Nàng Cầm

Suốt một canh giờ tôi tận tình chăm sóc đứa bé tội nghiệp này như em gái của mình, cuối cùng nó cũng chịu tỉnh dậy. Tuy sức khỏe nó có phần yếu ớt nhưng vẫn còn nhận thức những người xung quanh. Nó gượng người dậy, ngơ ngác nhìn tôi rồi lại nhìn ngài.
“Em gái, cuối cùng em đã tỉnh lại.” Tôi không nén nổi nỗi mừng mà thốt lên.
“Đa... tạ mọi người đã cứu giúp, đa tạ... hức... hức...” Giọng cô bé giọng thều thào, đầu cúi xuống lia lịa nhìn thật xót xa. Tôi vội đỡ cô bé dậy, nói:
“Thầy u em đâu, sao lại đi một mình đến đây thế này?”
Nghe câu hỏi của tôi không hiểu sao đôi mắt cô bé bỗng trùng xuống, nước mắt trào ra.
“Nhà em ở trấn Thanh Thủy, một tháng trước giặc phương Bắc tràn sang càn quấy trong lúc chạy loạn thầy u đã... đã... hức... đã bị bọn người xấu đó giết chết. Em may mắn chạy thoát mới đến được đây.”
Tình cảnh này khiến tôi chợt nhớ đến nỗi ám ảnh của năm năm về trước, chiến tranh khiến người ta phải chia ly. Trong sâu tâm tôi, một nỗi đau đớn lại cuộn trào, sống mũi tôi cay cay, nước mắt cũng tự nhiên mà tràn ra khóe mi.
“Vậy bây giờ em còn ai thân thích không?” Tướng quân chợt cất tiếng, giọng nói trầm ấm dễ nghe.
Cô bé lắc đầu trong bất lực, tôi nhìn cô bé rồi lại nhìn ngài đang suy tư.
“Nếu vậy, hãy đến Thanh Tâm viện của ta.”

Nghe tới Thanh Tâm viện, tôi có chút ngạc nhiên về ngài. Tôi ngước nhìn ngài, hỏi lại:
“Thanh Tâm viện?”
Ngài đánh mắt nhìn tôi, khẽ gật đầu.
“Phải! Ở đó sẽ có người chăm sóc, yêu thương em.”
...
Ngài dẫn tôi và cô bé tới một căn nhà cách cửa thành Hoàng Dương không xa. Đó là một ngôi nhà ba gian có sân vườn khá rộng, bên trong chỗ sáng chỗ tối thấp thoáng có bóng vài đứa trẻ đang nô đùa ngoài sân. Ngài đẩy cửa bước vào, miệng gọi lớn:
“Thím Dương ơi!”
Ngay sau đó có tiếng trả lời của người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần.
“Cậu Bình đến à?”
“Vâng! Là con đây.”
Tôi có hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của ngài có phần thân thiết với người phụ nữ kia, càng ngạc nhiên hơn khi nhìn ngài bây giờ thật thân thiện rất khác với lúc đầu tôi gặp ngài. Chúng tôi bước tới gian nhà có người phụ nữ ngồi bên đèn dầu, đang may dở chiếc áo. Ngài cúi chào hỏi:
“Thím dạo này khỏe chứ?”
“Ta vẫn khỏe, sao lâu rồi không thấy cậu đến?”
“Dạo này con bận nhiều chuyện quá nên không đến được, con xin lỗi.”
“Có gì mà phải xin lỗi, bọn trẻ nhớ cậu lắm đấy.” Người phụ nữ khẽ cười, bà đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn cô bé. “Đây là ai?”
Ngài như sực nhớ đến hai người chúng tôi, liền à lên một tiếng rồi chỉ vào cô bé và nói:
“Cô bé này có hoàn cảnh rất đáng thương, hiện tại chỉ còn một mình nên con đưa nó đến đây.”

