Editor: demcodon
Qua năm mới, hai bên đệ thiếp canh, tính bát tự, đưa sính lễ qua, định giờ lành; chỉ còn chờ đến lúc đó qua nghênh cưới tân nhân.
Giờ lành định vào mười sáu tháng ba.
Trước mấy ngày, Đỗ phủ đã mở rối ren. Trong ngoài toàn bộ trang trí đổi mới hoàn toàn, từ nghi môn đến đường nhỏ bên trong, tất cả đều treo vải đỏ, trong sân nhà treo đầy lụa màu kết thành bông vải nhiều màu. Khắp nơi dán đầy chữ hỷ, ngay cả lu gạo và lu nước cũng không thể bỏ qua.
Trong tân phòng bố trí càng tinh xảo, gia cụ cả sảnh đường bằng gỗ tử đàn, một cái giường bạt bộ* chạm trổ tinh tế. Trên cột giường đầy chim hỷ tước bay, tiên hạc hiến thọ. Màn và bàn vây cũng đã đổi mới toàn bộ, cũng dùng thợ thêu giỏi lấy chỉ kim tuyến vàng bạc thêu ra đồ án long phượng trình tường, nhìn xa xa đỏ rực, ánh vàng rực rỡ, tràn đầy vui mừng cả phòng.
(*Giường bạt bộ/bát bộ sàng: giường ngủ khi kết hôn, giường tân hôn.)
Phương Vân Tuyên bên kia ngược lại rất rãnh rỗi, nhận sính lễ, chuẩn bị lễ phục; chỉ còn chờ giờ lành mà thôi.
Mắt thấy mộng đẹp trở thành sự thật, trong lòng Phương Vân Tuyên cảm khái rất nhiều, càng sắp đến giờ lành hắn càng khẩn trương không yên, sợ vừa tỉnh dậy thì tất cả đều thành hư không ảo ảnh.
Xung quanh cũng không có việc gì, rãnh quá cũng suy nghĩ miên man. Nên Phương Vân Tuyên dẫn theo hai đứa nhỏ xem sính lễ Đỗ Ích Sơn đưa tới.
Phương Vân Tuyên không yên lòng nhìn lại từng cái, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm những sính lễ đó nhưng suy nghĩ đã sớm chuyển tới nơi khác. Cũng không biết Đỗ Ích Sơn giờ này đang làm gì, có phải cũng giống mình nhớ mong y hay không.
Trước khi thành thân tân nhân không thể gặp mặt, hắn và Đỗ Ích Sơn đã hơn nửa tháng không gặp. Từ khi hai người bọn họ tâm ý tương thông đến bây giờ đây là lần đầu tiên thời gian tách ra dài như vậy. Từ lúc ngày đầu tiên tách ra răng nhọn nhớ mong đã cắn tim Phương Vân Tuyên. Hắn cũng không đoán được thì ra mình không thể rời khỏi y như vậy.
Phương Vân Tuyên lo nghĩ đến tâm sự cũng không để ý động tĩnh hai đứa nhỏ bên cạnh. Hai đứa nhỏ vừa nhìn vừa chơi, lật lung tung trong sính lễ, mở ra một cái tráp sơn đen mạ vàng. Từ bên trong tìm ra là một chuyện, cầm trong tay lật qua lật lại xem tỉ mỉ, nhìn làm sao cũng không nhận biết thứ này là dùng làm gì.
“Thanh Âm ca ca, ca nhìn xem đây là cái gì?” Nam ca nhi buồn bực hỏi Thanh Âm.
Từ khi Nam ca nhi đến kinh thành, Thanh Âm đã bắt đầu cả ngày vây quanh Nam ca nhi; rõ ràng tuổi xấp xỉ như cậu lại càng muốn bày ra một dáng vẻ người lớn, bưng cái giá ở trước mặt Nam ca nhi.
Vốn dĩ một gương mặt tuấn tú, Thanh Âm giả vờ tức giận nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Nam ca nhi hơi sợ cậu, thấy Thanh Âm trừng mắt vội né tránh bên người Phương Vân Tuyên, nhút nhát sợ sệt nói: “Tiểu... tiểu... tiểu thúc thúc!”
Thanh Âm lúc này mới vừa lòng. Mặc dù bối phận thúc thúc này thêm một chữ "tiểu" phía trước. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mỹ mãn sờ sờ gương mặt trắng nõn của Nam ca nhi, cười tủm tỉm nói: “Ngoan!”
Vì cách xưng hô này hai đứa nhỏ còn tranh chấp hồi lâu.
Thanh Âm vừa thấy Nam ca nhi đã mở miệng kêu bé gọi “thúc thúc”.
Vừa mới gặp mặt, không quen biết dựa vào cái gì phải gọi như vậy? Nam ca nhi chớp một đôi mắt to, lông mi thật dài như quạt lông, giống như vẫn có thể quét đến lòng người. Bé nhìn chằm chằm Thanh Âm, kỳ quái nói: “Ca bao nhiêu tuổi?”
Thanh Âm chưa từng thấy qua trẻ con nào xinh đẹp như vậy. Cậu nhìn Nam ca nhi đột nhiên đỏ mặt, tim đập rất nhanh, người cũng không được tự nhiên. Thanh Âm hầm hừ tức giận nói: “Ngươi quản ta! Dù sao lớn hơn ngươi, nhanh, gọi thúc thúc!”
“Năm nay ta mười tuổi, nhìn dáng vẻ của ca cũng bất quá là mười một - mười hai tuổi thôi. Hai ta bằng tuổi nhau, tại sao ca lại chiếm lợi ta như vậy? Còn muốn giả làm trưởng bối để ta kêu ca là thúc thúc chứ?”
Thanh Âm nhất thời nghẹn lời, ậm ừ một hồi mới phục hồi chút tinh thần, không dám nhìn mặt Nam ca nhi mà nghiêng đầu qua một bên, ngẩng đầu lên quát lớn: “Ta gọi phụ thân ngươi là ca ca, tại sao lại là giả làm trưởng bối? Kêu ngươi gọi thì nhanh gọi!”
Nam ca nhi suy nghĩ lại, huynh đệ của phụ thân thì mình hình như nên gọi là “thúc thúc”. Trong lòng vẫn không tình nguyện, nhưng vẫn há miệng kêu lên: “Tiểu thúc thúc!”
Trong lòng Thanh Âm vui như hoa nở, còn vui mừng nhiều hơn khi ăn rất nhiều bánh hoa quế. Giọng Nam ca nhi mềm mại giống như ngọt mật ngọt. Thanh Âm nghe được cả trái tim cũng cũng muốn tan chảy.
Từ đó về sau, chỉ cần hai người ở chung một chỗ Thanh Âm đều kêu Nam ca nhi gọi cậu là “thúc thúc”. Có khi Nam ca nhi quên, Thanh Âm còn nổi giận đùng đùng.
Thanh Âm nhận đồ vật trong tay Nam ca nhi bĩu môi nói: “Cái này cũng không biết, ta nhìn xem, đây... đây là...”
Thanh Âm cũng không biết, đồ vật trên tay thon dài, một tay vừa lúc cầm hết vòng, dưới đầu có hai viên viên đồ vật, đỉnh đầu thì giống hình cái nấm, hình thù kỳ quái, dùng để trưng cũng không giống, dùng để trang sức đeo cũng không giống, thật sự không biết là cái gì.
Thanh Âm không muốn bị mất mặt ở trước mặt Nam ca nhi nên nắm vật kia trên tay quơ quơ, giả bộ như biết được là cái gì kêu lên: “Cái này còn không phải dùng để gãi ngứa à!”
Nam ca nhi nhìn đồ vật kia nhìn sa cũng cảm thấy không giống. Cau mày buồn bực, lại hỏi: “Đầu tròn tròn, trơn bóng, làm sao gãi được?”
Trên mặt Thanh Âm nóng lên, đành phải tiếp tục nói xạo: “Tại sao không thể? Nắm chặt hai viên tròn phía dưới, dùng đầu nắm này gãi!”
Cậu vừa nói chuyện vừa quơ tay múa chân trên người Nam ca nhi. Nam ca nhi sợ ngứa vội vàng cười né tránh, nhào vào trong ngực Phương Vân Tuyên.
Lúc này Phương Vân Tuyên mới hồi phục lại tinh thần, vừa liếc mắt một cái nhìn thấy đồ vật trong tay Thanh Âm quả thật sợ tới mức hết hồn. Hắn vội cướp lại, mặt đỏ bừng lên, cất vật kia vào ống tay áo nói lắp bắp: “Trời cũng không còn sớm, nhanh rửa tay đi, phụ thân làm món ngon cho hai đứa ăn.”
Đứa nhỏ đúng là lúc tò mò, không biết tự nhiên muốn hỏi: “Phụ thân, đó là cái gì, Thanh Âm ca ca nói đó là...”
Phương Vân Tuyên gấp rút không thôi, vội vàng gật đầu nói đúng, vội vàng nói vài câu nhanh chóng chuyển đề tài. Sau đó kêu đám hạ nhân dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài, hắn nhanh chóng cất những đồ vật lung tung rối loạn này miễn cho bọn nhỏ lại nhìn thấy.
Vừa rồi Thanh Âm và Nam ca nhi nhìn thấy là một ngọc thế làm bằng bạch ngọc. Chạm trổ tinh xảo, chất ngọc ôn nhuận, nắm trong tay bóng loáng nhẵn nhụi, còn ánh một lớp ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa. Điểm chết người là vật kia làm giống dương vật người thật như đúc. Ngay cả hình dạng lớn nhỏ và chỗ có nếp gấp rất nhỏ, nông sâu đều giống nhau như đúc. May mắn hai đứa nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện. Nếu không Phương Vân Tuyên thật muốn tìm cái hố chui xuống.
Phương Vân Tuyên qua một lát sau mới bình tĩnh lại, nhìn ngọc thế kia trong lòng oán giận: không thể tưởng được Đỗ Ích Sơn nghiêm trang chững chạc lại sẽ đưa đồ vật như vậy làm sính lễ.
Kỳ thật chuyện này là oan uổng. Trên danh sách của Đỗ Ích Sơn cũng không có đồ vật như vậy. Ngọc thế này là khi hoàng đế chuẩn bị sính lễ cố ý dặn Lý Trung thêm vào; cùng đưa tới còn có mấy hộp để thuốc thúc tình, cao mỡ và một bộ dây xích bạc treo chuông vàng, đều là muốn góp thêm một chút tình thú cho khuê phòng của Đỗ Ích Sơn.
Hoàng đế là ý tốt, chỉ tiếc Phương Vân Tuyên lại hiểu lầm thành Đỗ Ích Sơn muốn như thế. Một hiểu lầm này làm cho đêm tân hôn của bọn họ thay đổi.
* * *
Đảo mắt đã đến mười sáu tháng ba, Đỗ Ích Sơn từ sớm đã thay đổi cát phục, leo lên ngựa tiến đến biệt viện nghênh cưới tân nhân.
Lần này y đón đâu có thể nói oanh động toàn thành, ven đường có rất nhiều dân chúng đến xem lễ, đều muốn mượn cơ hội nhìn xem phong thái đôi tân nhân này.
Đến trước cửa biệt viện, Đỗ Ích Sơn không khỏi hơi nóng vội. Một tháng không gặp trong lòng sớm đã vô cùng nhớ thương. Y đi nhanh vào chính đường, còn chưa vào nhà đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ thẫm.
Phương Vân Tuyên mặc một bộ trường bào màu đỏ tay áo rộng cân vạt, trên lụa tơ tằm thêu hoa văn mờ. Từ bào đế vẫn luôn trải dài trên cổ tay áo. Trên thắt lưng là một bộ ngọc bích nạm kim châu, trên đầu buộc thành búi tóc, bên ngoài đỉnh đầu trùm tơ vàng đan thành phát quan.
Hạ Song Khôi đưa người đẩy Phương Vân Tuyên về phía Đỗ Ích Sơn, cười nói: “Quốc Công gia, chúc mừng!”
