Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt


[Xuyên Nhanh] Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt
Tác giả: Giang Tây Tây
Edit & Beta: Ella
- ---------------------
Chương 21: Nghề nghiệp đầy nguy hiểm - Sư phó (4)
Cố Ngôn Phong lặng lẽ lắc đầu: "Không có gì."
Tô Hoài Cẩm còn tưởng rằng mình quá mạnh tay nên làm y đau, nói với giọng dịu dàng: "Nhịn một chút, bôi thuốc xong thì sẽ hết đau thôi."
Cố Ngôn Phong gật đầu.

Tô Hoài Cẩm tiếp tục bôi thuốc cho y, Cố Ngôn Phong quay lưng về phía hắn, y đang cố gắng làm lơ sự tồn tại của Tô Hoài Cẩm đằng sau, nhưng càng làm vậy, cảm giác ấy ngược lại càng rõ ràng hơn.

Y có thể cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại và ấm áp của Tô Hoài Cẩm đang chạm vào lưng y, có thể cảm nhận được ngón tay ấy nhẹ nhàng và cẩn thận thoa thuốc, tựa như y là món trân bảo dễ vỡ vậy.

Mặt Cố Ngôn Phong hơi nóng lên, hơi ngẩn người trong một lúc, đến khi tiếng nói lãnh đạm vang bên tai của Cố Ngôn Phong: "Xoay người lại."
Cố Ngôn Phong xoay người theo bản năng.

Tô Hoài Cẩm xem xét, phát hiện những vết thương trước ngực Cố Ngôn Phong nhiều hơn sau lưng một chút, có thể là lúc y bị đánh, chỗ này dễ bảo vệ, nên đa phần vết thương tập trung nhiều ở cánh tay và chân.

Tô Hoài Cẩm cúi đầu, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương, bởi vì phải bôi thuốc, nên Tô Hoài Cẩm không thể không cúi người thấp hơn, cũng vì thế mà khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

.

Truyện Quân Sự
Cố Ngôn Phong cố chịu đựng cơn đau khi bôi thuốc mỡ lên vết thương, y cúi đầu nhìn người thanh niên.


Từ chỗ này, y có thể thấy rõ hàng mi dài cong vút của Tô Hoài Cẩm, nó tựa như cánh bướm, chiếc mũi nhỏ xinh hơi nhếch lên, cách mũi run rẩy theo từng đợt hô hấp.

Đôi môi màu hồng nhạt của hắn, dáng môi rất đẹp, đường rãnh giữa môi càng đẹp hơn, ánh nến vàng nhạt rọi lên hai gò má của hắn, làm cho khuôn mặt trắng nõn của hắn bị bao phủ bởi một ánh sáng vàng nhạt.

Cố Ngôn Phong mím môi, tầm mắt chuyển xuống dưới, đúng lúc dừng lại chỗ bàn tay đang bôi thuốc mỡ giúp y.

Giống như khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, đôi tay của Tô Hoài Cẩm vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay tròn trịa hồng hào.

Cố Ngôn Phong không dám nhìn tiếp nữa, y thấy rằng người này quả thực hoàn mỹ, tựa như vầng trăng sáng trên trời cao vào ban đêm, mặc dù đẹp, nhưng cô lãnh xuất trần, khiến người ta chỉ dám ngắm chứ không dám đến gần.

Tất cả mọi người đều như hóa thành hạt bụi nhỏ nhoi khi ở trước mặt hắn.

Sau khi bôi thuốc xong, Tô Hoài Cẩm đi ra ngoài để mua vài bộ quần áo cho Cố Ngôn Phong.

Tất cả đều là tơ lụa thượng đẳng, trừ quần dài trong cùng ra, y phục bên ngoài cũng mua mấy bộ, có thể thay đổi để mặc.

Nhưng hắn không mua quá nhiều, đến lúc Cố Ngôn Phong đến môn phái, bên trong môn phái sẽ đặc biệt định chế đồng phục đệ tử của chưởng môn hoặc trưởng lão cho bọn họ.

Những bộ đồng phục học sinh này đều là y phục bó kín, thuận lợi cho việc tập võ.

Sau khi trở về, Cố Ngôn Phong đã bôi thuốc trên người, bởi vì y không mặc quần áo nên vẫn nằm trên giường.

Tô Hoài Cẩm đưa y phục cho y, đến khi y mặc xong thì Tô Linh Nhi mới đi vào trong.

Vết thương trên người Cố Ngôn Phong đã không đáng ngại, cho nên buổi tối lúc ba người đang ăn cơm ở dưới lầu đại sảnh quán trọ, Tô Hoài Cẩm nói rằng sáng mai phải gấp rút lên đường.


Tuy rằng Tô Linh Nhi vẫn còn muốn ở lại chơi tiếp một thời gian, nhưng cũng biết hắn sẽ không cho, nên nàng chỉ có thể không vui bĩu môi ăn cơm.

Tô Hoài Cẩm bật cười rồi gắp món mà Tô Linh Nhi thích cho nàng, nhận thấy Cố Ngôn Phong đang nhìn mình, hắn quay đầu hỏi Cố Ngôn Phong: "Sao vậy?"
Giọng nói của Cố Ngôn Phong có hơi khàn: "Không có gì đâu ạ, con chỉ lo rằng mọi người trong môn phái sẽ không thích con."
Tô Hoài Cẩm mỉm cười, nhân tiện gắp thức ăn cho Cố Ngôn Phong, an ủi y: "Đừng lo lắng quá, mặc dù trong phái Thanh Thành có nhiều đệ tử, nhưng phần lớn đều là đệ tử ngoại môn và nội môn, bọn họ không ở chung với chúng ta."
"Các chưởng môn và đệ tử mà họ thu nhận sống cùng nhau, bây giờ con là đệ tử của ta, đến lúc đó con sẽ ở cùng với ta và Linh Nhi, cơ hội con gặp mặt người khác cũng không có nhiều."
Cố Ngôn Phong nhìn miếng thức ăn trong chén do Tô Hoài gắp cho mình, tuy chỉ là rau cải bình thường, nhưng Cố Ngôn Phong lại luyến tiếc không nỡ ăn nó.

Tô Hoài Cẩm thấy y không nhúc nhích, nói: "Con không thích ăn rau cải?"
Cố Ngôn Phong nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng mình: "Dạ không, con rất thích."
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, ăn no luôn là vấn đề, cho nên Cố Ngôn Phong căn bản không có thích hay không thích món gì, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, y đều thích.

Tô Hoài Cẩm thấy vậy càng thương xót y hơn, đều là trẻ con như nhau, Tô Linh Nhi được cưng chiều từ nhỏ, ăn ngon mặc đẹp, còn vận mệnh chi tử thì luôn giãy giụa trong vũng bùn, cho dù trong tương lai y sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp, trở thành người trên vạn người thì sao, những tổn thương thời niên thiếu, cũng sẽ không lành lại theo thời gian.

Tựa như tấm gương bị bể, dù cho có dán lại, thì vẫn tồn tại kẻ hở.

Sau khi ăn cơm, ba người cùng lên lầu, Tô Hoài Cẩm ở bên cạnh phòng Cố Ngôn Phong, hắn để cho Cố Ngôn Phong nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai đi đường có chút vất vả, dù sao bây giờ Cố Ngôn Phong cũng chỉ là một người bình thường, không giống hắn và Tô Linh Nhi có nội lực chống đỡ, nên đi đường vất vả cũng không cảm giác được.

Tô Hoài Cẩm đang say giấc nồng, bỗng nhiên bị hệ thống đánh thức, hệ thống hoảng hốt nói vận mệnh chi tử phát sốt, bảo hắn mau qua xem.

Tô Hoài Cẩm không có mặc quần áo, chỉ tùy tiện khoác cái áo khoác rồi chạy đến phòng của Cố Ngôn Phong.

Cách cửa bị cài chốt bên trong, Tô Hoài Cẩm dùng nội lực phá hư cái chốt, đẩy cửa vào trong.

Mặc dù nến trong phòng đã tắt, nhưng nhờ có ánh trăng chiếu vào, có thể miễn cưỡng thấy được mọi thứ bên trong.


Tô Hoài Cẩm tìm thấy cây nến thì thắp nến lên, sau đó cầm cây nến đi đến gần mép giường.

Thiếu niên nằm trong chăn, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt xanh xao bây giờ đỏ bừng như trái dâu tây.

Hắn vươn tay sờ trán y: "Chắc gần 40°."
Hệ thống lo lắng nói: "Mau đưa nam chính đến y quán."
Tô Hoài Cẩm đang định rút tay về, ôm y đi đến chỗ y quán, Cố Ngôn Phong sốt đến mơ màng, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.

Tay y nóng hổi như trán y vậy, tay Cố Ngôn Phong nóng đến nỗi có thể hấp được bánh bao, hắn muốn rút tay lại rồi nhanh chóng dẫn y đến y quán, nhưng Cố Ngôn Phong nắm tay hắn không chịu buông ra.

"Khó chịu quá..." Trong căn phòng yên tĩnh, vang vọng tiếng nói thều thào của thiếu niên.

Tô Hoài Cẩm bảo: "Ta dẫn con đi tìm đại phu, sẽ hết khó chịu ngay thôi."
Chắc không nghe rõ hắn nói gì, đứa nhỏ cũng không chịu buông tay hắn ra, trái lại còn lấy tay của hắn chà lên mặt mình.

"Khó chịu..."
Tô Hoài Cẩm nghe thấy giọng nói mơ hồ của đứa nhỏ, lập tức không do dự nữa, dùng sức rút tay mình ra, cũng không mặc quần áo giúp Cố Ngôn Phong, trực tiếp cuốn chăn quanh người y rồi ôm đi.

Dọc đường đi, Tô Hoài Cẩm nghe thấy tiếng khóc thút thít đứt đoạn của đứa nhỏ: "Đừng đi...!Đừng đi mà..."
"Không đi đâu cả, ta chỉ dẫn con đi xem đại phu."
Khi đến y quán, sau khi đại phu kê toa thì bảo đồ đệ nấu thuốc rồi đưa cho Tô Hoài Cẩm, nhưng Cố Ngôn Phong sốt cao vô cùng, cả người lâm vào trạng thái hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Tô Hoài Cẩm chỉ đành đỡ nửa người y tựa vào người mình, sau đó đút thuốc cho Cố Ngôn Phong.

Cố Ngon Phong cảm thấy mình đang ở trong biển lửa, ngọn lửa hừng hực đốt cháy cơ thể y, y kêu thật to để có người đến cứu y ra khỏi biển lửa, nhưng kêu đến khàn cả cổ, toàn thân như bị thiêu rụi, cũng không có ai đến cứu y.

Trong lúc mơ màng, y mơ thấy kí ức được Cố gia nhận lại, cha mẹ ruột ghét bỏ y nhưng mang bộ mặt giả dối thân mật, có thiếu gia giả ngoài mặt thích y nhưng sau lưng âm thầm hãm hại y, sau khi cha mẹ ruột trở mặt đã chán ghét và khinh thường y đến mức nào, vẻ mặt bỗng nhiên dữ tợn của thiếu gia giả, còn có gió chiều nào theo chiều nấy, dưới sự sắp xếp của hắn ta, bọn hạ nhân châm chọc mỉa mai y ra sao.

Y thấy mùa đông giá rét năm ấy, trong phủ trên dưới dù là hạ nhân quét sân cũng được mặc áo lông thật dày, nhưng y vẫn chỉ được mặc áo lót mỏng mùa hè.


Y bị ném đến trong một viện tồi tàn nhất trong phủ, bọn họ nhân tuân theo mệnh lệnh của thiếu gia giả, khóa chặt cửa viện, sợ y chạy thoát ra ngoài tố cáo.

Y thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn và chán ghét của bọn hạ nhân mỗi khi đưa cơm đến, những bữa cơm qua đêm lạnh băng không chút hơi nóng, thậm chí thường bị rơi xuống đất, dính đầy tro bụi và đất đá.

Y lại nhìn thấy, lúc đầu thiếu gia giả muốn làm nhục y, cố ý ném cơm xuống đất, hung hăng đạp dưới chân, bảo y nằm xuống ăn.

Y không chịu, thì ra mệnh lệnh bảo người đè y lại, mạnh mẽ nhét vào trong miệng y, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt khinh miệt, tu hú chim tổ(*) thiếu gia giả đắc ý ngửa mặt cười to.

(*) Đặc điểm của loài tu hú là loài đẻ nhờ, không bao giờ làm tổ mà chỉ tìm các tổ chim khác để đẻ.

(Wikipedia)
Khi ấy y tức giận vô cùng, hận ý trong lòng gần như nuốt chửng lý trí của y, hai mắt y đỏ lên, muốn nhào tới cắn chết người nọ.

Nhưng y bị họ đè chặt, bị bọn họ nhân đánh đá.

Trong lúc y cho rằng mình sắp bị đánh chết, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo lành lạnh như ngọc vỡ.

"Dừng tay."
Ký ức đột nhiên đứt gãy, giống như sợi dây đang kéo căng bị đứt từ giữa, y chợt cảm giác có một chất lỏng đắng chát trong miệng chậm rãi tràn vào cổ họng.

Y nuốt xuống theo bản năng, chỉ cảm thấy khi chất lỏng đắng chát này chảy vào trong bụng, có cảm giác trói buộc không nói ra được.

Y hơi hé mắt, chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn nhã xuất thần có thể khiến cho mọi nam nhân nữ nhân trên thế giới thần hồn điên đảo, làn da trắng nõn hơi phát sáng dưới ánh nến, ngũ quan tinh xảo tựa như kiệt tác của trời cao, đẹp đến nổi có chút hư vô.

Màu môi nhạt, dưới lông mi là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, dù cho vẻ mặt lạnh lùng, nhưng con ngươi cũng có thể sinh ra mấy phần đào hoa.

"Sư phó...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui