Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Chuyện Xấu.
"Nhị Hắc, mày thật sự không biết người mạnh nhất thiên hạ là ai?" Nghiêm túc nghi ngờ.
"Không biết." Nhị Hắc che mắt đưa lưng về phía Mộc Phàm, một bộ nó thật sự không biết.
"Mày như thế nào không biết!? Mày chính là sản phẩm thí nghiệm duy nhất, có một không hai, hoàn mỹ nhất Liên Minh Tinh Tế.
Ở Liên Minh Tinh Tế nếu nói mày mạnh thứ hai, không ai dám xưng mạnh nhất, mày như thế nào không biết?" Mộc Phàm trôi chảy nói một tràng dài, càng nói đầu Nhị Hắc càng thấp.
Đừng kỳ quái tại sao một Mộc Phàm lười biếng lại nhớ đến một đống từ ngữ dài dòng vô nghĩa như vậy, bởi vì đây là thiền ngoài miệng của Nhị Hắc!
"Sẽ có những chuyện mà thiên tài không biết, không được sao! Không được sao!?" Nhị Hắc lẩm bẩm một tiếng cầu xin tha thứ.
Trí tuệ của nó không có dữ liệu nào về thời gian và không gian này!
"Quả nhiên không thể trông cậy vào mày!" Biết không thể hy vọng vào Nhị Hắc, Mộc Phàm trực tiếp ngồi lên đầu Nhị Hắc, đem cục tròn lông xù nho nhỏ Nhị Hắc thành đệm lót dưới mông!
"Áuuu." Nhị Hắc hét thảm, chỉ để lại hai móng vuốt nhỏ bé bên ngoài.
Xa xa Dương Băng Trác, Tân Bạch vẫn bí mật quan sát thiếu niên khi nhìn thấy cảnh này không khỏi thầm đau lòng thay cho Nhị Hắc.
Thiếu niên và thần thú đối thoại nửa ngày, sau đó thô lỗ kéo hai móng vuốt thần thú Nhị Hắc quay về sảnh đường!!?
Thiếu niên dám đối xử thần thú trong truyền thuyết như vậy!
Thiếu niên luôn luôn đối xử với thần thú trong truyền thuyết như thế này à!?
"Tất cả mọi người tập trung tại sảnh đường!"
Giọng nói trong trẻo non nớt của thiếu niên truyền khắp tòa Hắc Phong, bất kể là sơn tặc đang chặt cây, giặt quần áo, hay vụng trộm coi người ta tắm khi nghe thanh âm đều buông toàn bộ mọi việc, nghiêm chỉnh chạy tới sảnh đường! Bỗng chốc Hắc Phong Sơn Trại náo nhiệt vô cùng! Sơn tặc biết tính tình trại chủ mới không tốt, nếu động tác không nhanh nhẹn, sẽ bị thần thú bên cạnh trại chủ trừng phạt!!
Dương Băng Trác, Tân Bạch liếc nhau một cái rồi đi về phía sảnh đường.
Nhịn không được suy đoán thân phận của thiếu niên, nội lực thiếu niên nhất định cao hơn hai người bọn hắn!
Mộc Phàm —— Người ngồi ở sảnh đường thu hồi loa nhỏ trong tay, nhét nó vào chiếc đinh tai màu tím bên trái.
Tất cả sơn tặc ngoan ngoãn nối đuôi nhau đi vào, cậu gật đầu: Không nghĩ tới loa nhỏ có ích như vậy...!
"Bái kiến trại chủ!"
"Ừ." Mộc Phàm thoả mãn gật đầu, đặt Nhị Hắc nho nhỏ trên gối vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
"Tam hắc."
"..."
"Tam Hắc, Tứ Hắc bước ra." Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Phàm đảo qua đám sơn tặc phía dưới, Nhị Hắc vốn đang ngồi trên đùi cậu đột nhiên đứng dậy, một cục lông xù tròn nhe răng nhếch miệng nhìn sơn tặc!
Nếu như trước đây một chó con đáng yêu ra vẻ hung ác trừng mắt bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ nhào tới vuốt ve vài cái.
Nhưng tất cả sơn tặc đã nhìn thấy sự biến đổi của Nhị Hắc hiện tại chỉ cần nhìn đến răng nanh của Nhị Hắc, suýt tí nữa không khống chế tè ra quần.
Vì thế, dưới sự đe dọa của Nhị Hắc, tất cả sơn tặc rất có ăn ý nhường đường...!
"Vâng." Dương Băng Trác, Tân Bạch đứng cuối cùng đoàn người, lập tức xuất hiện.
Đừng hỏi họ tại sao hai người bọn hắn phải trả lời.
Ngày hôm qua thiếu niên đặt cho hai người bọn hắn tên mới.
Dương Băng Trác kêu Tam Hắc, Tân Bạch kêu Tứ Hắc!
"Ta muốn các ngươi tìm kiếm người mạnh nhất thiên hạ, các ngươi đã điều tra chưa?" Mộc Phàm sờ sờ đầu Nhị Hắc, từ trên cao nhìn xuống Dương Băng Trác, Tân Bạch: "Nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, thì Tam Hắc, Tứ Hắc à, các ngươi chuẩn bị tinh thần trở thành thức ăn cho Nhị Hắc đi..."
