Kiều Y Khả không biết mình đã nằm bao lâu. Hình như không ngủ, nhưng cũng vẫn không tỉnh lại. Đầu óc mê muội mơ hồ, cảnh trong mơ và sự thật cứ lần lượt vụt loé những hình ảnh đen trắng tàn khốc, một lúc là Thuận Mỹ giữ chặt tay Kiều Y Khả khóc lóc nói “Y Khả chị đừng đi”, có lúc lại là Cảnh Tiêu Niên dữ tợn nhe nanh điên cuồng cười ép hỏi cô rốt cuộc có đồng ý không, một lát lại là hình ảnh một cô bé xinh đẹp như búp bê, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, siết chặt hai nắm tay, một giọt nước mắt cũng không chịu rơi.
Kiều Y Khả khổ sở nhận ra, cô bé thề không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương chính là mình ngày bé.
Đã bao nhiêu năm vẫn kiêu ngạo cứng cỏi sống, từ sau khi thoát khỏi bóng ma bi thảm thời thơ ấu, Kiều Y Khả nho nhỏ đã có thể chôn dấu mọi bi thương, yếu đuối, sợ hãi của bản thân. Cô biết người không thể dựa vào trời, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô biết đối với một đứa trẻ mất đi cha mẹ mà nói, không thể cầu có được một cuộc sống tốt đẹp, mà chỉ có thể đi tranh giành lấy. Cô cũng không nhàn hạ, chăm chỉ luyện công, vất vả học nghệ, tuy cô thông minh lanh lợi, nhưng chưa bao giờ ỷ vào nhan sắc và trí thông minh của mình để đi đường tắt. Rốt cục có một ngày, khổ tận cam lai, tay làm hàm nhai, mọi người tôn trọng gọi một tiếng “cô giáo”, thu nhập không tệ, cô hoàn toàn có thể dựa vào chính mình để thoải mái sống một cuộc sống tự do, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào.
Cô đã nghĩ, đất trời rộng lớn, sẽ không còn gì có thể khiến cô đau lòng tổn thương được nữa. Nhưng cô đã quên, trên đời này thứ làm tổn thương người sâu sắc nhất, cho dù có như thiêu thân lao đầu vào lửa để bị đốt cháy thành tàn tro cũng sẽ không hối hận, vẫn còn có một thứ, đó chính là tình cảm.
Vẫn ngủ tiếp, không chịu tỉnh lại, hoặc có lẽ là vẫn luôn tỉnh, lại hy vọng mình còn đang mơ.
Thẳng đến khi thanh âm mềm mại đáng yêu của tiểu Ngũ ngọt ngào vang lên bên tai: “Nào, tiểu Khả, dậy ăn sáng.”
Không nhìn ra bóng dáng nàng bi thương thổn thức đứng trước giường tối qua chút nào.
Điểm tốt của tiểu Ngũ chính là điểm này. Có lẽ nàng sẽ đau khổ, sẽ giận, sẽ muốn nổi điên, nhưng chỉ trong chớp mắt. Qua một khắc kia rồi, liền hoàn toàn hoàn toàn quên, coi như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần không nhớ lại thì ngày đó sẽ thành chỗ trống, muốn vẽ loạn thế nào cũng đều là màu sắc rực rỡ huyễn lệ. Bởi vì đã quên đi sắc xám trắng.
“Tiểu Khả, nếu không thì dậy, mình cần mặc quần áo cho cậu.” Nói xong, một bàn tay thò vào chăn, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả đẩy tay tiểu Ngũ ra, xốc chăn, mệt mỏi mặc quần áo.
Tiểu Ngũ lại đột nhiên xà lại quấn lấy cô. Một tay ôm eo Kiều Y Khả, một tay luồn dưới lớp áo quần mỏng manh của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cô, thanh âm mờ mịt sâu kín ngọt ngào như trầm hương: “Tiểu Khả, mình muốn cậu.”
Dù sao đã từng làm tình nhân, nàng biết động tác gì, thanh âm gì khiến Kiều Y Khả mẫn cảm nhất.
Nhưng nay lại khác xưa, cái gọi là mẫn cảm cũng chỉ với tình nhân, nếu tình cảm phai nhạt thì cũng không ma sát được ra lửa.
Kiều Y Khả đẩy tiểu Ngũ ra, trầm giọng nói: “Tiểu Ngũ, cậu tội gì phải làm vậy, chúng ta vẫn làm chị em tốt không phải tốt lắm sao?”
Tiểu Ngũ cúi đầu không nói, lúc ngẩng đầu hai mắt đã đong đầy lệ. Khuôn mặt buồn bã đau đớn, si ngốc nhìn Kiều Y Khả: “Tiểu Khả, đến tột cùng thì cô gái kia có gì tốt?”
Kiều Y Khả nhớ về Thuận Mỹ, ánh mắt không khỏi dịu xuống: “Mình cũng không biết nàng có gì tốt, mình chính là chỉ thích nàng mà thôi.”
Tiểu Ngũ ngược lại phẫn hận, tức giận hỏi: “Cho dù nàng làm cậu tổn thương, cậu cũng nguyện ý?”
Kiều Y Khả nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Mặc kệ thế nào, cả đời này mình chỉ cần nàng là đủ.”
“Được, được, được!” Tiểu Ngũ nghẹn ngào nói liên tục ba tiếng, rốt cuộc không nói ra lời.
Kiều Y Khả biết giờ phút này mình không thể mềm lòng, với tiểu Ngũ, nhẫn tâm vẫn tốt hơn cứ dây dưa.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Xoay người đi, ra ăn sáng.
Lúc ăn được một nửa, tiểu Ngũ đi đến bên cạnh cô, trầm mặc một lát, đột nhiên ngập ngừng nói: “Lúc sáng sớm nàng tới tìm cậu, bộ dáng tiều tuỵ vội vã, bị mình ngăn cản.”
Kiều Y Khả ném đôi đũa trong tay xuống, sửng sốt hai giây, sau đó tóm áo khoác chạy vội ra ngoài.
Ánh mắt tuyệt vọng của tiểu Ngũ vẫn dõi theo sau.
***
Thuận Duyệt đi rồi, Thuận Mỹ nằm một lát lại càng cảm thất mất tự nhiên. Nàng đứng dậy phủ thêm áo, đi tới đi lui trong phòng khách. Có chuyện gì đó sắp xảy ra, nàng không dám xác định, lại không thể không thừa nhận.
Nàng muốn chạy trốn, muốn trì hoãn một chút mới để mình đối mặt, nhưng nàng lại cũng vội vàng, muốn sớm chấm dứt tất cả.
Thuận Duyệt nói, nàng có thể sống cuộc sống mình thích.
Thuận Duyệt nói, nàng cũng có thể hạnh phúc.
Nàng thật sự có thể như vậy sao?
Thuận Mỹ cảm thấy lồng ngực mình như bị một khối lớn đè ép, một khối bảo thạch sáng ngư ngọc, toả ra hào quang lóng lánh chói mắt.
Rất đau, nhưng lại rất mỹ lệ.
Nàng không biết bản thân nên làm thế nào.
Thậm chí, tuy nàng đã biết phải làm thế nào, nhưng lại không có dũng khí thực hiện.
Rõ ràng ngay trước mắt có một con đường dẫn đến hạnh phúc, mà nàng lại chỉ có thể bồi hồi chần chừ mà không dám tiến về phía trước, tâm tình vừa mong chờ vừa e ngại, thực mâu thuẫn.
Nàng bắt đầu nhớ Kiều Y Khả, nhớ cô điên cuồng.
Cứ nghĩ mình không còn tư cách nhớ về Kiều Y Khả nữa, nàng liền cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa. Lúc ấy mới biết, thì ra cuộc sống còn có thể có một mặt khác như thế, thì ra lúc mặt trời lên mặt trăng chìm xuống vẫn còn có thể có ý nghĩa đặc biệt với nàng, nàng lại có niềm chờ mong.
Có chờ mong, lại nhịn không được suy nghĩ nhớ nhung.
Nhớ người có thể cùng nàng ngắm bình mình hay khi trăng lên, mây cuốn mây bay, mặc cho hồng nhan già đi, tháng ngày trôi qua.
Chẳng sợ, chẳng sợ mình chỉ nghe được một chút thanh âm của nàng cũng tốt. Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy mình không thể tiếp tục đợi nữa.
Nàng bắt đầu nhìn quanh tìm di động, nhưng không tìm thấy. Lại cầm điện thoại bàn, bấm thử số của mình lại phát hiện không biết điện thoại bàn đã hỏng tử bao giờ.
Lòng Kỷ Thuận Mỹ lại ẩn ẩn dâng lên linh cảm không lành quen thuộc. Nàng nhịn không được xách túi đi ra ngoài, ngôi nhà đột nhiên im lặng đến đáng sợ như thể nhà giam.
“Thái thái, ngài không thể đi ra ngoài.” Người giúp việc ngăn cản nàng.
“Cái gì?” Kỷ Thuận Mỹ giận dữ, tốt xấu gì nàng vẫn là bà chủ nhà, sao người giúp việc dám nói như vậy.
“Thái thái, ngài đừng nóng giận, tiên sinh đã dặn dò qua, không có sự đồng ý của ông ấy thì ngài không thể ra khỏi nhà.”
“Nói bậy!” Kỷ Thuận Mỹ rốt cục nổi giận, nàng vẫn luôn dịu dàng đoan trang, chưa bao giờ làm khó người dưới, nhưng lúc này nàng thật sự không thể nhịn được nữa.
“Tôi muốn đi thì sẽ đi.” Kỷ Thuận Mỹ lạnh lùng nói, đẩy người đó ra.
Bất ngờ “rầm” một tiếng, người giúp việc quỳ xuống.
“Thái thái, ngài thương tôi với, chồng tôi chết sớm, tôi phải dựa vào một mình mình để nuôi con nhỏ, tôi không thể để mất công việc này được.” Thanh âm người kia đáng thương mà đất đắc dĩ.
Kỷ Thuận Mỹ dừng lại.
“Hay là có thể có biện pháp nào khác chăng?” Kỷ Thuận Mỹ thầm nghĩ trong lòng.
Nàng luôn luôn mềm lòng.
“Mở cửa, mau mở cửa!”
Từ phía cổng lớn truyền đến tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, người giúp việc nghe được liền vội đứng lên, chạy ra mở cửa.
Cách đó không xa, Kỷ Thuận Mỹ như thể bị điện giật, ngây ngốc đứng tại chỗ, hai hàng lệ cuồn cuộn tuôn rơi.
Là chính miệng nàng đã nói với Kiều Y Khả: “Chị hãy quên em đi.”
Nay người nàng hy vọng quên mình đi lại tìm tới cửa, mà nàng lại bởi vì người đó chưa quên nàng mà mừng rỡ như điên. Nàng phản bội chính trái tim mình, đâu chỉ cách xa vạn dặm.
Cửa hé ra một khe nhỏ, người giúp việc cách cánh cổng hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm Kỷ tiểu thư, mau mở cửa!” Thanh âm Kiều Y Khả thanh thuý quyết đoán, không thể chậm trễ.
“Thực xin lỗi, tiên sinh nhà tôi đã dặn dò, mấy ngày này trong nhà không tiếp khách, xin cô đi cho.” Người giúp việc nói xong liền muốn đóng cửa lại.
Không biết Kiều Y Khả lấy sức lực từ đâu, dùng hai tay đè lại cánh cửa, mạnh mẽ kéo ra một khe hở.
Người giúp việc sợ hãi kêu lên, Kiều Y Khả bất chấp, vọt vào sân, trực tiếp phát hiện ra Kỷ Thuận Mỹ đang đứng ngẩn người trong sân.
Hai người cách nhau gang tấc, nhìn nhau thẳng tắp, ánh mắt vui buồn lẫn lộn.
Chẳng qua mới không gặp mấy ngày mà lại giống như cách ba đời ba kiếp.
Mọi thứ đều giống như trong mơ.
“Y Khả!” Kỷ Thuận Mỹ bật thốt gọi tên Kiều Y Khả, chất chứa ngập tràn uỷ khuất, tự trách, nhớ nhung, vui mừng, thâm tình, đủ loại cảm xúc.
Kiều Y Khả cũng không lên tiếng trả lời, lại gần giữ chặt tay Kỷ Thuận Mỹ, cùng nhau đi vào phòng. Đi thẳng vào phòng dành cho khách, đóng cửa lại. Gắt gao ôm Kỷ Thuận Mỹ, như thể muốn dung hoà vào lồng ngực.
“Thuận Mỹ, nơi này của tôi trống rỗng biết bao em biết không? Tôi chưa từng sỡ hãi như thế. Thuận Mỹ, tôi đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại em nữa.” Kiều Y Khả nói xong, điên cuồng hôn Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ chỉ rơi lệ, không nói nên lời dù một câu.
Hôn rất lâu sau mới lưu luyến tách ra.
Kiều Y Khả trong lòng có tâm sự, biết hiện tại không phải lúc quấn quýt với nhau, cô liền kéo Kỷ Thuận Mỹ ngồi xuống bên giường, vội vàng hỏi: “Thuận Mỹ, mấy ngày nay em đi đâu? Cảnh Tiêu Niên có làm khó em không?”
Kỷ Thuận Mỹ lắc đầu: “Cảnh Tiêu Niên không gây khó dễ cho em, mấy ngày qua em bị bệnh, hơi sốt nên tới bệnh viện, cũng không biết di động rơi ở đâu, cho nên chị không tìm thấy em.”
Kiều Y Khả thờ phào, ôm Thuận Mỹ vào lòng, thấp giọng nhẹ than: “Bệnh của em đã đỡ hơn rồi phải không? Hắn không gây khó dễ cho em phải không? Tôi sắp bị doạ chết mất, trong lòng tôi đã nghĩ ra rất nhiều hình ảnh hắn gây khó dễ cho em, cảm thấy bản thân sắp bị ép đến điên lên rồi.”
Kỷ Thuận Mỹ nghi hoặc ngẩng đầu: “Y Khả, vì sao anh ta lại muốn làm khó em?”
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ, một hồi lâu sau mới nói: “Hắn đã biết chuyện của chúng ta.”
Kỷ Thuận Mỹ ngẫm nghĩ, ảm đạm mà bình tĩnh, một lần nữa tựa vào lòng Kiều Y Khả, không nói gì.
“Em không sợ sao, em cũng đã lường trước phải không?”
“Ừ, em ẩn ẩn nghĩ tới, nhưng cũng không dám tin là thật, hơn nữa với tính tình không biết ẩn nhẫn của Cảnh Tiêu Niên, nếu hắn đã biết sẽ lập tức nổi trận lôi đình, xé nát em thành mảnh nhỏ, nhưng mà anh ta lại không làm gì cả.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời.
“Thuận Mỹ, thu dọn đồ đạc, đi theo tôi đi.” Kiều Y Khả đỡ bờ vai Kỷ Thuận Mỹ, nhìn nàng nói.
“Thuận Mỹ, em phải dũng cảm lên, em không phải đấng cứu thế, em ở lại trông coi ngôi nhà như nấm mồ này, giữ lời hứa hoang đường đã đồng ý với ba em, chẳng qua chỉ duy trì một cảnh tượng phụ từ tử hiếu giả tạo mà thôi. Dùng hạnh phúc của em để đánh đổi hạnh phúc của em gái em, em không biết như thế rất nực cười sao? Thuận Mỹ, đi theo tôi đi, tôi không thể cam đoan sẽ cho em một cuộc sống cẩm y ngọc thực, tôi chỉ có thể hứa, cho dù cơm rau dưa, áo rách nhà nhỏ, tôi cũng nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
Kỷ Thuận Mỹ chỉ lắng nghe, không nói lời nào.
Ánh mắt dần dần có thần thái. Có ánh sáng chờ mong.
Hết chương 47
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...