Hai người dựa sát vào nhau, Tô Hoài Cẩm có thể cảm giác được hơi thở nặng nề của Cố Ngôn Phong đang phả vào tai hắn, nơi làn da mềm mại nhạy cảm.
Cố Ngôn Phong thở ra hơi thở nóng rực làm Tô Hoài Cẩm không nhịn được rụt cổ.
Tô Hoài Cẩm là gay, tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy, lại còn dưới tình huống này, sao có thể không có cảm giác.
Sợ mình có phản ứng, Tô Hoài Cẩm chỉ có thể gian nan quay đầu nhìn Cố Ngôn Phong, chậm rãi khẽ nói: "Ngôn Phong, buôn ta ra."
Đôi mắt đen của Cố Ngôn Phong như sói nhìn thấy thịt, hung ác lướt qua từng tấc da sau ót của Tô Hoài Cẩm.
Chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn bị y kiềm chặt, dáng vẻ khó khăn quay đầu, vành tai có hơi đỏ lên của nam nhân, tựa như ánh hoàng hôn từ trên trời chiều xuống, khiến làn da của hắn càng trắng hơn, đôi mắt đen nhánh bình thản lúc này vô cùng trong trẻo, giống như động vật nhỏ bị vận mệnh át chế.
Làn da tinh tế trắng như tuyết nơi cổ tay, tựa như tơ lụa thượng đẳng, khiến người ta yêu thích không buông.
Y nhìn thấy, mồ hôi của mình chảy dọc từ trên trán xuống gò má, rơi vào lòng bàn tay trắng ngần của nam nhân, trong nháy mắt, Cố Ngôn Phong cảm giác mùi hương của mình bao bọc đối phương.
Như dã thú trong rừng, lưu lại mùi hương của mình ở lãnh địa, tuyên cáo đây là mảnh đất của mình.
Cố Ngôn Phong say mê mùi thảo mộc thoang thoảng từ người Tô Hoài Cẩm.
Nam nhân luôn thanh lãnh lạnh lùng, luôn duy trì khoảng cách với những người khác, cho dù là Cố Ngôn Phong.
trong ba năm nay, chỉ khi tập viết và dạy kiếm pháp, mới có thể tiếp xúc gần với hắn.
Cố Ngôn Phong thật sự không muốn buông ra, y muốn gần gũi với nam nhân một lúc, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Sư phó, con thắng rồi."
Tô Hoài Cẩm qua loa nói: "Con thắng, giờ thì buông ta ra." Người anh em, cậu còn không buông, hắn sẽ bị bắn khỏi thế giới này vì OOC đó.
Mặc dù nhận thua, nhưng vẻ mặt nam nhân vẫn lãnh đạm, giọng nói lạnh như bưng, cực kỳ giống ánh trăng sáng trên bầu trời cao vào ban đêm, tản ra ánh trăng lành lạnh, khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu ngắm nhìn, vĩnh viễn không thể vươn tay chạm tới.
Cố Ngôn Phong khô miệng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, nếu không cần buông tay, y sẽ bắt nạt nam nhân đến khóc lên, đôi mắt kia phủ lên một lớp hơi nước, buồn bực nhìn mình, không biết sẽ là cảnh tượng xinh đẹp đến mức nào.
Mới vừa sinh ra chút suy nghĩ, Cố Ngôn Phong ngẩng đầu, y cười khổ cúi đầu xuống, không dám chậm trễ tiếp nữa, sợ Tô Hoài Cẩm phát hiện cơ thể y có chỗ khác thường.
Sau khi buông ra Tô Hoài Cẩm, Cố Ngôn Phong không quay đầu, vội vã rời đi: "Sư phó, cơ thể con không thoải mái, con đi về trước."
Đến khi Tô Hoài Cẩm từ trên đất đứng dậy, đã không thấy bóng dáng của Cố Ngôn Phong.
Tô Hoài Cẩm: "..."
Chẳng lẽ đánh y bị thương rồi?
Tô Hoài Cẩm phủi bụi dính trên quần áo, lo lắng rời khỏi sau núi.
Sau khi về đến sân nhỏ, Tô Hoài Cẩm tắm, rồi thay bộ quần áo khác, tìm thuốc trị ngoại thương từ trong hộc tủ, đi đến chỗ ở của Cố Ngôn Phong.
Mới vừa đi tới cửa, Tô Hoài Cẩm đã nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Cố Ngôn Phong từ bên trong truyền ra, âm thanh rất kỳ quái, giống như vừa mới tự cấp tự túc xong vậy.
Tô Hoài Cẩm chuẩn bị gõ cửa thì dừng tay, với một người có kinh nghiệm lâu năm, có lẽ cũng có thể đoán được âm thanh này là xảy ra chuyện gì.
Tô Hoài Cẩm hơi lúng túng, rút tay về chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong.
Cả người Cố Ngôn Phong mồ hôi nhễ nhại, trên người chỉ mặc chiếc áo khoác, không mặc gì bên trong, đai lưng buộc hờ quanh hông, lộ ra bờ ngực rộng và cơ bụng sáu múi, nhân ngư tuyết bị đai lưng che cũng như ẩn như hiện.
Tô Hoài Cẩm không kiềm được nhìn xuống phía dưới Cố Ngôn Phong, mặc dù đã xử lý sạch sẽ, nhưng hắn cũng là người có kinh nghiệm, sao có thể không biết lúc nãy y đã làm gì.
Xem ra suy đoán kia là thật.
Tô Hoài Cẩm thu hồi tầm mắt, vừa thầm cảm thán không hổ là vận mệnh chi tử trong lòng, ngay cả kinh nghiệm cũng có, vừa giả vờ lãnh đạm hơi cau mày: "Sao không mặc quần áo đàng hoàng vào chứ?"
Cố Ngôn Phong trầm mặc nhìn Tô Hoài Cẩm, thần sắc nơi đáy mắt có vẻ khẩn trương: "Sư phó, sao người lại đến đây?"
Tô Hoài Cẩm giơ thuốc trong tay nói: "Ta tưởng con bị thương."
Cố Ngôn Phong tránh người sang một bên: "Sư phó, mời vào."
Tô Hoài Cẩm vốn muốn rời đi, nhưng Cố Ngôn Phong đã mời hắn tiến vào, Tô Hoài Cẩm cũng không thể rời đi ngay.
Vừa vào phòng, mũi đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, mặc dù mùi hương này đã bị gió ngoài cửa sổ thổi đi rất nhiều, nhưng Tô Hoài Cẩm vẫn ngửi thấy.
Tô Hoài Cẩm lại liếc nhìn, không biết có phải do chột dạ hay không, trên khuôn mặt thiếu niên luôn trầm mặc ít nói có chút biểu cảm, tai hơi đỏ lên, đôi mắt đen nhánh kia luôn nhìn khắp nơi, không dám nhìn hắn.
Tô Hoài Cẩm bật cười trong lòng, quả nhiên đã trưởng thành, hắn nói: "Bị thương ở chỗ nào?"
Cố Ngôn Phong chậm rãi cởi áo khoác trên người xuống, quay lưng về phía Tô Hoài Cẩm: "Sau lưng con có chút đau."
Tô Hoài Cẩm nhìn, lấy buốc bôi sau lưng giúp y.
Năm giác quan của người tập võ rất nhạy bén, khi quay lưng càng nhạy bén hơn, Cố Ngôn Phong có thể cảm nhận được ngón tay tinh tế bóng loáng của nam nhận, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ đầu đầu ngón đang liên tục truyền tới, xuyên qua lớp thuốc mỡ lạnh băng, những nhiệt độ kia, giống như ngọn lửa nhỏ đốt cháy da thịt trên cơ thể y.
Cố Ngôn Phong không kiềm được nhỏ giọng kêu rên.
Tô Hoài Cẩm dừng tay: "Đau à?"
Cố Ngôn Phong khẽ nói: "Dạ không."
Tô Hoài Cẩm tiếp tục bôi thuốc lên vết thương sau lưng Cố Ngôn Phong, thật ra hắn thấy có chút lạ, khi nãy hai người luyện kiếm, kiếm của hắn cũng làm Cố Ngôn Phong bị thương, không biết tại sao có vết thương kia.
Cố Ngôn Phong hít một hơi thật sâu, khép chặt chân, che đi chỗ có thay đổi.
Đến khi bôi xong, Tô Hoài Cẩm khoác thêm áo cho Cố Ngôn Phong, nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe."
"Sư phó, đồ đệ có chỗ không tiện, không thể tiễn người." Tiếng nói của Cố Ngôn Phong hơi khàn khàn, thấp thấp mở miệng, như đang đè nén cái gì.
Tô Hoài Cẩm nghĩ trong đầu, có gì bất tiện, lúc nãy chỉ mặc chiếc áo khoác ra mở cửa, bây giờ mới thấy xấu hổ?
Nhưng Tô Hoài Cẩm nghe thấy giọng nói khó chịu của y, lại quan tâm nói thêm vài câu, rồi mới rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Cố Ngôn Phong lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ, y nghiêng người đứng cạnh cửa sổ, nhìn bóng người kia đang đi xa, liếm đôi môi khô khốc của mình.
Sau đó, tay của y, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.
Sau khi Tô Hoài Cẩm về đến sân, Thiếu Lâm Tự dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nói rằng nửa tháng sau là đại hội võ lâm, mong hắn có thể đến tham dự.
Mặc dù phái Thanh Thành là đệ nhất môn phái, nhưng từ ngày môn phái thành lập đến này, các đời chưởng môn đều chuyên tâm đắm chìm trong tu hành, hiếm khi tham dự phân tranh trong giang hồ, chứ đừng nói là tranh giành vị trí võ lâm minh chủ.
Nhưng trong giang hồ, để không lạc lõng, bất kỳ hoạt động tập thể gì trên giang hồ cũng dẫn theo đệ tử đến.
Nhưng năm nay khác, Cố Ngôn Phong phải đạt đến đỉnh cao nhân sinh, tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ chính là bước đầu tiên.
Tô Hoài Cẩm lấy bút lông viết thư hồi âm, lại nhét vào ống tre trên chân chim bồ câu, đi ra sân rồi thả bay chim bồ câu.
Thời gian khá gấp, Thiếu Lâm Tự và phái Thanh Thành cách nhau khá xa, phải đi không ngừng mới có thể đến đó trong vòng nửa tháng, Tô Hoài Cẩm quyết định chiều mai lên đường ngay, hắn phải thông báo cho Cố Ngôn Phong trước một tiếng, sáng sớm mai sắp xếp đồ đạc.
Nghĩ thế, Tô Hoài Cẩm lại đi vào chỗ ở của Cố Ngôn Phong.
Mới vừa đi đến cửa, Tô Hoài Cẩm lại nghe thấy âm thanh vui vẻ từ trong phòng truyền ra.
Tô Hoài Cẩm: "..."
Không hổ là vận mệnh chi tử, tần suất này, chính là thường xuyên, Tô Hoài Cẩm giật giật khóe miệng, xúc động trong lòng.
Hắn không có đam mê nghe góc tường, đang định xoay người lại, Cố Ngôn Phong đã đẩy cửa ra: "Sư phó."
Đôi mắt thiếu niên bình thường luôn đen trầm, bây giờ trong đôi mắt phượng hẹp dài kia phủ lên một lớp hơi nước, làm nhu hòa góc cạnh lạnh lùng của y, trông có vẻ đáng thương.
Trên người thiếu niên vẫn mặc chiếc áo khoác, nhưng lúc này đai lưng cũng không buộc, thoải mái hào phóng bày cơ thể ra.
Tô Hoài Cẩm cau mày, giọng điệu nghiêm nghị: "Mặc y phục đàng hoàng vào."
Sau khi nói xong, lập tức nói với hệ thống: "Hức hức hức, vận mệnh chi tử nhà tôi thật có tiền vốn."
Hệ thống cảnh giác ngay: "Cậu muốn làm gì."
Tô Hoài Cẩm nói tiếp: "Tần suất cũng rất thường xuyên, có thể nhìn ra, nửa kia của hắn sau này rất hạnh phúc."
Hệ thống: "Vậy nên."
Tô Hoài Cẩm thèm nhỏ dãi nói: "Hì hì hì, thả con cá lớn này, đến khi nào mới có thể câu được một con cá khác đây."
Hệ thống mỉa mai: "Cậu không nhìn lại bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi à, Cố Ngôn Phong bây giờ còn là măng non, cậu muốn trâu già gặm cỏ non, thì cũng phải xem người ta có để ý cậu không."
Tô Hoài Cẩm nghiêm trang phản bác: "Mi thì biết cái gì, tôi mới có 31 xuân xanh, huống hồ, tôi bây giờ trông như mới 24-25 tuổi thôi."
Hệ thống nghiến răng: "Cút giùm cái, đồ rác rưởi, nếu cậu dám bẻ cong vận mệnh chi tử, tôi chắc chắn sẽ giết cậu."
Tô Hoài Cẩm không chút sợ hãi: "Đến đây đến đây, không giết tôi thì cậu là chó."
Hệ thống: "Thế giới sau cậu chờ đó cho tôi."
Tô Hoài Cẩm cảm thấy cúc hoa căng thẳng, nháy mắt nhớ đến lời uy hiếp của hệ thống lúc trước, nghiêm trang nói: "Thống Nhi, tôi nghĩ lại, bạn bè với nhau, giữa tình bạn và tình yêu thì tôi đương nhiên chọn tình bạn, dẫu sao anh em như tay chân, người yêu như quần áo, có thể đổi bất kỳ lúc nào, cho nên vì tình bạn vĩ đại của chúng mình, tôi kiên quyết sẽ không có ý tưởng khác." Nhưng y mà có ý tưởng khác với tôi thì hết cách.
Hệ thống: "Thật không?"
Tô Hoài Cẩm: "Còn thật hơn cả vàng, huống chi mi nghĩ đi, nguyên chủ là cao lãnh chi hoa, làm sao mà có thể quyến rũ người khác được chứ."
Hệ thống nghĩ lại, cảm thấy ký chủ rác rưởi nói có chút đạo lý: "Vậy cậu cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
Tô Hoài Cẩm thầm cười trộm, không ngờ hệ thống ngây thơ như vậy, nói có hai câu đã tin ngay, ngoài miệng cũng rất chân thành: "Dĩ nhiên rồi."
"Sư phó." Cố Ngôn Phong không chỉ không mặc quần áo tử tế, trái lại còn cúi đầu, lông mi mảnh dài tạo thành bóng dưới mi mắt y, giọng nói y rất trầm thấp, trong khàn khàn lộ ra vẻ buồn rầu: "Con rất khó chịu."
Cố Ngôn Phong đột nhiên ra vẻ yếu thế, khiến Tô Hoài Cẩm rất khiếp sợ.
Thiếu niên, cậu có biết cậu OOC rồi không!!
Tô Hoài Cẩm: "Khó chịu ở đâu?"
Cố Ngôn Phong ngụy trang thành tiểu đáng thương nhỏ yếu bất lực, y rũ mắt nói: "Có thể vào rồi nói được không?"
Tô Hoài Cẩm gật đầu.
Đến khi đi vào, Cố Ngôn Phong ngồi trên mép giường, vén áo khoác lên: "Chỗ này, rất khó chịu."
Tô Hoài Cẩm: "???" Thiếu niên, cậu đây là đang đùa với lửa đó, cậu biết không!!
Cố Ngôn Phong phiền não nhìn hắn, sâu thẳm trong đáy mắt mang nụ cười thản nhiên, chỉ do ẩn giấu quá sâu, ai cũng không phát hiện được: "Sư phó, chuyện này là sao vậy, có thể chữa trị giúp đồ đệ được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...