Nan Từ

"Đến đây, cặp đôi mới cưới nhìn qua bên này đi." Thợ chụp ảnh vẫy vẫy tay với người đối diện ống kình, "Cười lên, đúng rồi."

"Chuyên tâm một chút." Thiệu Huy ôm lấy eo Điền Điềm, nhẹ nhàng vỗ về, "Cười lên nào."

"A?... Ân." Điền Điềm cố gắng nhoẻn miệng cười, y vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đè nhỏ giọng hỏi, "Tại sao chúng ta phải đứng chụp hình ở đây vậy? Bọn tiểu Hàm đâu?"

"Một lát bọn nó mới tới, chúng ta chụp trước." Thiệu Huy ôm lấy vai y, "Nè, nhìn sang bên này."

"... Được."

Điền Điềm bị dời đi lực chú ý, chầm chậm bước di, cùng Thiệu Huy nhìn mây nhìn núi, rất nhanh đã ném hết những nghi hoặc kia ra sau đầu.

Đến hết ngày, Điền Điềm mới phục hồi lại tinh thần.

Thật vô lý nha, tại sao cặp vợ chồng son kia thì không thấy đâu, bắt cặp vợ chồng già như bọn họ chụp hết cả ngày.

——————

Y và Thiệu Huy để dành thời gian trống ra một tháng, cùng cặp đôi mới cưới bay ra nước ngoài, đến chuyện của công ty cũng giao hết cho Thiệu đổng đã bán nghỉ hưu xử lý.


Trên danh nghĩa là qua bên đó giúp đỡ hai đứa kia, nhưng hơn một tuần nay Thiệu Huy chỉ mang y đi chơi đó đây, làm như hai người đang đi nghỉ phép vậy.

——————

"Sao hôm nay lại là hai chúng ta đi dạo nữa vậy?"

Thiệu Huy tìm chai nước tẩy trang được nhóm makeup đưa cho, nghe thấy âm thanh từ trong phòng tắm vọng ra thì đáp: "Không phải em cũng rất vui sao."

Hắn thấy tuy rằng lúc mới bắt đầu Điền Điềm có hơi căng thẳng, sau đó không phải cũng chơi đùa đến quên cả trời đất hay sao, leo núi bơi lặn cả một ngày cũng không than mệt.

"Em không có!"

Điền Điềm đứng trong nhà tắm phản bác, tay thì cố gắng tháo caravat ra. Cho dù là hiện tại, nhìn bản thân trong gương y vẫn còn cảm thấy rất kì lạ.

Tóc đều được chải hết lên, mắt kính cũng bị tháo xuống, không hiểu sao cảm thấy mũi mình vậy mà cũng cao phết, đường nét của khuôn mặt cũng rất rõ ràng, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, chỉ cảm thấy khuôn mặt rất giống mình, đồng thời lại cảm thấy không phải là mình.

Điền Điềm bình tĩnh nhìn mặt mình, lại không nhịn được mím mím môi.

Ân, cũng khá đẹp trai đấy chứ.

"Còn ngắm nữa sao."

Điền Điềm sợ đến giật mình, cả người đều run rẩy: "Sao anh bước đi lại không có tiếng động nào vậy, dọa em đau tim đây này."

"Anh chỉ muốn đưa đồ cho em thôi." Thiệu Huy đưa chai nước tẩy trang cho Điền Điềm, lại không rời đi, cứ một mực đứng sau lưng Điền Điềm.

"Anh làm gì vậy?"

Thiệu Huy cũng đã cởi hết nút áo ra, buông lỏng caravat, quần áo mở toang ra đứng ở bên cạnh y.

Hắn mở miệng nói như là đương nhiên: "Đợi tắm a, cả ngày trên đầu toàn là gel xịt tóc, em không cảm thấy khó chịu sao?"


"Vậy anh tắm trước..."

Thiệu Huy kéo người đang muốn bỏ chạy lại: "Em muốn đi đâu?"

Cánh tay Điền Điềm bị nắm chặt không nhúc nhích được, chỉ có thể giải thích: "Khí trời ở đây khô lạnh, cùng nhau tắm... Dễ bệnh lắm!"

Beep beep!

Thiệu Huy vươn tay nâng nhiệt độ trong phòng lên.

"26 °C, như vậy đã được chưa?"

"Được... Được rồi."

——————

"Có đau không?" Thiệu Huy mặc áo tắm ngồi bên giường, trên tay cầm cái khăn lông bọc đá, cẩn thận từng li từng tí chườm lên đầu gối cho y, "Có lạnh quá hay không?"

"Rốt cuộc anh học mấy thứ này từ đâu vậy?!" Điền Điềm tức giận đến cắn răng, nhưng bởi vì mới vừa khóc xong, vành mắt vẫn còn hồng hồng, không nhìn ra được tí hung hãn nào, chỉ cảm thấy đáng thương, "Sàn buồng tắm là làm bằng đá hoa cương đó, anh là đang lấy trứng chọi đá mà!"

Phốc!

"Anh cười cái khỉ gì a!" Điền Điềm tức giận đến muốn đánh người, người quỳ trên mặt đất cũng đâu phải hắn, tư thế hắn chọn cũng quá đáng lắm rồi, muốn bỏ trốn cũng không được, trước mặt là vách tường, còn phía sau là tên cướp.


Y chính là bé cừu con chỉ biết đứng đó đợi người đến làm thịt, bây giờ eo không thể nhúc nhích, đầu gối cũng đau muốn chết.

"Là lỗi của anh, lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Lần sau?" Điền Điềm dùng chân đá hắn, "Lần trước anh cũng nói giống y như vậy!"

Lần trước, từ đầu giường bên này y bị ép đến đầu giường bên kia, muốn chạy cũng không kịp, bị hắn kéo về, khuỷu tay cũng bị mài đến trầy da!

"Anh sai rồi." Thiệu Huy dời khăn mặt, cúi đầu hôn lên đầu gối lạnh lẽo, "Anh nhận tội, nhất định cải chính."

"Chắc em tin anh đó." Điền Điềm hừ một tiếng, "Ngày mai ba mẹ sẽ bay qua đây, không được quậy như vậy nữa nghe không?!"

"Được được được." Thiệu Huy dọn dẹp khăn mặt, tắt đèn, tiến vào chăn, kéo người vào trong lồng ngực, ôn nhu vỗ vỗ dỗ ngọt, "Ngủ đi, rồi mơ một giấc thật đẹp."

Điền Điềm rất nhanh đã ngủ thiếp đi, người nằm bên cạnh lại lặng lẽ ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề, hôn lên khóe môi y một cái.

Trong màn đêm, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui