Editor: demcodon
Mã Thành An ho một tiếng hỏi Hạ Song Khôi: “Nữ tử này có quan hệ gì với vụ án?”
Trong bụng Hạ Song Khôi cười xấu xa, vị Mã đại nhân này cũng là khách quen của Xuân Phong Các, chỉ là không biết hắn và vị Liễu Nguyệt cô nương này có duyên gặp qua vài lần có tính là quen biết cũ hay không.
Hạ Song Khôi nghiêm mặt nói: “Liễu Nguyệt là nhân chứng quan trọng, nàng từng chính tai nghe gia đinh nói qua là hắn bỏ độc trong đồ ăn Thực Cẩm lâu đưa đến Lý phủ.”
Gia đinh kia quá sợ hãi, hắn có đến Xuân Phong Các cũng dây dưa với Liễu Nguyệt vài lần. Nhưng lại không nhớ rõ mình từng nói với nàng chuyện bỏ độc. Hắn vội vàng phủ nhận: “Tiểu nhân tuyệt đối chưa làm qua, càng chưa nói qua những lời như vậy!”
Không đợi Mã Thành An hỏi chuyện thì Liễu Nguyệt đã phỉ nhổ cười mỉa với gia đinh kia: “Nam nhân các người mặc quần lên thì chuyện không nhận nợ cũng cũng làm rất nhiều, khẩu thị tâm phi, miệng đầy nói bừa. Nam nhân nếu có thể nói thật thì heo mẹ cũng sẽ lên cây! Bà đây gặp vô số người, ngươi ngay cả đánh rắm cũng không tính là gì, không có tiền không có thế, ta oan uổng ngươi làm gì? Rõ ràng là chính miệng ngươi nói.”
Liễu Yên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khi mắng người cũng là sảng khoái lợi hại. Nàng cong eo nhỏ chỉ vào gia đinh mắng: “Tháng chạp năm trước, có phải ngươi đột nhiên cầm hai bộ trang sức vàng ròng cho ta hay không? Nói là ngẫu nhiên kiếm được một số tiền phi nghĩa, cho nên mới mua hai bộ trang sức tặng ta?”
Gia đinh nghe thế mồ hôi lạnh chảy xuống, ấp úng một hồi mới nhận: “Có, nhưng đó...”
“Phi! Ngươi chỉ là nô tài trông cổng kiếm ăn, ngay cả quản sự đứng đắn cũng không lăn lên được. Ngươi từ đâu kiếm được nhiều bạc như vậy? Không phải trộm chính là cướp, hoặc là làm chuyện gì đuối lý đổi. Dù sao cũng không thoát khỏi ba loại này!”
Liễu Nguyệt miệng lưỡi sắc bén, không chờ gia đinh cãi lại còn nói thêm: “Ban đầu chỉ là hai bộ trang sức ta cũng không để ở trong lòng, cho tiền thì ta cầm, ta quản ngươi là trộm hay cướp. Chỉ cần lấy bạc ra bà đây sẽ có một khuôn mặt tươi cười đón người. Đoạn thời gian đó hắn thường xuyên đến Xuân Phong Các, ra tay rộng rãi, làm cho trên dưới trong Các đều cung kính hắn như lão thái gia. Ai ngờ có một ngày, hắn uống rượu với tỷ muội chúng ta, mới rót được hai bình hắn đã uống đến ngã trái ngã phải, người cũng say, nói rất nhiều lời vô vị. Tỷ muội chúng ta cố ý đùa hắn nên hỏi hắn gần đây phát tài ở đâu, từ đâu ra nhiều bạc như vậy. Lúc đầu hắn cũng không chịu nói, ta phải giở thủ đoạn cao minh đùa cợt vài cái làm cho hắn mơ màng đến bảy vựng tám tố, trôi chảy khai hết. Hắn nói chưởng quầy Tụ Tiên Cư - Trần Hưng cho hắn năm trăm lượng bạc, muốn hắn phải bỏ độc hại người. Vốn dĩ ai cũng không xem là thật, người uống say cái gì cũng dám nói. Trong đó hơn phân nửa là khoác lác, chúng ta cũng không để trong lòng. Nếu không phải sau đó bang chủ của chúng ta nhắc tới muốn tỷ muội chúng ta hỗ trợ lưu ý người khả nghi. Bang chủ nói tra chuyện này căn bản không có ai nhớ rõ.”
Đỗ Ích Sơn và Hạ Song Khôi sai người đi điều tra chung quanh, muốn tìm ra một chứng cứ quan trọng cho Thực Cẩm lâu. Lầu xanh và sòng bạc người nhiều hỗn tạp, tin tức cũng linh thông nhất. Hạ Song Khôi ngay từ đầu đã nghĩ đến lầu xanh tìm hiểu tin tức.
Cũng may là ông trời không tuyệt đường người, điều tra nghe ngóng mấy tháng mới rốt cục tìm được một manh mối quan trọng như vậy.
Gia đinh kia ôm đầu nhớ lại, làm sao cũng không nhớ nổi việc ngày ấy. Chuyện uống rượu với Liễu Nguyệt thì hắn nhớ rõ, nhưng cuối cùng nói gì hắn làm sao cũng đều không nhớ gì cả. Hắn ấn ấn hai thái dương, cả người đều luống cuống. Nếu là hắn thật sự nói, như vậy hắn có chống chế nữa cũng đều vô dụng.
Mã Thành An hỏi Liễu Nguyệt việc này chỉ có một mình nàng nghe thấy hay là còn bằng chứng khác.
“Rất nhiều tỷ muội đều nghe thấy được, hắn nói đến hứng khởi. Ngay cả bỏ thuốc gì, là ai đưa cho hắn, nhận được bao nhiêu bạc, bỏ như thế nào đều nói rất rõ ràng. Đại nhân nếu như không tin lời tiểu nữ tử nói có thể gọi mấy tỷ muội khác đến hỏi một chút. Còn trang sức hắn cho ta, ta đều giữ, mấy thứ kia ít nhất giá trị cũng một trăm lượng bạc. Một gia đinh nho nhỏ như hắn, cho dù mười mấy năm không ăn không uống cũng không kiếm ra nhiều tiền như vậy. Hắn nói bản thân hắn trong sạch, có quỷ mới tin!”
Mã Thành An nhịp bàn một cái lại hỏi gia đinh: “Còn không chịu khai thật? Liễu Nguyệt nói có phải sự thật hay không? Ngươi từ đâu có được số bạc đó, có phải ngươi bỏ độc đổi hay không?”
Gia đinh cứng họng, nghĩ làm sao cũng không ra. Một tháng hắn mới được phát hai lượng bạc tiền tiêu vặt, cho dù ăn uống tiết kiệm như thế nào cũng không tiết kiệm ra nhiều tiền như vậy.
Mã Thành An thấy gia đinh không nói gì sai người kéo xuống đánh bốn mươi trượng. Sau đó hỏi lại hắn có khai hay không.
Gia đinh bị đánh gào khóc thảm thiết, trên mông máu thịt mơ hồ, đau đến xuyên tim. Trước mắt một mảnh trắng xóa, cả người đều tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm. Sớm biết như vậy hắn chẳng làm, sợ lại ăn thêm một trận đòn nên hắn vội vàng nói lời thật: “Là chưởng quầy Tụ Tiên Cư Trần Hưng đưa cho ta. Trước đó đưa hai trăm lượng bạc làm tiền đặt cọc, kêu ta bỏ độc vào trong đồ ăn Thực Cẩm lâu đưa tới. Sau khi mọi chuyện thành công y lại đưa cho ta ba trăm lượng xem như tiền thưởng.”
Gia đinh vừa nói xong trong ngoài sơn trang một trận ồ lên, ánh mắt mọi người đều dời lên Trần Hưng, đối với chuyện y bỏ độc ám hại và vu hãm khinh thường sâu sắc.
Các dân chúng mắng: “Ta đã nói đồ ăn trong Thực Cẩm lâu không có khả năng có vấn