"..."
"..."
Chết tiệt! Ngươi mới là Tam Hắc, Tứ Hắc!! Hai người bọn hắn rõ ràng tên Dương Băng Trác, Tân Bạch!! Tên nhóc con đáng chết không coi ai ra gì chẳng thể nhớ tên của hai người bọn hắn, bọn hắn chưa tính sổ, còn dám tùy tiện đặt bậy tên!
"Trại chủ yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi!" Tân Bạch thừa dịp Dương Băng Trác chưa bùng nổ liền đạp hắn một cái, khiến hắn câm miệng.
"Làm rất tốt, Tứ Hắc." Mộc Phàm hài lòng liếc nhìn Tân Bạch, sau đó bất mãn nhìn Dương Băng Trác: "Tam Hắc, ngươi nên học hỏi thêm từ Tứ Hắc đi."
Tân Bạch, Dương Băng Trác đồng thời quay đầu, hai người bọn hắn thực sự không thích cái tên mới này!
"Sau khi tìm ra ai là người mạnh nhất thiên hạ lập tức báo cáo." Mộc Phàm ôm lấy Nhị Hắc đứng dậy xua tay, dõng dạc tuyên bố: "Mọi người ăn cơm!"
Dương Băng Trác, Tân Bạch hoàn toàn không muốn ăn uống, hai người bọn hắn vẻ mặt đưa đám đi ra bên ngoài châu đầu ghé tai.
Không biết Mộc Phàm ngốc thật hay giả ngốc!? Làm sao cậu có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho Dương Băng Trác, Tân Bạch đi điều tra người mạnh nhất thiên hạ nếu cậu không ngốc, thế nhưng, nếu cậu thực sự ngốc sao cậu có bản lĩnh làm ra một loạt chuyện đáng sợ nói không nên lời...!
"Ngươi nói Giáo Chủ có đến hay không?" Dương Băng Trác hỏi Tân Bạch, hiện tại hắn hy vọng Giáo Chủ nhanh chóng đến đây tát chết thiếu niên ngu ngốc này, nếu không phổi của hắn sẽ nổ tung mất!
"Ta trước đó đã báo cáo với Giáo Chủ." Tân Bạch sờ sờ cằm: "Phổ Huyện là một trong những địa phương các đại môn phái tham gia Đại hội võ lâm đều phải đi ngang qua.
Ta vốn tưởng rằng lần này chúng ta chiếm cứ tất cả con đường nhất định sẽ tiêu duyệt sạch sẽ cửu đại môn phái, ai biết đột nhiên xuất hiện thiếu niên kỳ quái!"
"Ta hiện tại chỉ quan tâm tới việc Giáo Chủ có đến hay không."
"Làm sao ta biết được! Bây giờ trên giang hồ ồn ào tin đồn thần thú giáng thế, Giáo Chủ rất có khả năng sẽ đích thân đến Hắc Phong Sơn Trại." Tân Bạch phân tích trước sau: "Giáo Chủ sẽ không bao giờ cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào trong kế hoạch, hắn nhất định sẽ tự tay xử lý Mộc Phàm!"
"Nếu Giáo Chủ tới, thiếu niên liền chết chắc." Dương Băng Trác hưng phấn kêu to, dường như sắp sửa chứng kiến hình ảnh Mộc Phàm bị Giáo Chủ hung hăng trừng phạt.
"Trước khi Giáo Chủ tới, chúng ta phải tiếp tục giả vờ giả vịt, ngươi cố gắng đừng tỏ ra đắc ý vênh váo làm lộ toàn bộ mọi thứ!" Tân Bạch cảnh cáo Dương Băng Trác đang cao hứng.
"Ta biết, ta nào có ngốc như vậy!"
Dương Băng Trác, Tân Bạch ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ bàn luận âm mưu, hồn nhiên không phát hiện ong mật bay phía trên đầu hai người bọn hắn.
Chờ hai người bọn hắn lập âm mưu xong xuôi, ong mật vỗ cánh bay về sân sau phòng của Mộc Phàm, nhẹ nhàng đậu lên vai cậu.
Toàn bộ cuộc trò chuyện âm mưu tưởng chừng bí mật của hai người đều bị ong mật quay lại, hình ảnh thực tế ảo giống như thật được chiếu ra từ miệng ong mật, Mộc Phàm lười biếng nằm trên giường xem từ đầu đến cuối quá trình âm mưu của Dương Băng Trác và Tân Bạch, cười lạnh: "Giáo Chủ? Ta thật muốn xem hắn mạnh mẽ bao nhiêu."
"Chà."
"Nếu Giáo Chủ hai người họ không mạnh, Tam Hắc và Tứ Hắc về sau chính là thức ăn của mày đó Nhị Hắc." Mộc Phàm sờ sờ đầu Nhị Hắc tiếp tục cười lạnh, đột nhiên cảm thấy hàm răng có chút ê buốt!
Sau khi ăn 3kg nho xanh chua chua ngọt ngọt sau bữa cơm, lúc này Mộc Phàm mới cảm thấy răng cậu hơi ê buốt.
Thiếu niên sờ hai má, chỉ cần mỉm cười thôi răng liền ê ẩm, thật sự phiền phức....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...