Hôm nay Thuận Mỹ tỉnh dậy từ rất sớm.
Trong lúc mơ mơ màng màng nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, hất tung chăn, chân trần chạy tới cửa sổ, “xoẹt” một tiếng kéo bức màn ra, nhón mũi chân nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh không một gợn mây, mênh mông bát ngát, cảnh đẹp cuối mùa thu đầy lá đỏ.
Cũng có vài tia nắng sớm hiểu lòng người, ấm áp chiếu lên mặt Thuận Mỹ, an tĩnh dễ chịu, mang theo hương quất nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy của mùa thu.
“Thời tiết đẹp quá đi!” Thuận Mỹ hé miệng cười, vui sướng lẩm bẩm.
Cảnh Tiêu Niên bị Thuận Mỹ làm ồn nên cũng tỉnh dậy.
Hắn quay đầu vừa muốn nổi điên lại nhìn thấy Kỷ Thuận Mỹ mặc áo ngủ, đang ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc dài xinh đẹp tuỳ ý bay sau đầu, như tầng tầng mây đen mềm mại, càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, trắng trẻo như men sứ, mịn màng vô cùng. Khoé miệng lại cố tình nhếch lên theo một độ cong quyến rũ, khiến Cảnh Tiêu Niên phải cố sức nuốt nuốt nước miếng.
“Nữ nhân ngốc này, được đi cắm trại một chuyến mà cũng vui đến thế.” Cảnh Tiêu Niên cúi đầu thầm nhạo báng. Tuy thế nhưng đồng thời chính hắn cũng không kìm được bĩu mỗi cười khẽ. Nữ nhân này tuy ngốc, nhưng đôi khi thật sự có điểm đáng yêu.
“Thuận Mỹ, em đang làm gì thế?” Cảnh Tiêu Niên thình lình hỏi.
Kỷ Thuận Mỹ hoảng sợ, quay đầu lại, ý cười trên khoé môi còn chưa kịp thu lại, vội vàng đáp: “Em xem thời tiết thế nào.”
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, mặc áo vào rồi đi, lúc gần đi còn ném lại một câu: “Hôm nay khỏi cần làm bữa sáng, thu dọn một chút rồi sớm tới hội hợp với Thuận Duyệt đi.”
Kỷ Thuận Mỹ nhìn bóng dáng chồng mình đi, đột nhiên có chút thẫn thờ. Thật ra hắn cũng không quá xấu tính. Nếu hắn không trăng hoa, cũng biết tôn trọng phụ nữ, mà quan trọng hơn là có thích cô vợ này một chút, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ là một đôi vợ chồng ân ái rồi nhỉ.
Nói tóm lại thì hai người họ có duyên làm vợ chồng, nhưng lại không có duyên làm người yêu. Nhưng dù có thế nào thì cả đời này nàng chỉ có thể đi theo hắn, trừ khi hắn buông tay trước.
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm sâu kín thoả mãn của Kiều Y Khả: “Thuận Mỹ, em để tôi đưa em đi, tôi vui lắm.”
Nỗi ưu thương như mực nước lan toả trên tấm giấy trắng. Từ từ lan rộng, từ từ tràn ngập, dần dần đè ép lồng ngực Kỷ Thuận Mỹ, khiến nàng như đau nhói từng hồi.
Lắc lắc đầu, Kỷ Thuận Mỹ cố gắng gạt bỏ nỗi rối bời cùng ưu tư chưa tới này.
Hôm nay, hai người chỉ có thể vui vẻ.
Kỷ Thuận Mỹ mang theo đồ đạc, đúng chín giờ tới nơi hẹn gặp, đang nhìn quanh xem Kiều Y Khả đã tới chưa, một chiếc xe jeep liền đột nhiên dừng lại trước mặt nàng.
Còn chưa kịp phản ứng, Kiều Y Khả đã xuống xe, mở cửa xe cho nàng.
