lại cảm thấy Ngu gia tiểu cô nương này lại càng đáng yêu. Dù sao, Mục gia cũng không cần một cô gái khôn khéo để làm nữ chủ nhân, chỉ cần tâm tư thuần lương, lớn lên đoan chính là được.
Ông xem Ngu Nhiễm khá tốt.
Nghe thấy Mục Vệ Quốc nói, phản ứng đầu tiên của Ngu Nhiễm là muốn cự tuyệt, nhưng Ngu Thanh Hoài ở một bên cũng vui vẻ đồng ý.
Tuy rằng ở trước mặt Ngu Thanh Hoài đều không cho ông ấy mặt mũi, nhưng hiện tại có trưởng bối khác ở đây, còn là hàng xóm. Cuối cùng cô vẫn thuận theo đi phía sau Mục Phong.
Mục Phong đi ở phía trước, đã mang lên khẩu trang, che dấu khóe miệng đang nhếch cao lên.
Vừa đi Mục Phong vừa lấy di động, nghĩ anh cả của mình đang nghỉ phép, nói không chừng có thể xem tin nhắn của mình.
- ---- "Anh cả, anh còn nhớ rõ Ngu Nhiễm sao?"
Gần đây Wechat của Mục Tùng rất ít khi vang lên, bởi vì Ngu Nhiễm từ ngày ở công viên quốc gia liền cắt đứt liên lạc với anh. Nhưng mà mới có mấy ngày, cho nên khi điện thoại vang lên. Mục Tùng nghĩ là do Ngu Nhiễm gửi đến, anh nghe âm thanh liền nhanh chóng cầm di động.
Vừa click mở vào, chân mày của anh không khỏi nhíu lại.
Mục Tùng: Cậu đang ở đâu?
Mục Phong thấy tin nhắn của mình rất nhanh được trả lời, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Anh cả nhà mình khi nào trả lời tin nhắn Wechat nhanh như vậy? Nhưng Mục Phong cũng không nghĩ nhiều liền trả lời anh hai nhà mình.
Mục nhị: Kế bên Ngu Nhiễm.
Mục Tùng: Vị trí cụ thể.
Mục nhị: Quán café Phố Lão đối diện bệnh viện Lục Quân.
Mục Tùng: Làm cái gì?
Mục nhị: Xem ra chính là một cuộc xem mắt ngẫu hứng.
Điện thoại bên kia không có người đáp lạo. Mục Phong ngẩn người, hắn đột nhiên phát hiên ban đầu mình hỏi Mục Tùng đến khi kết thúc, Mục Tùng cũng không có trả lời anh.
- -
Đôi lời của editor:
Thứ nhất: Về việc xưng hô của Mục Loan và Mục Phong với Mục Tùng. Vì mình là người miền nam nên xưng hô anh cả= anh hai. Nhưng mình quyết định edit theo cách xưng hô này, có vẻ nó sẽ hay hơn. Vì nếu lỡ có bạn nào edit bộ của Loan Loan cũng sẽ không bị nhầm lẫn.
Thứ hai: Aaaaa! Mình chỉ muốn nói. Chất xúc tác xuất hiện và............ anh chị sắp phát cẩu lương rồi!!!!
Mình đã nhận sách chuyên ngành và nhận ra nó toàn tiếng anh mọi người ạ?? Ngày đầu tiên đi học của mọi người thế nào?? Mình thì như tẩy não vậy á.-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...