Nghe thấy thế, Vu Hảo liếc mắt qua như có điều ngẫm nghĩ, đánh giá gương mặt gần trong gang tấc này.
Lục Hoài Chinh phản ứng nhanh hơn, đứng thẳng người, bối rối xoa chóp mũi, “Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ.” Rồi sau đó đặt mông ngồi xuống băng ghế sau lưng, cúi đầu gãi mày, dựng thẳng người dậy, hắng giọng nhìn sang nói: “Xem ra nhiều năm thế rồi mà vẫn chưa có bạn trai à?”
Trong căn phòng mờ tối, ánh đèn vàng vốn tù mù dường như được điểm sáng lên vì lời này, cảnh đêm ngoài cửa đã dần buông, cây cối cao vút đứng tĩnh lặng khiến bóng đêm nơi đây thêm phần yên bình.
Vu Hảo khẽ mỉm cười, nhướn mày hỏi ngược lại: “Trông anh có kinh nghiệm nhỉ?”
Lục Hoài Chinh lại ho khụ, lập tức giải thích: “Không có.” Rồi cảm thấy mình giải thích quá nhanh thì sẽ giảm oai phong, thế là dựa ra sau ghế không mặn không nhạt bồi thêm một câu, “Chủ yếu vẫn là không có thời gian.”
Vu Hảo nhếch môi, bày tỏ hiểu rồi.
Vẻ mặt giấu kín như bưng không trả lời là có hẹn hò hay chưa làm Lục Hoài Chinh sốt ruột bất an, sao mờ mưa tạnh xa nhau đã mười hai năm, tình cảm xưa kia đã biến chuyển rất nhiều.
Thời niên thiếu, lần đầu tiên anh phát hiện mình để ý đến cô gái trước mắt đây là sau đại hội thể dục thể thao. Hồi đó ngày nào cô cũng viết báo bảng giúp lớp anh, có lần đánh bóng xong quay về, phát hiện cô vẫn còn đang ở lại lớp mình, trong phòng học không một bóng người, ngay đến ủy ban tuyên truyền ở lớp anh cũng đã chạy biến đi đâu mất rồi, thế là anh im lặng ngồi bên nhìn cô vẽ.
Có lúc nhìn tranh, có khi lại nhìn người, nhìn lâu tới nỗi đến anh cũng không biết là đang nhìn tranh hay nhìn người…
Cứ thế cứ thế, dần dà mà phát triển thành, rõ ràng ngay cạnh lớp mình có nhà vệ sinh nhưng lại cứ cố tình chạy đến lớp 5 xa xôi, lại còn ngụy biện là hoạt động gân cốt… Lúc học thể dục, mắt cứ bất giác nhìn về phía lớp 5… Khi chơi bóng rổ, hễ trông thấy cô đi ngang qua sân bóng là động tác kết nối với giỏ lại nhanh và mạnh hơn bình thường, kết quả người ta còn chẳng thèm nhìn qua bên này một cái.
Gõ trên điện thoại ba chữ “tôi thích cậu” biết bao nhiêu lần, gõ nhiều tới nỗi chỉ cần anh nhập chữ “tôi”, thì điện thoại sẽ tự động gợi ý cụm từ “tôi thích cậu”.
Yêu thầm là cảm giác gì đây?
Ừm, dù sao dữ liệu vào cũng giỏi đoán ý người hơn cô.
Lúc nhỏ, bố anh là bộ đội bảo vệ nên quanh năm không ở nhà, một năm cũng chẳng được gặp bao nhiêu lần. Vì thế mà anh đã phát cáu, đòi muốn gặp bố cho bằng được, khóc lóc om sòm, vì sao những bạn nhỏ khác đều có bố bế bồng giơ cao rồi làm ngựa cưỡi, nhưng chỉ có anh là không có.
Số lần náo loạn quá nhiều, mẹ anh cũng chỉ biết thở dài hết cách. Thế nhưng ông nội Lục lại không cho phép anh làm bậy, vì vốn ông là người rất chú trọng nề nếp trong nhà.
Lúc ấy Lục Vĩnh Khang đang vào độ bảy mươi, năm xưa từng là bộ đội ở đội văn nghệ, sống lưng dựng thẳng, từng này tuổi mà vẫn cương nghị rắn rỏi. Trước khi lên năm, Lục Hoài Chinh đã học về lịch sử Trung Quốc địa lý thế giới cùng kiến thức bách khoa với ông Lục, cho đến khi con trai con dâu qua đời, ông mới đau lòng khóc chảy cả máu, suy sụp không gượng dậy nổi, lúc này mới giao Lục Hoài Chinh cho cô anh nuôi.
Ông nội là người tinh thông lịch sử Trung Quốc, cũng có thành tựu về nghiên cứu học vấn quốc gia.
Câu ông thường hay nói nhất là ——
Đừng chùn chân trước biến đổi của đất trời, đừng buộc mình bởi quy tắc của tổ tông, đừng để tâm tới dư luận đám đông.
Dẫu trời có sập cũng không việc gì phải sợ hãi, dẫu phải đối mặt với thiên tai cũng không cần phải sợ, không thể cứ mù quáng làm theo quy chế cũ của tổ tông mà cần phải đổi mới bài trừ hủ tục, lại càng không cần để ý đến những lời đồn đại bên ngoài.
Ông nội luôn lấy những lời này ra để giáo dục anh, bất kể sau này anh có làm nghề gì, dù có đi lính hay không, dù có làm nghề bình thường đi chăng nữa thì đây vẫn là lời dạy bảo đàn ông. Rồi vế sau đó sẽ là, định nên luân lý vì thiên hạ, cải thiện đời sống vì an sinh, tiếp nối học vấn của thánh hiền, khởi xây thái bình vì hậu thế.
Bao gồm, dù có lớn thế nào thì khi thích một cô gái phải kín đáo, không được cướp giật hay nói năng tùy tiện.
Sau đó anh nhập ngũ, trong thời gian ông nội nằm trên giường bệnh, cô cả vẫn luôn giấu anh, cho đến khi ông cụ qua đời thì anh mới nhận được tin. Khi ấy anh vẫn đang làm nhiệm vụ ở Nam Phi, đợi tới khi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì ông nội đã hạ huyệt, chỉ để lại một bức thư cho anh.
Chỉ lác đác vài con chữ.
Ở phía bắc Tân Cương có một nơi rất đẹp, tên là hồ Kanas, biển mây phật quang, hồi trẻ ông từng biểu diễn ở đó một lần, đáng tiếc khi về rồi lại chẳng còn có cơ hội tới lại lần nào, nếu có thời gian thì cháu hãy đi thay ông một chuyến, hồi nhỏ thường mắng cháu nói cháu không bằng những đứa bé khác ở nhà họ Lục, nhưng thật ra cháu lại là đứa giống ông lúc trẻ nhất.
Ông không thích mình lúc trẻ, quá kiêu ngạo, không biết cúi đầu, bỏ lỡ rất nhiều.
Giờ chẳng còn lại gì, hy vọng cháu có thể bình an sống tốt.
Bảo vệ nước nhà, dũng cảm tiên phong, thế hệ chúng ta phải kiên cường. Đảm nhận trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa muôn đời. Một lòng tận trung với cương vị, sinh ở nơi nào ra đi nơi ấy, không hề hối hận.
Lục Hoài Chinh đã không còn nhớ được mấy chuyện hồi bé, anh thấy nhất định lúc nhỏ mình đã làm chuyện xấu gì rồi. Sau khi bố hy sinh, người thân liên tục rời bỏ anh, ông bà ngoại không muốn gặp anh, ngoại trừ nửa năm đi theo ông ngoại luyện chữ ra thì số lần anh gặp lại ông còn không nhiều như trước, họ hàng bên ngoại nói anh là đồ sao chổi, anh cũng cảm thấy mình đúng là sao chổi. Thật ra lúc nhỏ anh đâu có rực rỡ, nhắc tới còn cảm thấy tự ti.
Sau khi cô tái giá, người dượng hiện tại đã thay đổi anh rất nhiều. Dượng là một người lõi đời, trong tay quản lý mấy trăm người, chỉ nhìn một cái đã biết hồi học cấp ba rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh. Ban đêm dượng hay lén vào phòng anh, ý thì bảo tiến hành giáo dục tuổi dậy thì cho anh, nói là chỉ dạy nhưng thật ra là chuyện trò.
“Thích cô gái nào rồi à?”
Mới đầu Lục Hoài Chinh còn mạnh miệng cãi chày cãi cối, nhưng bị dượng nhìn xoáy sâu xa mấy lần thì đành khai báo tất tần tật.
Dượng không nói nhiều, nghe xong rồi chỉ dặn anh đừng làm ảnh hưởng đến học tập, nhưng rồi nghĩ lại thì thấy thôi, với thành tích học tập kia của anh thì có ảnh hưởng được gì, lại khuyên anh tuổi còn nhỏ, đừng quá khác người.
Vốn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng hai chữ khác người lại khiến anh nằm mơ mồ hôi đầm đìa.
…
Nửa đầu bữa ăn khá lúng túng, không giơ gươm giơ súng, trái lại rất dè dặt vụng về.
Bỡ ngỡ, muốn đến gần rồi lại sợ quá mức vội vàng, thế nên mới có tình cảnh như bên dưới.
Phục vụ ở phòng ăn tình nhân khá chu đáo, bát đũa đều là một cặp, hai chiếc ly để sát nhau thì sẽ tạo thành hình trái tim. Vu Hảo hiếu kỳ cầm lên nhìn, Lục Hoài Chinh thì nhìn chúng như nhìn mấy bát đồ chơi của cháu anh lúc ăn cơm, lật mí mắt lên, không có vẻ gì mới lạ.
Tuy Lục Hoài Chinh không kén ăn, nhưng ở trong quân lại kiêng cử rất nhiều, ví dụ như các món cay, các món đậu hay cần tây, những món này không được ăn trước khi phi hành. Ngày mai Lục Hoài Chinh có nhiệm vụ trên không, đáng lý tối nay anh phải quay về nhà ăn không vụ, nhưng nếu anh không hẹn cô thì không biết lần sau sẽ là bao giờ nữa.
Mấy món tối nay Vu Hảo gọi đều là đồ cay, Lục Hoài Chinh chỉ gắp có mấy đũa rồi thôi, sau đó chăm chú vào mỗi đĩa rau luộc.
Vu Hảo ăn được nửa thì cũng để ý thấy, ngẩng đầu nhìn anh, “Sao vậy, gọi món không hợp miệng anh à?”
Lục Hoài Chinh ngẫm nghĩ, vẫn nên giải thích thì hơn, “Ngày mai có nhiệm vụ, có vài món không thể ăn.”
Vu Hảo cắn rau xanh trong miệng, ngơ ngác nhìn anh: “Thế sao anh không nói sớm?”
Lục Hoài Chinh bĩu môi, ngả người ra sau, “Không sao, vốn cũng không đói bụng.”
Vu Hảo đặt đũa xuống rồi cầm thực đơn lên, “Để tôi gọi thêm mấy món.”
Lục Hoài Chinh dựa người vào ghế, phì cười nhìn cô, “Không cần thật mà. Tôi phát hiện thấy sao em vẫn giống trước nhỉ, rõ là có hứng thú nhưng không thể hiện.”
Vu Hảo nghe thế, bỗng quay đầu nhìn sang, lúc này hai người đang ngồi bên cửa sổ, thế giới bên ngoài khung cửa đã chìm vào bóng tối, đèn đường chỉ mới lên, ánh điện nê ông lập lòe hắt lên mặt anh lúc sáng lúc tối, tôn lên ngũ quan lạnh lùng. Phòng ăn tao nhã yên tĩnh, các cặp tình nhân cứ thầm thì nói chuyện, lại còn có cả tiếng đàn du dương réo rắt.
Có lẽ vì hiệu ứng của bầu không khí, Vu Hảo cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện trở nên mờ ám không rõ, đựng đầy thâm tình.
Trong chớp mắt ấy, cô có phần hoảng hốt, gần như cho là, người ngồi đối diện lúc này đây chính là chàng trai đã từng tung bay của năm xưa, tóc màu hạt dẻ giống chó xù, trông như con shiba đến lấy lòng làm ổ cạnh cô để được cô xoa đầu.
Thực tế Vu Hảo đâu có lạnh lùng, chỉ là cô không quen xử lý quan hệ cá nhân, lại càng không biết phải đáp lại nhiệt tình của người khác dành cho cô như thế nào. Không thể hiện được phản ứng, lại không muốn để mình lâm vào cảnh khổ sở cuống cuồng, nên mới hay làm ra vẻ không quan tâm gì như thế.
Ví dụ như, từ lúc bắt đầu vào cửa, Lục Hoài Chinh đã cười với nhân viên ba lần; Người đẹp bàn bên đã nhìn trộm Lục Hoài Chinh mười lần, có lẽ vì tầm mắt quá nóng bỏng mà Lục Hoài Chinh cũng nhìn lại một lần, song trong mắt lại là vẻ không chịu đựng nổi.
Vu Hảo nhìn thẳng vào mắt anh ba giây, rồi bỗng mở miệng gọi anh, “Lục Hoài Chinh.”
“Ừ.”
Anh đáp rất nhanh, trầm thấp nhưng ngập tràn mê hoặc, tựa hồ có phần mong đợi.
“Làm phiền hai anh chị ạ.”
Bỗng nhân viên phục vụ xuất hiện, bưng trong tay một dĩa lưỡi bò, dưới ánh nến mờ ảo cười híp mắt dịu dàng nhìn Vu Hảo và Lục Hoài Chinh, nói: “Tối nay nhà hàng có cung cấp miễn phí món lưỡi bò, hai anh chị có cần không ạ?”
Vu Hảo quét mắt nhìn rồi thẳng thừng: “Miễn phí thì cứ để xuống đi.”
Lục Hoài Chinh nghiêng đầu, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên, cô đúng là vẫn không nhạy cảm với chuyện bên cạnh như trước.
Đương lúc phục vụ toan mở miệng giải thích thì Lục Hoài Chinh quay sang nói: “Đem đi đi, chúng tôi không cần.”
Vu Hảo: “Miễn phí mà, việc gì không cần.”
Lục Hoài Chinh: “Em sẽ không thích đâu.”
“Tôi thích ăn lưỡi bò thật.”
Đúng là Vu Hảo muốn ăn, vừa nãy đứng ở cửa ngửi thấy mùi cô đã không nhịn được rồi.
Lục Hoài Chinh nhìn cô hai giây, rồi nghiêng người quay sang hỏi nhân viên, “Tôi mua, cô cứ theo giá rồi tính vào hóa đơn đi.”
Nhân viên cười khổ một tiếng, gãi đầu, “Vậy để tôi hỏi bà chủ giá cả đã.”
Lục Hoài Chinh gật đầu, “Đi hỏi đi.”
“Đợi đã.” Vu Hảo gọi người lại, “Miễn phí mà sao anh còn phải bỏ tiền mua?”
“Không phải em muốn ăn à?”
“Tôi muốn ăn miễn phí.”
Lục Hoài Chinh liếc nhìn nhân viên, ho một tiếng, bình tĩnh dời mắt đi chỗ khác, “Miễn phí em ăn không nổi đâu.”
…
Khi Vu Hảo đứng ở cửa chờ Lục Hoài Chinh tính tiền đi ra, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao không ăn nổi rồi, bởi vì nhân viên đã đưa đĩa lưỡi bò đến bàn của người đẹp nhìn chằm chằm Lục Hoài Chinh mười lần kia, cúi đầu nói bên tai hai người họ câu gì đấy, rồi bỗng người đẹp thoải mái đứng lên ôm lấy người đàn ông mặc âu phục ở đối diện mà hôn.
Sau đó đĩa lưỡi bòa kia thuộc về họ…
…
…
…
Lục Hoài Chinh trả tiền rồi đi ra, đút ví tiền vào trong túi, vừa ngẩng đầu thì thấy Vu Hảo đang nhìn về một hướng khác không chớp mắt, anh thuận thế nhìn theo, hai người kia hôn nghe rất rõ tiếng, Lục Hoài Chinh liền quay đầu đi, sải bước đi tới cạnh Vu Hảo, trực tiếp chặn lại tầm nhìn của cô rồi kéo tay đi thẳng.
“Em rảnh quá à? Cái này mà cũng nhìn hả?”
Trước mắt Vu Hảo tối sầm đi, hai chân lảo đảo bị anh kéo đi, cả người nhào vào ngực anh, lồng ngực rắn chắc của anh như bức tường, suýt nữa đã làm cô chóng mặt vì đụng phải. Vu Hảo lờ mờ bị anh kéo thẳng đi tới bên cạnh xe, sau đó Lục Hoài Chinh hạ cửa xe bên ghế phụ xuống, một tay đặt trên nóc xe, tay khác đẩy cô vào trong, nửa người đưa tới kéo dây an toàn thắt cho cô, tay gác lên bệ cửa, dưới ánh trăng bàng bạc, nửa híp mắt nhìn cô quan sát, nửa không lên tiếng.
Rồi anh chợt trêu: “Đóng mạng nhện bao lâu rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...