Kỷ Thuận Mỹ ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Kiều Y Khả. Kiều Y Khả mặc một chiếc áo sơ mi dài tay mài đen, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ, chỉ riêng một dải tuyết trắng này cũng đủ khiến người ta kinh diễm đến mức tận cùng.
Kiều Y Khả quay đầu nhìn Kỷ Thuận Mỹ, nhìn Kỷ Thuận Mỹ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó nói: “Kỷ Thuận Mỹ tiểu thư, tôi là tài xế, hướng dẫn viên du lịch kiêm đầu bếp của em trong suốt cuộc hành trình này, trên đường đi em có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, đừng khách khí.”
Kỷ Thuận Mỹ bị cô chọc cười hích hích.
Kiều Y Khả thấy thế, một bàn tay liền khơi cằm Kỷ Thuận Mỹ lên, tiếp tục hỏi: “Như vậy, Kỷ Thuận Mỹ tiểu thư, bây giờ em có yêu cầu gì không?”
Thuận Mỹ vừa cười vừa xua tay: “Không có không có, có một tài xế xinh đẹp thế này, đây vẫn là đầu tiên em thấy đó.”
Kiều Y Khả ái muội cười: “Em không có yêu cầu, nhưng mà tôi có.”
Nói xong, khẽ cắn môi Kỷ Thuận Mỹ, không chút do dự hôn lên.
Kỷ Thuận Mỹ “ưm” một tiếng, ôm eo Kiều Y Khả, mặc cô tuỳ ý cắn mút môi mình.
Kiều Y Khả đột nhiên tách khỏi môi Kỷ Thuận Mỹ, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai mình.
“Thuận Mỹ, hôn tôi đi.” Kiều Y Khả nhẹ giọng yêu cầu, hơi ngẩng đầu lên.
Kỷ Thuận Mỹ ngẩn ra, hiểu ý rồi liền dịu dàng vùi đầu vào cổ Kiều Y Khả, lưu luyến cọ cọ khẽ cắn chỗ xương quai xanh, lưu luyến không muốn rời.
Hai người ý loạn tình mê một lúc lâu, thẳng đến khi Kiều Y Khả khẽ nói: “Nếu chúng ta không đi thì đêm nay chắc sẽ phải cắm trại trong xe đấy.”
Lúc này Kỷ Thuận Mỹ mới thẹn thùng ngẩng đầu, ngồi thẳng người.
Chỉnh lại mái tóc dài rối loạn, Kỷ Thuận Mỹ khẽ trách: “Đều tại chị, cứ chọc em trước.”
Kiều Y Khả lái xe được một đoạn liền kéo Kỷ Thuận Mỹ qua hôn một cái, cười nói: “Nhưng mà em học cũng nhanh lắm, khiến tôi phải ngạc nhiên.”
Kỷ Thuận Mỹ lúc này mới giật mình phát hiện không biết từ khi nào nàng cũng khát vọng triền miên với một người đến thế. Quấn quýt với một người cùng là phụ nữ, xinh đẹp lại tao nhã.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn qua cửa kính xe bon bon chạy, một loạt cây cối xếp thành hàng thẳng tắp thành những bóng mờ di động, còn chưa nhìn rõ hình dáng đã bị bỏ lại xa xa đằng sau. Nàng cảm thấy xe cứ thế chạy mãi tới tận chân trời, rời xa những người quen thuộc, những chuyện quen thuộc, rời xa tất cả tranh chấp danh lợi cùng nỗi thống khổ bất đắc dĩ. Giữa đất trời chỉ còn hai người, có thể tự do tự tại hít thở hương lúa chín từ những cánh đồng nương theo gió bay ngập tràn núi rừng liên miên xanh mướt.
“Thuận Mỹ, đang nghĩ gì thế?” Kiều Y Khả thấy Kỷ Thuận Mỹ ngẩn ra liền hỏi.
“Nghĩ cứ thế này thật tốt.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời.
Kiều Y Khả ngừng một lát mới nói: “Có tôi ở đây thì sẽ vẫn tốt như vậy, em yên tâm đi.”
Kỷ Thuận Mỹ thầm lắc đầu, nàng không có nhiều niềm tin với tương lai giống như Kiều Y Khả.
Hai tiếng sau, xe chạy tới một thôn nhỏ dưới chân núi.
Hai người xuống xe, Kiều Y Khả gửi lại xe ở nhà một người dân trong làng, rồi lưng khoác chiếc ba lô rất lớn, nói với Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, còn một đoạn đường núi nữa, chúng ta phải đi qua ngọn núi này, tới một thung lũng thì mới là nơi chúng ta cắm trại đêm nay, em đi được chứ? Có muốn nghỉ ngơi một chút ở nhà người đồng hương kia trước không?”
Kỷ Thuận Mỹ hỏi: “Thung lũng kia đẹp lắm à?”
Kiều Y Khả gật đầu: “Đẹp không sao tả xiết, là do hồi trước tôi đi chơi núi phát hiện ra, cho nên hàng năm đều tới một lần.”
Kỷ Thuận Mỹ cắn cắn môi, có chút đăm chiêu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta vẫn cứ nên xuất phát đi, em không sao cả. Nhưng mà để em mang giúp chị mấy thứ.”
Kiều Y Khả cười: “Sao tôi nỡ.” nói xong liền kéo Kỷ Thuận Mỹ lên đường.
Leo núi là bộ môn cần thể lực, rất nhanh Kỷ Thuận Mỹ đã đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc. Nhưng nàng không muốn để Kiều Y Khả phải trông chừng mình, cho nên vẫn kiên trì không hé răng.
Cũng may ngọn núi không cao lắm, chừng nửa tiếng sau hai người đã đứng trên đỉnh núi.
Bỏ ba lô ra, Kiều Y Khả tìm một chỗ sạch sẽ, cùng Kỷ Thuận Mỹ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Từ trên nhìn xuống xa xa, khói bếp lượn lờ dưới chân núi, đúng là thời gian những nhà làm nông chuẩn bị cơm trưa.
Hai người tựa vào nhau, không nói lời nào, từ từ khôi phục thể lực, cũng hưởng thụ một thoáng yên tĩnh rời xa hồng trần hiếm hoi này.
“Y Khả, chị nói, năm nào chị cũng tới đây cắm trại, là đi cùng ai thế?” Kỷ Thuận Mỹ cẩn thận hỏi, vừa rồi lúc nghe vậy lòng liền hơi có chút vướng mắc.
“Với bạn.” Kiều Y Khả đơn giản trực tiếp trả lời.
“Là bạn gái à?” Kỷ Thuận Mỹ có lúc hơi cố chấp tiếp tục hỏi.
Thế này Kiều Y Khả mới nhận ra chỗ bất thường, quay đầu cười: “Sao thế, ghen à?”
“Vậy có phải không?” Kỷ Thuận Mỹ hỏi lại, lòng trầm xuống. Nàng nhớ lại Giảo Nhi đã từng nói, Kiều Y Khả có quen biết những cô gái khác.
Trái tim Kỷ Thuận Mỹ âm ỷ nhức nhối, thì ra nàng không phải là người duy nhất đi cắm trại với Kiều Y Khả.
“Từng có cô gái khác tới đây, nhưng là cô ta chủ động đi theo, còn em khác, em là người tôi muốn đưa tới.” Kiều Y Khả giải thích, giọng điệu thoải mái, cũng không coi đó là chuyện đáng bận tâm.
Kỷ Thuận Mỹ đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chúng ta xuống núi đi.” Nói xong liền tự mình nhắm hướng chân núi đi.
Kiều Y Khả nhìn bóng dáng bướng bỉnh của Kỷ Thuận Mỹ, chớp chớp mắt nở nụ cười, đứng dậy đuổi theo.
Thục nữ mà ghen rồi thì muốn dỗ cho cười thật đúng là cần tốn công.
Đường xuống núi đi không dễ gì, gập ghềnh không nói, mà còn phải tránh né cành cây cỏ dại vướng vào quần áo, phải tốn chút sức lực. Kỷ Thuận Mỹ vừa đi vừa né, nhất thời nóng nảy, trong lòng càng bực bội hơn.
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ tức giận gạt nhánh cây ra, thầm nghĩ đợi lát nữa xuống tới nơi, cơn giận của Kỷ đại tiêu thư chắc lớn đến mức muốn đem đốt trụi cả ngọn núi này mất.
Rảo bước nhanh hơn, đuổi theo Kỷ Thuận Mỹ, ném ba lô xuống, cô ôm lấy nàng từ đằng sau, áp nàng lên một thân cây.
“Còn muốn giận bao lâu nữa?” Kiều Y Khả hôn lên vành tai Kỷ Thuận Mỹ, hỏi.
Kỷ Thuận Mỹ né tránh Kiều Y Khả dây dưa, cũng không quay đầu, đứng thẳng tắp trước thân cây.
Kiều Y Khả biết đối với Kỷ Thuận Mỹ mà nói, vừa mới tỉnh lại từ một tình yêu cằn cỗi, cho nên đặc biệt nhạy cảm với chuyện tình cảm, rất khát vọng được yêu, lại sợ bị tổn thương.
“Trước khi quen em tôi từng có bạn gái là sự thật, nhưng đó đều là cho nhau những gì đối phương cần, không phải yêu. Từ sau khi quen biết em rồi tôi mới hiểu, tôi cũng có một ngày như thế, sẽ oanh oanh liệt liệt yêu một người. Tôi càng hiểu rõ hơn, từ nay về sau thế giới của tôi rốt cuộc không thể chứa thêm một ai khác nữa.”
Thân thể Kỷ Thuận Mỹ hơi nhúc nhích, Kiều Y Khả thấy tâm tình nàng biến hoá, đầu liền áp lên lưng Kỷ Thuận Mỹ, nhẹ giọng nói: “Thuận Mỹ, tôi chỉ cần em.”
Trái tim Kỷ Thuận Mỹ bị hoà tan trong nháy mắt.
“Y Khả, em rất sợ mất chị, sợ, sợ lắm.” Giọng Kỷ Thuận Mỹ tràn ngập lưỡng lự.
“Sẽ không đâu.” Kiều Y Khả nói, ôm chặt Kỷ Thuận Mỹ vào lòng.
Thuận Mỹ không có cảm giác an toàn, điều ấy khiến lòng Kiều Y Khả đau đớn.
Hai người tiếp tục đi, còn chưa tới chân túi, Kỷ Thuận Mỹ đã bắt đầu kinh ngạc hô.
Ngọn núi xanh um tươi tốt vây quanh một vùng đất bằng phẳng, có đá vụn và cỏ dại đan xen, mà kỳ diệu nhất là có một dòng suối trong vắt nho nhỏ, từ trên núi cao uống lượn chảy xuống, xuyên qua thung lũng nho nhỏ, chảy về phía nơi xa nào đó không biết tên.
Tuy còn chưa tới nơi đã thấp thoáng nghe được tiếng róc rách thanh thuý của nước suối đánh vào đá.
Kiều Y Khả đắc ý nhìn dáng vẻ kinh hỉ của Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ kìm lòng không được nói với Kiều Y Khả: “Nơi này quả thực quá đẹp!”
Kiều Y Khả ôm Kỷ Thuận Mỹ, cười nói: “Có em ở đây lại càng đẹp hơn.”
Hết chương 38
——— ——————–
Bách Linh: Không phải mình đánh số nhầm mà là trong bản raw tác giả viết thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...