Chương 2.
Tôi nhớ khi ấy là vào một buổi chiều đầu đông, ánh mặt trời trên cao dần thu lại những tia nắng ấm áp cuối ngày về phía chân trời xa xa. Gió từ đồng thổi vào mang theo hơi sương se lạnh. Tôi khẽ rùng mình, hai cánh tay bé nhỏ gầy guộc theo phản xạ cũng tự ôm lấy thân mình. Mẹ tôi trông thấy vậy càng thêm xót xa, mẹ cởi bỏ chiếc áo bên ngoài đã vá nhiều chỗ khoác lên vai tôi. Tôi ngước lên nhìn mẹ, ánh mắt mẹ buồn nhưng đôi môi vẫn cố mỉm cưởi lạc quan, mẹ khẽ gật đầu như muốn bảo rằng: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi con!".
Thôn gia chúng tôi dừng chân tên chỉ có một chữ duy nhất là Trương, nằm sâu tận trong rừng hoang. Thôn gia không có nhiều người, lác đác đếm cũng chỉ đến hơn chục nhà là cùng và trông đều lụp xụp như nhau. Trước đó vài ngày khi chúng tôi không biết sẽ đi đâu thì được chị Quế gợi ý, chị bảo: "Cháu có một người họ hàng sống ở thôn Trương, cũng gần đây hay chúng ta tới đó nhờ tá túc vài hôm rồi tính sau." Mẹ tôi cũng vì bất đắc dĩ nên đành đồng ý đi cùng chị. Khi ba chúng tôi bước thôn thì bắt gặp những ánh mắt lạ lùng của người dân xung quanh, họ dõi theo chúng tôi từng bước giống như đang soi xét điều gì đó. Tôi khẽ giật mình khi trông thấy một người đàn ông đầy vết sẹo trên mặt đang nhìn tôi, tôi sợ hãi nép sát vào mẹ rồi bước đi nhanh hơn.
Đi thêm vài bước nữa thì cũng tới căn nhà chúng tôi cần tìm, đó là nhà của dì chị Quế nằm lẻ loi ở cuối thôn. Ngôi nhà lụp xụp và đơn sơ. Phía trước sân chỉ trồng mấy luống rau mới đâm chồi non, phía góc trong thì thả thêm vài con gà đang khó khăn tìm nguồn thức ăn cho bữa tối. Đứng từ ngoài nhìn vào căn nhà thật trống trải, dường như không có ai ở nhà.
Chị Quế bước tới cánh cổng tre sơ sài, nhìn ngó một hồi rồi gọi lớn:
"Dì Tư ơi, dì Tư!"
Mãi sau, từ phía sau nhà mới nghe thấy tiếng của một người phụ nữ vọng lại: "Ai gọi đấy?"
Cả ba chúng tôi đều vui mừng vì may mắn thay có người ở nhà. Chị Quế không chần chừ liền đáp lại:
"Con, Quế nè dì."
Dường như, người phụ nữ cũng không ngờ rằng đứa cháu mình đi ở đợ bao nhiêu năm giờ lại xuất hiện ở đây nên bà ta mới lọ mọ bước ra từ sau nhà, vừa đi vừa hỏi lại:
"Quế nào thế nhỉ?"
"Con là Quế, con mẹ Hàng ở phủ Hà Ninh đó dì." Chị Quế hơi xị mặt vì dì lại không nhận ra mình, khi thấy người phụ nữ kia đang bước từng bước khó khăn ra cổng thì chị nhanh nhảu chạy lại đỡ lấy bà. Người phụ nữ nhìn chị, hai mắt nheo nheo nhìn không rõ cho tới mãi sau bà ta mới ngộ ra được đây quả thực là đứa cháu gái của mình.
"À! Là con Bống đấy hả? Bây giờ nhìn mày nhớn quá làm dì không nhận ra."
"Dì thì... Con bây giờ nhớn rồi ai lại gọi là Bống nữa." Chị Quế cười hì hì.
"Thế sao mày không ở nhà quan mà lại về đây làm gì?" Người phụ nữ đó hỏi.
"Dì ơi, thời thế bây giờ loạn lạc lắm, nhà quan đã trốn vào đàng trong rồi nên giờ con mới về đây được."
"À ra thế, tội nghiệp. Tao cũng có nghe nói quân Triệu đã đánh vào thành rồi. Thế giờ mày định thế nào? Nhà của mày ở Hà Ninh cũng bán cho người ta rồi, cũng chẳng còn ai thân thích." Người phụ nữ thở dài.
