Nàng Cầm

Ngày hôm qua khi về đến thanh lâu tôi liền kể chuyện Lưu tiểu thơ muốn tôi đến dạy nàng ta cho Tú bà nghe, bà ta cười toe toét đồng ý ngay. Dĩ nhiên, tôi biết ba ta sẽ chẳng bao giờ bỏ qua món hời lớn như vậy đâu, không những thế bà ta còn căn dặn tôi dạy nàng ta thật lâu để từ từ moi tiền của nàng ta được nhiều. Khi ấy, tôi trộm nghĩ lòng tham của con người luôn vô đáy mà, đành gật đầu rồi lên phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị mọi thứ cần dùng rồi một mình đến phủ Thừa tướng. Sở dĩ chỉ có mình tôi đi là bởi nếu cho thêm cả Tiểu Cúc hay A Tùng đi thì sẽ rất bất tiện, đó là phủ đệ của một vị quan lớn trong triều đình không phải ai muốn vào là vào được.
Đứng trước cánh cổng rộng lớn có hai bên là hai con sử tử đá sống động đứng canh, tôi đứng đó hít một hơi thật sâu rồi mới cất bước đến một gần một anh lính gác cổng, giọng hạ thấp hỏi:
“Phiền anh vào báo cho Nguyệt tiểu thơ biết có tôi ở Liên Các lâu đến xin gặp.”
Anh lính kia nhìn tôi soi sét vài giây rồi nói:
“Được, cô đứng đợi ở đây để ta vào bẩm báo.”

Anh ta quay người, đẩy cánh cửa lớn mà bước vào trong còn tôi đứng bên ngoài chờ đợi đến sốt ruột. Mãi sau, cánh cửa lại mở, anh lính bước ra cùng với một cô gái tầm mười lăm tuổi, dáng vẻ yếu ớt mặc chiếc áo tứ thân màu nâu đơn sắc. Cô gái nhìn tôi, môi hơi mỉm cười.
“Tiểu thơ ời cô vào gặp mặt.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, cùng cô gái đó bước qua cánh cửa đầy uy nghiêm mà vào phủ đệ. Người ta đồn rằng, Tể tướng rất thích sưu tầm những loài kỳ hoa dị thảo để trang trí cho ngôi nhà của ông ta, có người nói bên trong phủ đệ rộng lớn này được thiết kế đẹp như cõi tiên, lại có người nói trong phủ đệ này đâu đâu cũng là báu vật còn quý giá hơn ở trong cung. Lời đồn quả không sai, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những thứ kỳ lạ như thế này. Nào là con chim xanh biết nói, nào là hoa hình dáng giống chiếc chuông rồi đến cả loài hoa biết ăn thịt đáng sợ... Chuyền đi lần này quả thực đã được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Đi về hướng đông khoảng không lâu sau thì đến một biệt viện, xung quanh trồng đầy loài hoa. Cô gái kia đứng trước cửa, giọng kính cẩn nói ghé vào trong:
“Tiểu thơ, nô tỳ đã dẫn người đến.”
Từ bên trong im ắng bỗng phát ra âm thanh trong trẻo như chim oanh.
“Cho cô ta vào, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng!”
Cô gái kia lui xuống, còn tôi đứng đó ngẩn ngơ giây lát mới đẩy cửa bước vào. Căn phòng thật hoa lệ, ở giữa phòng đặt bộ bàn ghế gỗ quý tỏa ra mùi thơm dễ chịu, phía trên tường treo vài bức tranh thủy mặc trầm lặng, phía bên trái là một chiếc giường nệm gấm thêu hoa tinh xảo, bên trên còn có tấm màn lụa thêu hoa bướm đẹp mắt. Vị tiểu thơ mặc một bộ áo dài thêu hoa cẩm tú sặc sỡ nổi bật trên nền vài trắng tinh khôi, nàng ta đang ngồi trước bàn trang điểm, sau tấm rèm mờ sương.
“Cô đến rồi, mau ngồi xuống chờ ta một chút sắp xong rồi.”
“Được.”

Tôi ngồi đợi một lúc, cuối cùng nàng ta cũng xong xuôi liền bước ra. Ngày hôm qua gặp mặt vì trời tối nên cũng chỉ đoán được nhan sắc của nàng vài phần, hôm nay tôi mới được nhìn rõ mặt nàng. Quả không phải là hữu danh vô thực, nàng thật sự rất đẹp.
“Bây giờ chúng ta sẽ ra Liên Đình, cô sẽ dạy ta hát.”
“Vâng! Thế nào cũng được.”
...
Suốt cả ngày hôm nay, tôi tận tâm tận lực dạy nàng ta hát từ những khúc đơn giản đến những khúc khó hơn một chút. Nàng ta không những xinh đẹp mà còn thông minh, học rất nhanh từ cách luyến láy, đến cách nịu chữ cũng gần đạt. Tôi tin chỉ cần cố gắng hai, ba ngày nữa có khi nàng ta sẽ hơn hẳn tôi.
Nhìn trời đã về chiều, hơn nữa tôi cũng thấm mệt nên đành gác lại bài học tiếp theo cho ngày mai. Tôi đứng lên, cúi chào rồi cáo từ. Nàng ta sai người hầu trả tiền công cho tôi và dẫn tôi ra tận cửa. Tôi mỉm cười nhận lấy tiền công, đúng là nhiều hơn tiền tôi biểu diễn một đêm ở bên ngoài.
Trên đường chiều nay có ít người qua lại, lác đác chỉ vài người dạo phố hoặc sắm đồ, đâu đó thi thoảng thấy vài đứa trẻ vui chơi đùa nghịch vô tư. Cả đời tôi, từ khi còn bé đến bây giờ có lẽ chưa có phút giây nào thật sự cảm thấy vô ưu như bọn chúng, tôi đã từng có mong ước được như những đứa trẻ kia cứ thế mà cười đùa mặc gánh lo cho người lớn. Nhưng khi nhìn thấy mẹ vất vả, tôi không thể bỏ mặc bà được.

Tôi cứ thế bước đi trên đường, trong lòng chợt có nhiều tâm sự rối bời. Chợt, tôi dừng lại khi thấy phía trước một đứa bé bị ngã quỵ xuống đường. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi chạy vội đến, đỡ nó lên tay và lay lay người.
“Em gái, em gái. Mau tỉnh lại đi, em bị sao vậy?”
Đứa bé mặt mũi nhem nhuốc, đôi mắt thâm quầng, đôi môi nhỏ xíu nhợt nhat mấp máy nói gì đó tôi không rõ, vài giây sau nó liền lịm đi trong vòng tay tôi. Tôi hốt hoảng tìm sự giúp đỡ từ những người xung quanh nhưng họ chỉ liếc nhìn một cái rồi thờ ơ bước qua. Tôi thất vọng, định bế đứa bé lên thì chợt nghe thấy một âm thanh trầm bên tai.
“Cô nương! Hãy để ta.”
Tôi ngước mắt lên, là ngài, lại là ngài ấy. Ngài ấy cúi xuống nhẹ nhàng đỡ đứa bé lên rồi vội vàng đi tìm đại phu ở gần nhất, tôi khi đó cũng đi theo phòng khi cần giúp gì.
Đại phu nói, đứa bé này đã nhịn đói nhiều ngày nên không còn sức lực mà ngất đi. Chỉ cần chịu khó bồi bổ và nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại. Nghe ông ta nói thế cả tôi lẫn ngài đều thở phào nhẹ nhàng, ánh mắt ngài nhìn đứa bé tràn đầy thương cảm. Lần đầu tiên, tôi thấy vẻ mặt ngài không còn lạnh lùng như băng giá, thay vào đó là vẻ mặt của một người hiền từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui