Edit & Beta: ????Ella????
~~~~~~~~~~~~
Lần này Triệu Tuyên Diệc làm vô cùng tàn bạo, dường như muốn hòa tan Tô Hoài Cẩm vào trong máu thịt của mình vậy, đôi mắt đen nháy của y nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nóng bỏng như một tấm lưới, buộc chặt hắn trong đó.
"A Cẩm, ngươi yêu ta sao?"
Tô Hoài Cẩm nhắm mắt, không lên tiếng.
"Không sao, chúng ta còn cả một đời mà." Mặc dù Triệu Tuyên Diệc thấy mất mác, nhưng trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
Hệ thống đang bắt đầu đếm ngược trong đầu hắn: "10...!9...!8..."
Tô Hoài Cẩm hoảng hốt la lên: "Khoan đã."
Tiếng nói máy móc của hệ thống, không tí linh hoạt như trước kia, chẳng những không chờ hắn, mà còn tiếp tục đếm ngược.
Tô Hoài Cẩm sốt ruột nói: "Tôi còn chưa đi ra."
Hệ thống: "...!3...!2..."
Tô Hoài Cẩm nhìn ánh mắt của Triệu Tuyên Diệc, thầm thở dài, trong đầu nghĩ, không biết sau khi hắn rời đi, y có thích ai khác không.
Haiz.
Niềm vui to lớn của hắn, đã không còn nữa rồi.
"...!1..."
*
"Chưởng môn, chưởng mông, không xong rồi, không xong rồi." Một giọng nam như thiêu như đốt từ xa đang đến gần.
Tô Hoài Cẩm mở mắt, phát hiện mình đang ngồi xếp bằng trên giường băng, hắn nhìn thanh niên từ ngoài cửa chạy vào, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: "Nói."
Người đến là một thanh niên mi thanh mục tú*, nhìn qua chắc khoảng 20 tuổi, trên người mặc một bộ giáo phục màu trắng.
Sau khi thanh niên chạy đến trước mặt hắn thì dừng lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, dáng vẻ cung kính: "Chương môn, tiểu sư muội lại trốn xuống dưới núi."
"...Xuống núi khi nào?" Trên mặt Tô Hoài Cẩm không chút gợn sống, nhưng nội tâm đã khiếp sợ như điên: "Thống Nhi, tôi có con gái? Tôi làm ba?"
Không đợi hệ thống trả lời, thanh niên đã nói trước: "Sáng hôm nay phát hiện không thấy người."
Tô Hoài Cẩm thực sự không biết mọi chuyện ra sao, cũng không dám nói bậy bạ, sợ vừa mở miệng sẽ OOC bị bắn ra khỏi thế giới này.
Hắn vẫy tay, trầm giọng nói: "Đã biết, ngươi đi xuống đi."
"Vâng, chưởng môn." Thanh niên hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Hoài Cẩm, Tô Hoài Cẩm nghiêm mặt lẳng lặng nhìn thanh niên, thanh niên giật mình, lập tức thu hồi ánh mắt, cung kính ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Bóng người thanh niên vừa biến mất, Tô Hoài Cẩm giống như bị lửa đốt mông, lập tức tìm tư liệu từ hệ thống, một lúc sau liền biết tình huống của thế giới này.
Vẫn là bối cảnh cổ đại, điểm khác nhau chính là, thế giới trước xoay quanh cung đình, thế giới này xoay quanh giang hồ.
Trên thế giới này, sự tồn tại của hoàng thất đã bị suy yếu, thay vào đó là cao thủ giang hồ tài năng.
Nguyên chủ là võ lâm nhân sĩ, hơn nữa còn là chưởng môn của phái Thanh Thành.
Để cho tiện, tên của nguyên chủ được chỉnh thành tên của hắn, nguyên chủ là cô nhi, bởi vì căn cốt hiếm thấy nên được chưởng môn đời trước phái Thanh Thành thu nhận làm đệ tử thân truyền, dẫn về phái Thanh Thành.
Thiên phú của nguyên chủ cực tốt, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, trình độ võ học đã đứng nhất phái Thanh Thành, hơn nữa nguyên chủ rất đẹp, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, mang theo tia quyến rũ, không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu nữ nhi giang hồ.
Chỉ là nguyên chủ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh giá như sương, dù trên giang hồ có vô số nữ nhi thích hắn, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Rất nhiều người suy đoán, có phải nguyên chủ muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại hay không.
Nhưng thật ra không ai biết chuyện, trong lòng nguyên chủ có một bạch nguyệt quang(1), chính là con gái của chưởng môn đời trước.
(1) Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Chỉ là lúc con gái chưởng môn xuống núi rèn luyện, thích giáo chủ ma giáo, sống chết muốn lao đầu vào hắn ta.
Nhưng giáo chủ ma giáo chỉ chơi đùa mà thôi, chưa tới nửa năm đã chơi chán vứt bỏ người ta.
Lúc đó con gái chưởng môn đã mang thai, không cam tâm muốn dùng đứa trẻ để níu giữ hắn ta, lại bị giáo chủ ma giáo đánh gãy tay chân, ném cho bọn ma giáo chơi đùa.
Nguyên chủ kịp thời cứu con gái chưởng môn ra, nhưng đối phương đã điên rồi, sau khi một đứa bé gái thì chảy máu quá nhiều mà chết.
Vì thế nguyên chủ đặt tên là Tô Linh Nhi, yêu ai yêu cả đường đi(2), hết sức yêu thương Tô Linh Nhi.
(2) Yêu ai yêu cả đường đi (ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng); thương thì củ ấu cũng tròn (ghét thì bồ hòn cũng méo); vì yêu người mà yêu luôn cả ngôi nhà cả con quạ đậu trên nóc nhà của người mình yêu; yêu chim yêu cả lồng; yêu cây yêu cả cành
Nguyên chủ và Tô Linh Nhi, chính là bàn tay vàng của vận mệnh chi tử thế giới này.
Tính cách của Tô Linh Nhi hoạt bát cởi mở, thích sự náo nhiệt dưới chân núi, nhưng nguyên chủ rất sợ Tô Linh Nhi sẽ giống như bạch nguyệt quang thích một người không nên thích, cuối cùng rơi vào kết cục điên khùng chết đi, nên luôn trông coi Tô Linh Nhi nghiêm ngặt.
Tô Linh Nhi đang trong thời kỳ phản nghịch xách tay nải rời khỏi phái Thanh Thành đi chơi khắp nơi.
Trên đường gặp được vận mệnh chi tử, Cố Ngôn Phong.
Giống như thế giới trước, vận mệnh chi tử trải qua cuộc sống vô cùng lận đận khi còn bé.
Vốn dĩ là thiếu gia nhà giàu, lại bị tiểu thiếp lặng lẽ đánh tráo vứt đi, dựa vào lão ăn mày nuôi nấng lớn lên, chưa kịp trả ơn lão ăn mày đã nuôi lớn mình thì lão ăn mày đã mắc bệnh qua đời.
May mắn thay, không lâu sau Cố Ngôn Phong bị cha mẹ ruột tìm được.
Bất hạnh là, cha mẹ ruột và thiếu gia giả có tình cảm rất sâu đạm, hơn nữa Cố Ngôn Phong từ nhỏ đã lớn lên ở trên đường xá, ngoại trừ gương mặt ra thì cái gì cũng kém hơn thiếu gia giả, sau khi cha mẹ ruột đón về rất không thích y.
Sau này dưới sự thiết kế của thiếu gia giả, Cố Ngôn Phong hoàn toàn bị ghét bỏ mà vứt đi.
Thân phận thật sự của Cố Ngôn Phong bị giấu kín, chỉ nói y là bà con xa, khiến thiếu gia giả thực sự thay thế Cố Ngôn Phong, trở thành người thừa kế trong phủ.
Cố Ngôn Phong không có tình yêu thương của cha mẹ, dưới mưu kế của thiếu gia giả, bị hạ nhân xa lánh bắt nạt, cuộc sống còn thảm hơn trước khi vào phủ.
Nhưng dù vậy, thiếu gia giả cũng không bỏ qua cho Cố Ngôn Phong, đối phương mua chuộc hạ nhân, bán Cố Ngôn Phong làm tiểu quan(3), muốn hoàn toàn hủy diệt Cố Ngôn Phong.
(3) Tiểu quan MB (小倌MB) – thời xưa có kỹ nữ chỉ gái bán xuân, nên tiểu quan chỉ trai bán sắc.
( https://satoshibelieve.wordpress.com)
Ban đầu dựa theo hướng đi bình thường, khi Cố Ngôn Phong, vận mệnh chi tử, bị bán vào tiểu quan quán sẽ gặp được Tô Linh Nhi, dưới sự giúp đỡ của Tô Linh Nhi hai người cùng nhau chạy trốn, được nguyên chủ đem vè phái Thanh Thành thu nhân làm đệ tử hết lòng dạy dỗ, trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm, khi đang rèn luyện trên giang hồ, kết bạn với vô số hào kiệt(4), tiêu diệt ma giáo, thống lĩnh toàn bộ võ lâm.
(4) Hào kiệt: Người có tài năng và chí khí hơn hẳn người bình thường.
Nhưng vận mệnh của Cố Ngôn Phong bị thay đổi khi y bị bán làm tiểu quan.
Tô Linh Nhi trốn xuống núi chơi không gặp phải Cố Ngôn Phong, sau khi Cố Ngôn Phong chạy trốn bị bắt lại, tú bà của tiểu quan quán dùng mọi cách tra tấn y, cuối cùng không chịu nổi nhục nhã, đâm đầu tự sát.
Sau khi Cố Ngôn Phong chết, thế giới này sụp đổ.
Sau khi đọc xong tất cả tài liệu, Tô Hoài Cẩm run lẩy bẩy: "Vận mệnh chi tử thế giới này còn thảm hơn thế giới trước."
Hệ thống: "Ừm."
Tô Hoài Cẩm đầy hào hứng nói: "Tôi sẽ dạy dỗ y thật tốt."
Hệ thống bình tĩnh nói: "Mặc dù vận mệnh chi tử trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng tôi đã sắp đặt thiết lập nhân vật lần này của cậu, võ công mãi mãi cao hơn y."
Tô Hoài Cẩm lập tức nhận ra hệ thống dụng tâm hiểm ác: "Đây chính là cách mà mi nghĩ ra được?"
Hệ thống thản nhiên nói: "Có thích bàn tay vàng này không?"
Tô Hoài Cẩm: "Tôi lợi hại hơn y, sao y có thể trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm được nữa."
Hệ thống: "Bởi vì cậu sẽ die đó."
Tô Hoài Cẩm bật khóc.
Hệ thống nín cười nói: "Cố lên nghen, Tiểu Cẩm Cẩm."
Tô Hoài Cẩm không còn lời nào để nói, cũng chỉ tiếp tục khó hu hu.
Hệ thống: "Đúng rồi, nhớ giữ sức, lát nữa cậu còn phải xuống núi tìm người."
Tô Hoài Cẩm: "..." Mi là ma quỷ hả!!
Khóc tiếp nữa cũng vô ích thôi, hệ thống đã quyết tâm không để hắn có thể bẻ cong vận mệnh chi tử, mà trong giai đoạn này, đúng lúc là Tô Linh Nhi xuống núi lỡ mất cơ hội gặp Cố Ngôn Phong.
Chuyện bây giờ hắn cần làm là, xuống núi tìm người và cứu Cố Ngôn Phong.
Tô Hoài Cẩm suy nghĩ một lúc, tìm một tấm gương để xem diện mạo của thân thể này.
Không thể làm gay, nhưng không thể không có khuôn mặt đẹp trai nứt trời, đây là sự bướng bỉnh của hắn.
Thật may rác rưởi hệ thống đã không tìm cho hắn một gương mặt xấu đến ma chê quỷ hờn.
Khác với vẻ điềm đạm và trẻ trung của thế giới trước, thân thể này thiên về than lãnh.
Làn da trắng nõn, cực kỳ tuấn nhã, con ngươi màu nâu nhạt tựa như lưu ly, chỉ là ánh mắt quá lạnh lùng, làm nguyên chủ trông cô lãnh xuất trần, đạm mạc mà lại lạnh lẽo.
Thấy cơ thể này xinh đẹp như vậy, Tô Hoài Cẩm cảm thấy không được làm gay thì quá lãng phí.
Hắn thở dài, nhưng cũng không chán nản quá lâu, sửa sang lại trường sam màu trắng trên người, thắt lưng buộc trên hông, lấy bội kiếm thường dùng treo trên eo trái, nhấc chân đi ra cửa.
Sau khi nói mọi chuyện cho Đại trưởng lão, Tô Hoài Cẩm cưỡi ngựa, một mình đi xuống núi tìm người.
Mặc dù có hệ thống hỗ trợ, có thể biết được Tô Linh Nhi đang ở đâu, nhưng hắn sợ OOC, trước khi xuống núi vẫn điều động người của cả môn phái đi tìm tung tích của Tô Linh Nhi.
Hai ngày sau, Tô Hoài Cẩm nhận được bồ câu đưa thư của các đệ tử phái Thanh Thành, trên đó viết là đã tìm thấy Tô Linh Nhi, nhưng Tô Linh Nhi sống chết không chịu trở về.
Tô Hoài Cẩm bảo bọn họ đi theo sau để bảo vệ Tô Linh Nhi, còn hắn phi ngựa không ngừng tới đó.
Khi đến nơi, thời gian Tô Linh Nhi gặp Cố Ngôn Phong còn một chút xíu nữa là tới.
Hiện giờ là ban ngày, những con đường lát đá xanh, người qua lại tấp nập, các tiểu thương ở hai bên đường lớn tiếng rao hàng, ánh nắng chiếu xuống những miếng gạch đỏ ngói xanh, khiến thành Lạc Dương phồng hoa pha thêm vài phần ý thơ.
Tô Hoài Cẩm vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, người đi kẻ lại thường quay đầu lại nhìn hắn, mải mê nhìn đến va vào nhau, làm mọi người xung quanh bật cười.
Tô Hoài Cẩm cũng rất muốn cười, nhưng sợ OOC, chỉ có thể kiềm lại đến mức nội tạng muốn nổ tung.
Tô Linh Nhi rất dễ tìm, mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng vừa thưởng thức đồ vật được bày bán trên gian hàng của các tiểu thương hai bên đường, vừa tung tăng nhảy nhót ngâm nga bài hát.
"Linh Nhi."
Vui vẻ chưa được mấy phút, Tô Linh Nhi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng sững người nhìn lại, cả người đứng cứng ngắc như bức tượng vậy.
"Sư bá." Nhìn Tô Hoài Cẩm đứng cách đó không xa, nụ cười trên mắt Tô Linh Nhi cứng lại, muốn thu lại nhưng không thu được, muốn cười lại không cười nổi, mặt gắng gượng co giật.
Lần này Tô Hoài Cẩm thật sự nhịn không nổi, bật cười, hắn bước tới phía trước, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Tô Linh Nhi: "Chơi vui lắm sao?"
Nhéo xong, Tô Hoài Cẩm có chút không muốn buông tay, hắn khẽ meo meo xoa nắn gương mặt của Tô Linh Nhi, nhỏ giọng nói với hệ thống: "Mặt con gái tôi thật mịn, thật muốn nhéo thêm cái nữa."
Hệ thống: "Con gái cậu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...