Mọi người cùng kêu lên chúc mừng, nhất thời chiêng trống vang trời, pháo trỗi lên. Trên đường pháo mừng nổ vang, kèn xô na vang lên, có người cao giọng quát: “Giờ lành đã đến!”
Đỗ Ích Sơn nắm tay Phương Vân Tuyên, hai người sóng vai đi ra, lần nữa lên ngựa về Đỗ phủ.
Trong phủ rất náo nhiệt, các tân khách sớm đã chờ đến không kiên nhẫn. Đỗ Lâm phái người đi ra ngoài nghênh đón, tân nhân vừa đến cửa ngõ đã có gã sai vặt đi vào bẩm báo: “Đến rồi, đến rồi!”
Tân nhân vào nghi môn, bước qua chậu than, được hỷ nương dẫn vào chính đường. Trong nhà chính sớm đã chuẩn bị bàn thiên địa, trên bàn bày đầy gạo ngũ cốc. Trong đấu cắm cung, tên, thước, cân.
Đỗ Lâm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn. Hỷ nướng cao giọng kêu lên: “Nhất bái thiên địa.”
Đầu tiên lạy thiên địa, đến cao đường, tiếp theo phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.
Đôi tân nhân hành lễ với tân khách, lại thỉnh mọi người cùng dự tiệc, lấy xuống tân hỷ.
Phương Vân Tuyên là nam tử, cũng không có kiêng kỵ gì đáng nói cùng Đỗ Ích Sơn tới lui tiếp đón khách khứa. Rượu qua ba tuần mọi người còn chưa tận hứng.
Hôm nay trọng thần trong triều dường như toàn bộ đều đến nên hoàng đế không tiện tự mình chúc mừng, đành phải phái Thái tử và Lý Trung tham dự. Mà ngay cả Thái Minh Lễ cũng một gương mặt lạnh ngồi ở trên chủ vị với Đỗ Lâm.
Trong khách khứa có võ đều chiếm đa số. Đám người Vi Trọng Ngạn và Hạ Song Khôi xưa nay hào sảng, mọi người lôi kéo Đỗ Ích Sơn và Phương Vân Tuyên uống rượu, vẫn uống cho đến trời tối đen vẫn không chịu thả bọn họ rời đi.
“Được rồi, được rồi. Nhanh để cho phu phu son bọn họ vào động phòng đi!” Đỗ Lâm nhìn nháo cũng không được, cứ uống như vậy hai người Đỗ Ích Sơn đều bị mấy hán tử này chuốc say. Ông vội đứng ra từ chối khéo, kêu hỷ nương dẫn đường đưa hai người về tân phòng.
Mọi người ồn ào kêu muốn nháo động phòng. Thanh Âm và Nam ca nhi cũng đi theo làm ầm ĩ, nhất định phải đi theo Phương Vân Tuyên ở tân phòng. Đỗ Lâm lập tức quát bảo ngưng lại, nhét vào tay mỗi người một mảnh vàng lá nói liên tục: “Cùng vui!” lại nhét hai viên kẹo vào miệng hai đứa nhỏ. Lúc này mới tính giải vây.
Trong tân phòng đốt lên vô số nến đỏ, hỷ nương dẫn hai người đến trước giường người. Đỗ Ích Sơn phất tay kêu bọn họ lui ra hết.
Trong phòng chỉ còn y và Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn không khỏi thở dài một hơi.
Phương Vân Tuyên cười khẽ hỏi y: “Mệt à?”
Đỗ Ích Sơn gật đầu: “Ừm, chàng thì sao, có mệt không?”
Phương Vân Tuyên cười lắc đầu, trong lòng thỏa mãn không thôi, nào còn mệt chứ.
Ánh nến nhẹ lay động, xuyên thấu qua màn màu đỏ. Ánh nến kia cũng dẫn theo một tầng lại một tầng đỏ ửng vui mừng. Đỗ Ích Sơn nhìn người trước mắt, mặt mày tươi cười, trong lòng ngọt ngào.
Y lấy ly rượu trên bàn, ly rượu làm bằn ngọc, hai cái hợp thành nhất thể. Ở giữa có lỗ tương thông, là chuyên dùng để uống rượu hợp cẩn.
Đỗ Ích Sơn rót đầy rượu, bưng ly rượu ngồi đối diện với Phương Vân Tuyên ở trên giường.
Chén rượu này làm rất khéo léo, nơi tay đặt ở phía trên. Nếu muốn uống rượu trong chén nhất định hai người phải dựa sát vào nhau, ghé vào một chỗ mới uống được.
Phương Vân Tuyên hơi ngại ngùng. Đỗ Ích Sơn mỉm cười, một hơi uống hết rượu trong chén tiến đến bên miệng Phương Vân Tuyên bên hôn lên. Gắn bó như môi với răng, thân thể bị nhiệt độ cơ thể một người khác bao trùm. Phương Vân Tuyên mút lên môi mỏng dính mùi rượu, thân thể và tim cũng bắt đầu nóng bỏng.
Cởi áo tháo thắt lưng, Đỗ Ích Sơn vừa hôn môi vừa kéo vạt áo Phương Vân Tuyên ra.
“Đây...” Đỗ Ích Sơn lập tức ngây ngẩn cả người. Phương Vân Tuyên từ dưới cổ đến bên hông đều quấn vài vòng dây xích bạc. Dây xích kia đan xen quấn quanh, dọc theo cổ của hắn vòng qua ngực, ở giữa xoay vài vòng. Sau đó từ hai nụ anh đào bên cạnh vẫn luôn rũ đến bên hông mềm dẻo rắn chắc của hắn. Trên dây xích còn treo vô số chuông vàng nho nhỏ, ở trên làn da trắng nõn, nhẵn nhụi của Phương Vân Tuyên có vẻ phá lệ lừa tình.
“Tại sao... đây là cái gì?”
Phương Vân Tuyên cũng sửng sốt: “Đây không phải là sính lễ huynh đưa tới sao?”
Ngày đó thứ này ngọc thế kia bị hai đứa Thanh Âm moi ra Phương Vân Tuyên còn tưởng rằng là Đỗ Ích Sơn đưa tới, rối rắm vài ngày mới quyết tâm mặc ở trên người, muốn cho Đỗ Ích Sơn một bất ngờ trong đêm tân hôn.
Không nghĩ tới khó khăn da mặt dày một hồi còn bày trò cười. Phương Vân Tuyên lập tức đỏ mặt, vội vàng giãy dụa đi cởi dây xích trên người.
Phương Vân Tuyên xấu hổ đến mức ngay cả trên cổ đều phiếm hồng. Hắn tâm hoảng ý loạn, lung tung nắm kéo yếm khóa trên dây xích, làm sao cũng không cởi được. Phương Vân Tuyên càng sốt ruột, quay đầu nhìn thấy Đỗ Ích Sơn với vẻ mặt trêu tức, khóe miệng mỉm cười nhìn chằm chằm trên người hắn. Hắn không khỏi càng bối rối, hai tay dùng sức muốn bứt đứt đoạn dây xích kia.
Phương Vân Tuyên không biết dáng vẻ này của cậu thật sự rất mê người. Y phục nửa cởi, trước ngực lỏa lồ quấn đầy dây xích bạc. Mặt mũi hắn tràn đầy hoảng loạn, cả người cũng hơi run rẩy. Chỉ cần hắn cử động nhẹ nhàng thì chuông vàng tren dây xích kia sẽ theo động tác của hắn phát ra tiếng vang thanh thúy, quả thực là quyến rũ người đi chà đạp hắn.
Đỗ Ích Sơn vươn đôi tay ra nhẹ nhàng giữ chặt động tác của Phương Vân Tuyên, còn chưa mở miệng thì một tiếng cười khẽ đã tràn ra từ trong cổ họng: “Đừng nhúc nhích. Để cho ta tới...”
Lụa đỏ phủ xuống, một mảnh màu hồng phấn.
oOo--- HOÀN ---oOo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...