Gần đây mưa liên miên, khí trời lạnh hơn không ít, người trên đường đa số đã đổi thành áo tay dài.
Điền Điềm là trợ lý ưu tú, phải bồi người lãnh đạo đi ra nước ngoài khảo sát hạng mục mới, Thiệu tổng ngày hôm nay xuất môn, không âu phục giày da như thường ngày mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác len màu xanh nước biển, một cái quần bình thường cùng màu phối hợp với một đôi giày da buộc dây, kiểu tóc thẳng đứng cứng ngắc của ngày thường cũng rũ xuống, khí tức nghiêm túc quanh người đã giảm bớt không biết bao nhiêu, tỷ số người đi ngang quay đầu lại nhìn lại càng tăng cao.
Điền Điềm nhìn dòng người đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ nhìn qua bên này đánh giá vị Thiệu tổng chói lọi kia một chút, không nhịn được bước đến gần người bên cạnh hơn.
Hôm nay trợ lý Điền đã đậy trễ, đến khi đi rửa mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, quần áo cũng là do Thiệu tổng mặc cho, đụng được đến vali là phải chạy đi gấp.
Điền Điềm cái gì cũng không kịp quản, chỉ nhớ phải cầm theo cái khăn quàng cổ của mình, quần áo y đang mặc trên người cũng gần giống như Thiệu tổng, áo sơ mi quần thường, chỉ là bên ngoài áo sơ mi là một cái áo may ô bằng len, thêm một cái kính không gọng trên mũi, phong cách vườn trường mười phần đủ mười, nhã nhặn thanh tú, bộ dáng của y cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác.
Nhưng đầu y hiện tại vẫn còn đang mơ màng, gương mặt ngây ngô, người khác nhìn y, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, hận không thể đào hố chôn mình xuống.
"Có chuyện gì sao?"
Điền Điềm nghe thấy Thiệu Huy gọi mình, giật mình một cái.
"Không có! Em đi mua vé máy bay..."
"Anh đã cho người làm xong thủ tục rồi, hành lý cũng đã kí gửi cả rồi." Thiệu Huy bước tới gần y, vững vàng đỡ lấy lưng Điền Điềm, có chút lo lắng hỏi, "Em còn rất buồn ngủ sao? Bây giờ chúng ta đến phòng chờ ngủ một chút, được không?"
"Còn không phải tại anh sao, biết rõ ngày mai phải đi công tác anh còn..." Điền Điềm trừng mắt liếc Thiệu Huy một cái, rất nhanh thu liễm biểu tình của mình lại, rồi lại rất tự nhiên mà dựa vào người Thiệu Huy để mượn lực, cắn răng nghiến lợi nửa ngày cũng chỉ có thể căm giận nói một câu, "Không biết phân nặng nhẹ."
Thiệu Huy chịu thua, chỉ có thể lại tìm đề tài khác để nói: "Em đeo khăn quàng cổ như vậy có nóng quá hay không? Đừng quấn chặt quá."
Cổ Điền Điềm hiện tại đã nóng đến đổ mồ hôi, nghe thấy câu này càng cảm thấy nóng hơn.
Rốt cuộc là ai bắt y phải quấn cái khăn quàng cổ này có nóng đến mấy cũng không dám gỡ xuống? Đến tột cùng là ai mút y đến quanh cổ toàn là vết đỏ vết tím?
Sự vui vẻ của tên khốn kiếp này thật sự làm người ta tức chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...