"Dì, con có thể ở nhờ chỗ dì vài hôm được không?"
Người phụ nữ nắm lấy bàn tay thô ráp của chị Quế, ân cần vỗ nhè nhẹ:
"Mất cha còn chú, mất mẹ bú dì. Giờ mày không có chỗ nương thân thì cứ đây với dì, dù sao cũng chỉ có mình tao sống ở đây buồn tủi lắm."
Nghe dì nói vậy, chị Quế vui lắm. Chị ôm lấy thân hình còm nhom của người dì yêu quý, dường như tôi thấy chị đang rơm rớm nước mắt. Vậy mới biết tình thân thiêng liêng như thế nào, tôi khẽ ngước lên nhìn mẹ. Mẹ cũng cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt ấy tôi có thể cảm nhận được nó tràn đầy yêu thương như thế nào.
Sau khi nghe chị Quế kể về hai mẹ con tôi và xin cho chúng tôi ở lại vài hôm thì người phụ nữ tốt bụng cũng không ngần ngại mà gật đầu. Vậy là đêm nay, chúng tôi không cần phải nằm trên cỏ đắp chăn bằng lá khô nữa. Đêm đó là một đêm thanh bình, tôi đã ngủ rất ngon trong lòng mẹ sau bao nhiêu ngày vất vả vì chạy trốn. Tôi thật không ngờ rằng, đêm đó cũng là đêm cuối cùng tôi còn được mơ những giấc mơ đẹp.
...
Sáng sớm chưa kịp tỉnh giấc tôi đã nghe có tiếng ồn ào bên ngoài, nào là tiếng quát tháo, nào là tiếng la hét, nào là tiếng vó ngựa gõ trên nền đất lộc cộc và còn cả những tiếng quang quác của lũ gà chạy loạn. Tất cả tạo nên một mớ hỗn độn. Tôi còn lơ mơ không rõ chuyện gì đang diễn ra thì từ bên ngoài mẹ tôi hớt hải chạy vào, gương mặt mẹ tái nhợt đi thấy rõ. Không cần nghe mẹ nói điều gì, tôi bất giác cảm thấy hoang mang vô cùng.
"Mau! Mau trốn đi con, có giặc cướp tới thôn rồi."
Ngay sau lời nói ấy của mẹ, trước mắt tôi đã diễn ra một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Điều đó đã biến thành nỗi ám ảnh đeo bám tôi trong suốt những năm tháng sau này. Ánh mắt mẹ ánh lên nỗi sợ hãi tột cùng, gương mặt mẹ tái nhợt đi, thân người mẹ yếu đuối đổ gục xuống nền đất ẩm ướt, máu của mẹ lan ra mỗi lúc một nhiều từ lồng ngực thấm xuống nền đất đã nhuốm mùi máu tanh. Tim tôi như co thắt lại, đau đớn, thật quá đau đớn. Suốt đời tôi không bao giờ quên ánh mắt hung hăng trên gương mặt vô cảm người đàn ông đứng sau lưng mẹ, tay cầm thanh đao đang rỉ máu. Hình ảnh ấy lại xảy ra ngay trước mắt của một đứa trẻ chỉ mới mười ba tuổi, thử hỏi còn gì tàn nhẫn hơn?
Tôi vội vã chạy lại gần mẹ định đỡ mẹ lên thì bất ngờ bị bàn tay to lớn của gã đàn ông ác độc kia tóm lấy mà lôi ra ngoài. Tôi cố gượng người, cố gắng, cố gắng thoát khỏi bàn tay to khỏe ấy nhưng tất cả đều vô ích. Tôi bị gã lôi đi như một món hàng, chân tay tôi đau nhức vì bị trầy xước. Tôi gào khóc trong đau đớn.
Gã dùng dây trói chặt tôi rồi quẳng lên lưng ngựa, những đứa trẻ khác trong làng dường như cũng không thoát khỏi bàn tay của lũ người này, cùng chung số phận giống tôi. Khi ấy, tôi đã thấm mệt, không còn sức gắng gượng đành phải cam chịu số phận cay nghiệt này.
Ngựa bắt đầu hí lên vài tiếng rồi một mạch mà chạy về phía trước, đường đi xóc lên xóc xuống. Cuối cùng rốt cục không chịu được tôi liền ngất lịm đi, cho tới khi tôi tỉnh lại chỉ còn thấy phía xa xa thôn gia Trương là một vùng sáng, lửa bốc cháy ngùn ngụt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...