Người phụ nữ đã hiểu ra vấn đề, bà nhìn cô bé mà xót thương, giọng nói dịu dàng phát ra:
“Tội nghiệp, từ nay con cứ ở đây với ta. Không lo bị đói rét nữa.”
Cô bé kia nhìn bà rất hiền từ liền gật nhẹ đầu đồng ý. Người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng rồi đánh mắt nhìn tôi một lượt:
“Vậy còn cô nương đây?”
“Tôi...” Tôi ấp úng chưa biết nên nói thế nào thì giọng ngài đã chen lời.
“Chỉ là một người quen của con thôi.”
Phải! Chỉ là một người quen. Tôi lặng người, mắt khẽ liếc nhìn ngài không nói thêm một lời nào nữa.
...
Ngài tiễn tôi về, suốt dọc đường cả hai đều im lặng bước đi. Tuy rằng ngài không nói nhưng tôi vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và ngài không còn xa lạ như trước, dường như ngài đã mở lòng hơn với tôi. Trước khi từ biệt, ngài còn nói với tôi một câu:
“Cám ơn cô!”
Tôi chỉ biết cúi đầu, đáp lại:
“Không có gì, tôi cũng chỉ thấy cô bé tội nghiệp nên muốn giúp. May nhờ có ngài, tôi phải cám ơn ngài mới đúng.”
Khi ấy, tôi không nghe ngài nói thêm gì mà chỉ thấy đôi mắt ngài sáng long lanh đang nhìn tôi không còn lạnh lùng, trên khóe môi ngài thoáng hiện một nụ cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ngài cười, cũng là lần đầu tiên tôi vì ngài mà thao thức suốt đêm.

Những ngày sau đó, ngài đến tìm tôi nhiều hơn. Chúng tôi cùng nhau uống rượu, ngài kể cho tôi nghe những câu chuyện về ngài, về đám trẻ ở Thanh Tâm viện. Khi ấy tôi chỉ cần chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại ngẩn ngơ nhìn ngài trầm tư.
...
Một ngày nọ, ngài đến tìm tôi nói rằng ngài được cử xuống phía nam dẹp loạn. Trước khi đi ngài nhờ tôi chăm sóc cho lũ trẻ ở Thanh Tâm viện, tôi vui vẻ nhận lời. Vui là bởi trong lòng ngài ít nhất đã có sự tin tưởng vào tôi.
Một tháng sau, ngài mang tin vui trở về. Giặc ở phía nam bị đánh bại phải lui về nước, không dám nhăm nhe sang Nam Sơn nữa. Tối đó, ngài lại đến tìm tôi. Tôi mời ngài vào phòng và tiếp rượu như mọi lần, khác với những gì tôi nghĩ hôm nay trông ngài thật buồn, đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự. Ngài không nói gì chỉ ngồi đó nốc từng chén rượu cay nồng.
“Không biết tại sao ngài lại không vui?” Tôi nôn nóng vội hỏi.
“Ngày mai, ta sẽ thành thân với con gái của Tể tướng.” Ngài đáp.
Tim tôi bỗng lỗi nhịp, tôi sửng sốt vô cùng. Trong tâm thật sự giống như bị rơi xuống vực sâu vậy, nhưng tại sao ngài lại buồn? Lẽ ra đó là chuyện vui mới đúng chứ. Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi ngài lý do, bởi tôi biết tôi chẳng là gì đối với ngài cả. Tôi buồn bã, rót rượu vào ly rồi đưa lên miệng uống ực một cái, lại một ly nữa tôi tiếp tục uống, uống cho vơi sầu.
Ngày hôm sau, tiếng trống kèn, tiếng pháo nổ vang từ xa vọng lại. Cảnh tượng thật náo nhiệt. Người dân hai bên đường đứng tấp vào hai bên tránh đường cho ngựa tân lang đi rước tân nương. Tôi đứng bên cửa sổ trên tầng lầu của thanh lâu nhìn xuống, ngài mặc bộ hỉ phục màu đỏ ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ngài điềm đạm không rõ vui hay buồn nhưng nhìn ngài khi ấy quả thực rất đẹp, đẹp như tiên nhân.
Bất chợt ngài ngước lên nhìn về phía tôi, tôi thẹn thùng vội vã quay lưng nấp sau tấm rèm chờ cho đoàn người đi xa dần mới dám len lén nhìn phía sau. Tôi cười mình, tại sao tôi phải trốn ngài?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui