Quy Lê nhíu mày, chầm chậm mở mắt. Trời đã hừng đông. Đầu hắn nhức nhối không thôi. Uể oải chống tay ngồi dậy, hắn không khỏi giật mình. Bên giường có một người đang ngồi xổm ngủ gục.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Người nọ bị tiếng động làm tỉnh. Nàng đưa tay dụi hai mắt, rồi khẽ cúi đầu, “Đại Nhân… tiểu nữ tên gọi Tiểu Nội… Hôm qua, Đại Nhân mua tiểu nữ về…”
“Ân?” Quy Lê sững người, với sự tình ngày hôm qua, hắn chỉ mơ hồ vài cái ấn tượng, điểm mất điểm còn. Nhíu mày suy nghĩ, cư nhiên việc thì không nhớ, chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
“Ta… mua nàng?”
“Vâng.”
Quy Lê chậm rãi hướng tới Tiểu Nội. Vừa đi được hai bước, Tiểu Nội đã thụt người về sau, “ngài… đừng tới đây… ta…”
Quy Lê vội vàng xua tay, lắc đầu lia lịa, “Ta… nàng đừng hiểu lầm. Ta không có ý đồ kia, chỉ là muốn hỏi nàng vì sao lại ngồi trên đất mà ngủ?”
“Đêm qua ngài đem tiểu nữ về, sau đó liền ngã lên giường mà ngủ… Tiểu nữ không dám ra ngoài, nên chỉ có thể ngủ… ở trên đất…”
“Ai, sao nàng không nói Điền Trung sắp xếp một phòng cho mà ở? Mặt đất lạnh như thế.” Quy Lê ngượng ngùng. Chính mình đã quá phận mua nàng về, cư nhiên còn để người ta ngồi trên đất sàn mà ngủ.
Hối hận đêm qua rượu vào nháo sự, hắn ngẩng đầu, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa. Quy Lê lật đật thay quần áo, chuẩn bị đi Đô Sát Viện. Vừa ra tới cửa, Điền Trung từ đâu chạy lại:
“Đại Nhân, cô nương kia là ai thế? Sao tối qua lại về nhà với ngài? Còn ngủ ở trong phòng ngài nữa?”
“Ta… ta… hình như đã mua nàng… Ngươi trước tìm một căn phòng trống, dọn dẹp sạch sẽ rồi giúp nàng dọn vào.” Quy Lê ngước nhìn trời, thấy thời gian gấp rút, hắn giải thích qua loa rồi vội vàng bỏ đi.
Vừa tới Đô Sát viện, Tiểu Sơn bảo hắn hôm nay Hoàng Thượng sẽ thượng triều. Thế là Quy Lê lại lật đật theo hắn vào cung. Tới cửa điện, cả hai thấy Sinh Điền cũng đang bước tới, cước bộ có chút lảo đảo. Quy Lê giật mình, nhất định bị dư âm của đêm rượu giống mình. Cùng lúc đó, một vị quan viên đi ngang qua, miệng nói nhỏ, “Vừa rồi trên đường ta có gặp Phúc Công Công. Hắn nói hôm nay Hoàng Thượng đang phẫn nộ chuyện gì đó, vẻ mặt rất khó coi. Chư vị cẩn thận, khả ngạn vạn lần đừng nói bừa.”
Một người khác tò mò hỏi, “Có biết nguyên nhân vì sao không?”
“Không biết. Buổi sáng một mình Sơn Hạ Tể Tướng đến triệu kiến, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng liền sầm lại.”
Quy Lê trong lòng không khỏi khiển trách người kia, ngươi mấy ngày nay tiêu dao khoái họat, nữ nhi bao quanh, có gì phải sinh khí chứ?
Hắn bước tới gần Sinh Điền, định bụng hỏi chuyện đêm qua về cô nương kia, là ai đã giúp hắn trả tiền. Nào ngờ Sơn Hạ đã kéo Sinh Điền qua một bên, thanh âm có chút quở trách, “Sinh Điền, tối qua, ta tìm ngươi mà không thấy. Nghe bảo ngươi cùng bọn Quy Lê đi uống rượu?”
“Sao vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”
“Tối qua có người báo, Bảo Thân Vương ra khỏi cung. Hoàng Thượng hạ chỉ cho ta đi tìm ngươi. Khả không sao tìm được, nên Điền Khẩu Tướng Quân phải đi.”
“Có chuyện này sao? Bắt được người không?”
“Hắn đã trở lại, bảo là trong cung ngột ngạt, muốn ra ngoài ngoạn một chút, rồi không nói gì thêm nữa.”
“Thế Hoàng Thượng thì sao?”
“Có chút tức giận, nhưng không còn cách nào khác. Sinh Điền, ta nghe bảo, các người ở tửu lầu náo loạn một trận ầm ĩ vì một ca kỹ? Ngươi thế nào lại cũng những người đó đi đến một chỗ như thế?”
“Người nào? Bọn họ đều là bằng hữu của ta. Huống hồ, chúng ta là ra tay tương trợ, không phải náo loạn một trận gì cả, có gì sai sao?”
“Ngươi… Hảo, cứ xem như ta xen vào chuyện người khác.” Sơn Hạ sầm mặt, hậm hực buông một câu rồi bỏ đi. Quy Lê vô tình nghe được cuộc nói chuyện, không khỏi áy náy. Tửu lầu là hắn muốn đi, sự tình với Tiểu Nội cũng vì hắn và Cẩm Hộ gây nên. Sinh Điền kỳ thật không liên quan gì cả, nhưng bị Sơn Hạ hiểu lầm như thế…
Sinh Điền chặc lưỡi, quay người. Vừa thấy Quy Lê, hắn liền mỉm cười, “Hòa Dã, mọi chuyện đêm qua ổn cả chứ? Hôm nay ngươi tỉnh rượu chưa?”
“Ta không sao. Sinh Điền, chuyện hôm qua thật cảm ơn huynh. Xin lỗi vì đã liên lụy huynh… khiến huynh bị hiểu lầm như thế…”
Sinh Điền vẫn cười toe toét, “Gì mà liên lụy? Ta tham rượu nên mới đi. Làm gì có chuyện hiểu lầm hay không.”
Quy Lê trong lòng cảm kích vô cùng, hướng Sinh Điền nở một nụ cười. Bất chợt thanh âm Phúc Công Công vang lên, đã đến giờ thượng triều.
Bước vào đại điện, quả nhiên bầu không khí không được tốt cho lắm. Xích Tây bộ dáng xem chừng còn tức giận, gương mặt vô cùng hắc ám. Không ai trong đám quan lại dám hó hé gì.
Xích Tây phiền muộn nói về chuyện Bảo Thân Vương đêm qua. Mọi người thuận ý trả lời. Khi không thấy Xích Tây nổi giận quát lớn, ai nấy đều thở phào, nghĩ bụng có lẽ Xích Tây không quá sinh khí. Cựu thần Đường Bản lợi dụng cơ hội đó, liền bước lên tâu, “Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Hoàng Thượng sáu ngày không thượng triều. Nguyên nhân vì sao, bọn thần cũng nghe nói. Chỉ muốn khuyên Hoàng Thượng, phải lấy quốc sự làm trọng, bảo trọng long thể là chính.”
“Hm? Trẫm có làm gì sai sao?” Xích Tây nhếch mép, thanh âm ngập tràn vẻ cười cợt cùng dửng dưng.
“Hoàng Thượng… Chuyện này… cựu thần không tiện nhiều lời. Có lẽ trong lòng ngài cũng biết, từ xưa, những chuyện hồng nhan hoặc chúa (hồng nhan mê hoặc chúa) kể không hết. Chỉ mong Hoàng Thượng lấy đó làm bài học cho mình. Đây là tấu chương của Lễ Bộ bọn thần, thỉnh Hoàng Thượng đọc qua.” Nói rồi, Đường Bản hai tay dâng lên một tấu chương.
“Trẫm không hiểu ý khanh muốn nói gì. ‘Lấy đó làm bài học’? Mấy ngày nay, trẫm có từ chối phê chuẩn tấu chương của ai không? Có không trả lời vấn đề của người nào không? Trẫm làm việc quang minh chính đại, sợ gì các khanh chỉ trỏ? Lễ Bộ các khanh rảnh rỗi, không có việc gì làm nên chằm chằm canh chừng trẫm sao? Trẫm không giống như ai kia, mặt ngoài nói nhân nghĩa đạo đức này nọ, sau lưng lại tìm đến mấy địa phương ngả ngớn mà sinh sự, náo loạn một trận!” Xích Tây Nhân càng nói, thanh âm càng lớn, không giấu được sự phẫn nộ.
Đường Bản sợ đến xanh mặt, bối rối không biết đáp trả thế nào. Sơn Hạ lo lắng liếc mắt nhìn Sinh Điền.
Xích Tây hừ một tiếng, rồi tiếp tục, “Quy Lê Đại Nhân, khanh nói xem, trẫm làm sai cái gì?”
Trừ bỏ Quy Lê, không ai hiểu được thâm ý của câu hỏi kia. Ai cũng thầm lo lắng cho hắn, xem ra Hoàng Thượng muốn hắn là ngươi hứng chịu mọi hậu quả. Chẳng lẽ lại nói Hoàng Thượng sai? Nhưng nếu nói Hoàng Thượng đúng, khác gì tự nhận mình chính là gian thần với quan viên trong triều?
“Theo thần nghĩ, Hoàng Thượng vi hậu tự mà lo lắng, đây là chuyện đúng, người không đúng ở chỗ không biết tiết chế. Nếu cứ tiếp tục nhiều ngày như thế, chỉ sợ sẽ tổn hại thân mình. Hoàng Thượng nên bảo trọng long thể là trên hết.” Quy Lê vốn thông minh hơn người. Đối với vấn đề tiến thoái lưỡng nan Xích Tây đưa ra, hắn đem lòng mình ra nói cả là tốt nhất.
Xích Tây cư nhiên lại càng phát hỏa, “Ý khanh là trẫm sai? Quy Lê, khanh giỏi đưa đẩy lắm? Khanh tính đùa giỡn với trẫm sao?”
“Thần không dám.”
“Ngươi không dám? Ngươi cái gì mà chẳng dám! Ngươi còn dám đi…” Xích Tây đập mạnh vào thành ngai, quát tháo lớn tiếng. “Dù gì thì gì… Ngươi cuồng vọng!!!!!”
Sắc mặt Quy Lê chợt tái nhợt, “Thần nào dám cuồng vọng! Hoàng Thượng hỏi thần, thần chỉ dựa theo thực tế mà trả lời!”
“Ngươi dựa theo thực tế mà trả lời? Thật sao?”
“Bẩm vâng. Thần thẳng thắn chính trực, không dám nửa lời nói dối.” Quy Lê cương quyết đáp lại. Từ nhỏ, Xích Tây chưa bao giờ tranh cãi thắng hắn.
“Khen cho cái ‘thẳng thắn chính trực’ của ngươi! Quy Lê, ngươi dám chống đối trẫm?”
“Đây là tiến gián (góp ý khuyên can), không phải chống đối. Từ xưa chỉ có hôn quân mới bác bỏ những lời gián (khuyên nhủ).”
“Hôn quân? Ngươi nói cái gì? Ý ngươi là… nếu trẫm không nghe lời ngươi, trẫm khắc mang danh ‘hôn quân’?”
Giữa đại điện, một Quy Lê, một Xích Tây, lời qua tiếng lại vô cùng quyết liệt. Các quan viên khác không khỏi sững sờ cùng sợ hãi. Quy Lê kia bộ dáng tựa hồ không sợ trời, không sợ đất, còn Xích Tây càng nói, lửa giận càng phừng phực.
“Bẩm vâng.” Quy Lê quật cường đáp trả. Ánh mắt vô cùng kiên nghị.
Mọi người giật mình, há hốc mồm nhìn Quy Lê. Hoàng đế tự cổ chí kim luôn cấm kị nhất hai chữ “hôn quân”. Hắn cư nhiên dám trước mặt Hoàng Thượng mà gọi người như thế, khác nào tự rước cái chết vào mình.
Sinh Điền nhíu mày nhìn Quy Lê. Cẩm Hộ tròn mắt, lo lắng không thôi, đầu Quy Lê xem chừng khó giữ. Cả bọn lúng túng, cân nhắc làm thế nào để cầu tình.
Xích Tây giận dữ đập mạnh hai tay, đứng phắt dậy, tiến lên trước một bước, rồi chỉ thẳng vào mặt Quy Lê, “Hảo! Hảo! Trẫm là hôn quân! Ngươi dám nói trẫm là hỗn quân! Hảo! Người đâu?”
Ngự lâm quân đồng lọat tiến vào.
“Quy Lê Hòa Dã cư nhiên khinh rẻ triều cương, dám trước mặt trẫm mà mắng hai chữ ‘hôn quân’, thật to gan! Các ngươi bắt hắn lại cho trẫm! Áp giải hắn đi… áp giải hắn đi…” Xích Tây đột nhiên ngừng lại, tay vẫn chỉ vào Quy Lê, sắc mặt có chút lúng túng, tựa như đang không biết phải phạt người thế nào.
“Áp giải hắn về nhà đọc kinh thư!”
Về nhà đọc kinh thư?
Đây là loại trừng phạt gì?
Cả đại điện yên tĩnh một khoảnh. Ai nấy đều trợn mắt nhìn Xích Tây, tự hỏi hắn có phải vì giận quá mà đâm hồ đồ không?
Mắng Hoàng Thượng là hôn quân, chiếu theo lệ, nặng thì chém đầu, nhẹ thì phế bỏ chức quan, trừng phạt mấy chục trượng. Khả Xích Tây cư nhiên lại phạt Quy Lê về nhà đọc kinh thư, này… có ý gì?
Quy Lê sau một đêm say rượu, đã tự nhủ không màng tới chuyện hậu tự của Xích Tây nữa. Hắn tưởng Xích Tây vì mấy lời khuyên nhủ của hắn ở chỗ Thái Hậu mà có ý định gán tội, trả thù riêng tư, khiến Quy Lê nhất thời phẫn nộ. Thế nhưng hiện tại người này lại phạt hắn về nhà đọc kinh thư. Trong phút chốc, Quy Lê, cũng như những quan lại khác, không khỏi giật mình, tròn mắt nhìn Xích Tây. Không nói thêm lời nào, Quy Lê quỳ xuống:
“Thần tuân chỉ.”
Dứt lời, hắn liền bước theo Ngự Lâm quân về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...