Ngày hôm sau lâm triều.
Trong lúc chờ đợi trên điện, Quy Lê chợt nghiệm ra, hai năm hắn xa kinh, trong triều có thêm không ít quan nhân mới. Một vài vị cựu thần hướng hắn gật đầu xã giao. Giản Thân Vương Thượng Điền Long Dã, nhị đệ của Hoàng Thượng, hỏi han hắn vài câu. Quy Lê nhớ rõ, ngày xưa khi hắn còn là thư đồng của Xích Tây, những khi chơi đùa cùng người ấy, Long Dã luôn nép ở một bên mà nhìn. Hắn lẳng lặng, không thân thiết cùng ai, trời sinh tính tình ngạo mạn. Đối với chính trị triều đình, hắn không lấy làm thú vị, cả ngày chỉ ở trong phòng đùa nghịch, nghiên cứu các loại thảo dược này nọ. Chính vì thế, Giản Thân Vương nổi tiếng khắp triều tinh thông y lý. Lòng hắn không có dã tâm tranh ngôi, hiện tại xem như là người đệ có quan hệ thân cận nhất với Xích Tây. Đang trò chuyện với Quy Lê, khóe mắt Thượng Điền liếc thấy Trung Hoàn từ đâu bước tới, hắn đành lên tiếng cáo lui.
Vừa lúc ấy, Phúc Công Công, phụ trách hầu cận bên Hoàng Thượng, dõng dạc hô lên, “Thượng triều!”
Mọi người lập tức sửa sang lại triều phục, nhanh nhẹn bước về vị trí của mình. Chớp mắt, hai hàng ngăn nắp hiện ra hai bên điện. Quy Lê đứng sau lưng Trung Hoàn, bởi trước đây thân thế hắn từng thuộc về Hình Bộ. Đứng đầu hàng quan văn là đương kim Tể Tướng Sơn Hạ Trí Cửu, đỗ đạt cùng đợt với Quy Lê, vốn là Bảng Nhãn năm ấy. Sơn Hạ nổi danh “nham hiểm”; hắn luôn mỉm cười với mọi người, không nhu không cương; thế nhưng đến khi xử lý sự tình, lại lãnh cảm vô tình, thiết diện vô tư, không ai hưởng một chút ưu đãi từ hắn. Chính vì thế, không ít quan nhân mỗi lần nghe tới Tể Tướng Sơn Hạ, lòng không khỏi kinh sợ. Có thể xem hắn là một vị hiền thần.
Khả năm ấy Sơn Hạ rõ ràng danh hiệu thấp hơn, vì cái gì hiện tại hắn làm được chức Tể Tướng, còn chính mình thì… Lòng Quy Lê không khỏi chua xót.
Đứng bên cạnh Sơn Hạ, dẫn đầu hàng quan võ bên kia là vị Tướng Quân danh trấn nơi nơi, Sinh Điền Đấu Chân. Quy Lê không nhớ đã từng tiếp xúc qua với người này hay chưa, thoáng nhìn thì thấy vị Tướng Quân ấy toát lên một cảm giác thực ôn hòa.
Xích Tây chợt lên tiếng, thức tỉnh Quy Lê khỏi dòng suy nghĩ của mình. Thanh âm quen thuộc âm vang cả điện, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Lại Bộ Thượng Thư Cẩm Hồ Lượng, “Cẩm Hộ, việc điều tra tiến hành tới đâu rồi? Trẫm muốn biết kết quả.”
Quy Lê lén ngẩng đầu, trộm nhìn Xích Tây. Dung mạo kia vẫn không thay đổi là bao. Gương mặt thanh tú, ánh mắt có thần lại phảng phất sự dịu dàng, sống mũi thẳng, ngũ quan hài hòa. Bất giác, lòng Quy Lê có chút xúc động, không khỏi có chút ngẩn người. Xích Tây đột nhiên liếc mắt về phía hắn, khiến Quy Lê giật mình, vội vàng cúi đầu .
Cẩm Hộ bước lên tấu trình, “Bọn thần đang liên tục thẩm vấn bọn gian thần. Đến hôm qua, cuối cùng đã phát hiện kẻ thân tín ngòai cung của Bảo Thân Vương là Giang Nam diêm thương (thương nhân giao dịch muối) Gia Đằng. Người này buôn bán muối, phú khả địch quốc (giàu có), phụng lệnh Bảo Thân Vương mua chuộc lòng người nơi nơi. Theo thần điều tra, hắn có thể cấp một Huyện Lệnh ba nghìn lượng bạc một cách dễ dàng. Tuy nhiên, hắn chỉ liên hệ và nhận lệnh của Bảo Thân Vương. Bọn người kia không tiếp xúc nhiều với tên này nên không biết cụ thể về hắn. Từ khi Bảo Thân Vương gặp chuyện, hắn đã trốn mất. Thần có sai người phác họa lại chân dung của Gia Đằng, bố cáo săn lùng khắp nơi.”
Cẩm Hộ vừa dứt lời, triều điện lập tức vang lên nhỏ to những lời nghị luận. Vốn tưởng Bảo Thân Vương nhất thời xúc động mà làm phản, hiện tại xem chừng hắn đã sớm có dã tâm, sắp đặt kế hoạch từ rất lâu.
Xích Tây nhăn mặt cau mày, “Hảo, nhất định phải tìm cho ra hắn. Cẩm Hộ, Lại Bộ các khanh tiếp tục thăm dò, trẫm sẽ không dung túng bất cứ kẻ nào liên quan!”
“Tuân lệnh!”
Xích Tây dựa người vào ngai, thở dài thườn thượt, “Các khanh nói trẫm lãnh tình với Bảo Thân Vương. Nay các khanh chống mắt mà xem, dã tâm mưu phản hắn có từ sớm, khiến lòng người không khỏi rùng mình. Hắn là đệ đệ của trẫm, cư nhiên lại bức trẫm như thế!”
Sơn Hạ đứng ra tâu, “Thần nghĩ, chuyện này cần được truy xét tới cùng. Hoàng thượng không phải bạc tình. Chuyện liên quan đến an nguy hoàng thất, không thể dung túng!”
“Nếu các khanh đều nghĩ thế thì cứ vậy mà làm.” Xích Tây dừng một chút rồi tiếp tục, “Quy Lê, khanh đã trở lại?”
Quy Lê hoảng hốt, vội vàng cúi người cung kính, “Bẩm vâng, thần phụng chỉ Hoàng Thượng, nay đã hồi kinh.”
“Ân, Quy Lê đại nhân hành sự ở Vân Quý rất tốt, thật vất vả cho khanh.”
Lòng Quy Lê chợt ấm áp vô cùng. Đã lâu rồi người kia không ôn nhu đối đãi hắn như thế.
“Thần chỉ làm hết sức mình.”
“Trẫm triệu khanh hồi kinh lần này, nghĩ muốn lưu khanh lại kinh thành.”
“Tùy ý Hoàng Thượng sai khiến.”
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Quy Lê. Hắn thân từng là thư đồng của Hoàng Thượng, lần này sẽ được phong tới chức vị gì.
“Quy Lê, ghế Giám Sát Ngự Sử còn trống, khanh nhận đi. Trẫm tin khanh sẽ thiết diện vô tư.”
“… Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Chỉ thế thôi sao, chỉ là thế chân cho một cái ghế còn trống, lòng Quy Lê chợt thắt lại. Đây cơ bản không phải thăng quan tiến chức.
Trung Hoàn giật mình. Giám Sát Ngự Sử, đơn giản chỉ thăng Quy Lê từ quan viên tam phẩm lên hàng nhị phẩm. Huống hồ, chức Giám Sát Ngự Sử vốn mang tiếng đắc tội với người sống. Hoàng Thượng vì cớ gì lại ban vị trí ấy cho Quy Lê? Với kiến thức cùng tài năng của hắn, một chức Thượng Thư hay Tể Tướng nào là vấn đề to tát.
“Tốt, nhất định không được làm trẫm thất vọng.”
Quy Lê lẳng lặng ngước nhìn Xích Tây. Người kia cư nhiên lại ngoảnh mặt đi, động tác có phần vội vàng cùng sốt ruột.
Ta, trong mắt ngươi, phản cảm vậy sao?
Triều bãi. Trung Hoàn lo lắng bước tới bên Quy Lê, “Quy Lê, đừng để bụng. Hoàng Thượng không chuẩn chính là muốn từ từ rèn luyện huynh.”
“Huynh không cần lo lắng, Trung Hoàn. Tuần phủ Vân Quý ta còn làm, nào sợ gì những cái khác?” Quy Lê cười khổ một tiếng rồi lặng lẽ bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...