Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên không biết đại họa sắp gần tới, ngày ngày vẫn như cũ hối hả kiếm sống. Sau khi dọn quán thì về nhà chăm sóc Phương Thế Hồng, nấu nướng hầu hạ ông trong cuộc sống hàng ngày, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi.
Ngày đêm luân phiên, thời gian thấm thoát trôi qua. Đảo mắt lại qua nửa tháng, thời tiết dần lạnh hơn, nước đã đóng băng, thở ra thôi đã thành khói trắng. Phương Vân Tuyên đẩy xe về nhà chỉ cảm thấy mình và đất đá khắp núi đồi giống nhau sắp bị đông cứng.
Thời tiết rất lạnh, phòng thiên lại chất chồng không ít tạp vật. Phương Vân Tuyên không dám đốt lò trong phòng sợ cháy, thế là chuyển Phương Thế Hồng về nhà cỏ của mình. Nơi đó có một cái giường sưởi, đốt lên thì căn phòng không còn lạnh nữa. Phủ than vụn lên, lại che kín lửa thì giường sưởi sẽ nóng suốt cả ngày. Như vậy Phương Vân Tuyên sẽ yên tâm để Phương Thế Hồng ở nhà, còn mình thì ra ngoài bán hoành thánh.
Vào nhà ấm áp một hồi Phương Vân Tuyên mới cảm thấy như đã sống lại. Hôm nay tinh thần Phương Thế Hồng không tệ ngồi dựa vào giường sưởi nhìn Phương Vân Tuyên làm việc. Trong miệng mặc dù mắng hắn làm nhục giới văn học, mất hết thể diện của người đọc sách, nhưng trong lòng lại rất áy náy. Nếu như không mắng hắn Phương Thế Hồng chỉ sợ mình sẽ khóc rống lên bất cứ lúc nào.
“Cả ngày kiếm tiền, làm gì còn bóng dáng người đọc sách nữa chứ? Giống hệt như dây xâu tiền.”
Phương Vân Tuyên cúi đầu gạt đồng tiền trong rổ nghe vậy mỉm cười, ngón tay dừng một chút rồi lại tiếp tục đếm.
Phương Thế Hồng cảm thấy lòng như bị kim đâm, rốt cuộc vẫn rớt nước mắt nhưng lại không dám để Phương Vân Tuyên nhìn thấy, lén lút trốn trong chăn lau đi.
Đếm tiền xong Phương Vân Tuyên đi nấu cơm. Hắn đã tích góp được hai xâu tiền, qua mấy ngày nữa sẽ gom được đủ năm lượng bạc, trước năm mới là bọn họ có thể dọn lên huyện thành ở rồi.
Thời tiết rét lạnh, Phương Vân Tuyên muốn nấu lẩu, thịt kho tàu, sườn hầm đậu que, thêm thịt viên, bún tàu, hấp chung với nhau là thành một nồi lẩu nóng hầm hập.
Hắn đang cắt rau vào nồi, vừa thấy đã chín thì nhũ mẫu bế Nam ca nhi đi tới, vừa thấy Phương Vân Tuyên đã than thở: “Sửu thiếu gia, ngài mau dỗ đi, Nam ca nhi ầm ĩ cả ngày nay rồi, cứ nhất quyết phải đi tìm ngài, nô tỳ cũng hết cách rồi.”
Nam ca nhi đã giãy khỏi ngực nhũ mẫu, lạch bạch chạy tới đâm sầm vào ngực Phương Vân Tuyên, cất giọng mềm nhũn gọi: “Phụ thân.”
Phương Vân Tuyên nhũn hết cả người. Hắn thích trẻ con, thích đến mức không kiềm chế nổi, tiếc là đã định trước hắn không thể có con của chính mình. Cho nên chỉ cần thấy trẻ con đáng yêu hoạt bát là trong lòng cứ nhũn cả ra, huống chi đứa bé trước mặt này lại còn gọi hắn là phụ thân.
Hắn dang tay ôm lấy Nam ca nhi cười hỏi: “Nhớ phụ thân à?”
“Nhớ ạ!”
Nam ca nhi đáp đến giòn tan thanh thúy, ngọt ngấy chết người, nói xong một câu thì há miệng gặm quai hàm Phương Vân Tuyên một cái. Phương Vân Tuyên thỏa mãn không gì sánh được ôm chặt Nam ca nhi, cũng hôn chụt chụt lên khuôn mặt trắng nõn của bé.
Nam ca nhi vừa cười vừa đùa lăn lộn trong lòng Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên sẵn lòng cưng chiều bé, mặc cho bé làm ầm ĩ. Một hồi sau mới nhớ ra mình còn chưa làm cơm, vội vàng quay đầu lại nhìn cái nồi. Lúc xoay người lại chỉ thấy bên cạnh cái bếp có bóng người mặc xiêm y hồng nhạt lướt qua. Phương Vân Tuyên nhìn thẩy rõ ràng là Thư Mặc.
Trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, hằng ngày hắn nấu cơm ở chỗ bờ tường phía sau nhà cỏ ngoại trừ hai ngày đầu có Phùng lão hán và Từ thị đến nói móc nói mỉa thì từ đó về sau không còn ai bước tới nữa. Thư Mặc đến đây muốn làm gì? Không giống như đến tìm hắn, chẳng lẽ là chỉ vì muốn xem hắn làm món gì thôi sao?
Đoán già đoán non một hồi cũng không có manh mối, đến cạnh nồi thì thấy nồi đã bị động vào, nắp nồi không đậy kín chỉ tùy tiện gác lên nồi, hơi nóng bên trong đã bay đi cả.
Phương Vân Tuyên lập tức nhíu mày. Cái nồi này nhất định đã bị kẻ khác động vào. Hắn nấu cơm rất có trình tự: khi nào thả đồ ăn vào, khi nào nhắc nồi, thậm chí đậy nắp trên nồi bao lâu, là đậy kín hoàn toàn hay chỉ đậy một nửa hắn đều có cách làm của riêng mình. Cho dù người khác chỉ động tí tẹo thôi thì Phương Vân Tuyên cũng có thể lập tức phát hiện ra ngay.
Hắn múc đồ ăn trong nồi ra rồi giao lại Nam ca nhi cho nhũ mẫu dỗ bé về phòng trước. Nam ca nhi lại ầm ĩ một hồi Phương Vân Tuyên đành phải hứa là lát nữa sẽ lại chơi. Nam ca nhi lúc này mới hài lòng dặn Phương Vân Tuyên phải giữ lời rồi mới chịu đi theo nhũ mẫu.
Phương Vân Tuyên bưng đồ ăn nhớ tới cảnh tượng vừa rồi càng nghĩ càng thấy không ổn. Mấy ngày qua gió êm sóng lặng, Phùng Thanh Liên cũng không phái người tới hiến ân cần nữa. Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ lơi lỏng đề phòng. Nhưng Phương Vân Tuyên lại là người tỉ mỉ, hơn nữa đời trước đã từng bị người hãm hại sinh ta tính đa nghi mẫm cảm hơn bình thường, một khi cảm thấy không ổn thì sẽ suy nghĩ kĩ càng như thế nào cũng không tiêu tan được.
Phương Vân Tuyên trầm tư một hồi gạt ít đồ ăn qua cái đĩa khác một mình lặng lẽ ra khỏi cửa đến cửa thôn tìm một con chó hoang đút cho nó ăn. Con chó hoang ngửi ngửi đồ ăn há mồm ăn. Chỉ một lát sau đã ngã xuống đất, oăng oẳng kêu thảm thiết, máu trào ra từ mắt từ miệng tắt thở chết.
Tay Phương Vân Tuyên run lên sờ sờ hơi thở con chó, răng nghiến chặt: “Ta cứ nhẫn nhịn mãi các ngươi lại bức ta vào đường cùng, vậy thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”
Phương Vân Tuyên ôm con chó hoang lên thấy trong lòng vô cùng khổ sở. Hắn chưa từng làm chuyện xấu, hôm nay lại tự dưng hại chết một mạng. Tuy là bị người ép nhưng rốt cuộc con chó hoang này vẫn là chết vì hắn.
Tự trách hồi lâu Phương Vân Tuyên mới đứng dậy đào một hố đất chôn con chó hoang xuống, lại sợ nó bị con chó hoang khác đào ra lại tìm thêm mấy tảng đá lớn đắp thành một phần mộ, hành bán lễ rồi xoay người về Phương gia.
Hắn làm lại đồ ăn một lần nữa, sau khi ăn cùng Phương Thế Hồng xong lẳng lặng thu dọn y phục mang theo cho hai người, lại dặn dò Phương Thế Hồng: “Phụ thân, người chờ trong phòng đừng ngủ vội, lát nữa chúng ta sẽ đi suốt đêm.”
Phương Thế Hồng kinh ngạc vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phương Vân Tuyên lắc đầu không nói, bảo Phương Thế Hồng nghỉ ngơi trước, còn mình thì ra cửa đi thẳng đến phòng ngủ của Thư Mặc.
Trời đã tối đen, trong sân tối đến không thấy tay. Hôm nay lại là đêm đầy mây, tối cũng không có trăng, ở nông thôn cũng chẳng có ngọn đèn dầu nào thắp lên chiếu sáng. Khắp nơi yên tĩnh, gió lạnh xoay vần, tự dưng thêm vài phần không khí âm trầm.
Thư Mặc rúc người trên giường, hai tay ôm đầu gối, cả người co rụt lại cuộn tròn. Trên người khoác chăn bông, nhưng vẫn thấy sau lưng lạnh tê tái, toàn thân rét run, ngay cả răng cũng va vào nhau lập cập.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm rõ ràng, đó là tiếng ngón tay người cào cửa sổ 'soàn soạt', 'soàn soạt', cứ liên tiếp hết tiếng này đến tiếng khác.
Thư Mặc hét lên một tiếng, trùm chăn bông lên phủ kín đầu không dám nhìn bên ngoài.
Âm thanh ngoài cửa bỗng nhiên im bặt, Thư Mặc lắng tai nghe ngóng một lúc lâu bên ngoài cũng không hề có động tĩnh gì nữa. Cô từ từ chui từ trong chăn ra, mở mắt hi hí nhìn khắp căn phòng tối đen, bàn ghế đặt bên màn giường, tất cả đều lờ mờ không rõ trong màn đêm, như là ám ảnh trong mông lung mơ hồ.
Không có gì cả, chắc là do mình nghe lầm thôi. Thư Mặc thở phào một hơi tự an ủi là mình có tật giật mình suy nghĩ lung tung. Trái tim cô vừa mới buông xuống cửa phòng đột nhiên vang lên 'ầm' một tiếng, cánh cửa mở rộng, một bóng dáng trắng toát lắc lư tiến vào.
Thư Mặc dựng đứng cả tóc gáy, ngay cả tiếng hét cũng không thoát ra được, trong cổ họng như bị mắc khúc xương, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm bóng người trắng toát kia, cả người run rẩy không ngừng.
Trên mặt Phương Vân Tuyên đầy máu, áo bào trắng rộng lớn phấp phới bất định trong bóng tối. Hắn chậm rãi bước đến bên giường, Thư Mặc từ từ lui sâu vào trong. Phương Vân Tuyên càng lúc tới càng gần, đứng bên giường cười thảm một tiếng: “Trả mạng cho ta.”
Thư Mặc hoàn toàn bị dọa điên, nhảy bật lên hét lớn: “Không phải là nô tỳ... không phải nô tỳ... nô tỳ không giết ngài... đừng tới tìm nô tỳ... đừng tới tìm nô tỳ…”
Phương Vân Tuyên thấy không dọa thì cô sẽ không nói thật, nên lại tiến lên trước vén màn giường lên nhoài người vào trong cố ý vung ống tay áo lên vỗ vào người Thư Mặc.
Thư Mặc như bị điểm huyệt, cứ đơ người ngồi đó nhìn chằm chằm khuôn mặt máu chảy đầm đìa trước mặt, miệng há hốc như ngậm đậu gào hét: “Là thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi bảo nô tỳ bỏ thuốc, tìm nàng, ngài tìm nàng đi, tìm nàng đi, tìm nàng đi!”
Tiếng la hét cuối cùng của cô bén nhọn thê lương, đã không còn giống giọng của con người nữa. Phương Vân Tuyên không dám dọa nữa, sợ lỡ như dọa điên rồi thì sẽ không còn lợi dụng được nữa. Hắn vội vàng lui ra sau hai bước kéo áo bào trắng trên người xuống lau sạch sẽ máu gà trên mặt, tiếp theo tìm lửa đốt đèn cầm lên đi đến trước giường hỏi Thư Mặc: “Ngươi muốn tự mình theo ta hay là muốn ta trói ngươi mang đi?”
Thư Mặc thấy Phương Vân Tuyên đã biến từ ma thành người chợt bừng tỉnh. Trước mắt chợt sáng ngời, lóa đến mức làm cho cô phải nheo mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì Phương Vân Tuyên đã lại như bình thường, vẫn mặc bộ xiêm y như bình thường, lúc nói chuyện cũng không còn âm khí lạnh lẽo như ma quỷ nữa.
Không tài nào nghĩ ra được, Thư Mặc run giọng hỏi ngược lại: “Ngài... là người hay là quỷ?”
Phương Vân Tuyên cười gượng đáp: “Là quỷ.” Nếu không phải chiếm lấy thân thể này của Phương Sửu Nhi thì hắn đã thực sự là quỷ rồi.
Thư Mặc lại run run, ôm chăn rụt lui vào trong giường, ánh mắt rời rạc nhìn Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên đứng bên giường trong lòng sốt ruột, hắn phải nhanh chóng rời khỏi Phương gia. Phùng Thanh Liên và Phan Tử Hàm đã nổi sát tâm với hắn, lần này hắn có thể may mắn thoát được nhưng lần sau có lẽ sẽ không còn vận khí tốt như vậy nữa. Cách duy nhất hiện giờ là thừa dịp bọn họ chưa phát hiện chạy trốn suốt đêm, đánh đòn phủ đầu đến huyện nha tố giác việc này. Nếu muốn tố cáo không có người làm chứng sao được.
Hắn cũng bất chấp cái gì phong độ thừa dịp Thư Mặc còn đang sững sờ phủ trùm chăn bông lên người cô rồi bao chặt lại, lại xé màn giường thành mảnh dài trói lại hai ba vòng kéo ra khỏi phòng ném thẳng lên xe đẩy.
Kế tiếp về lại nhà cỏ đón Phương Thế Hồng, Phương Vân Tuyên không dám nói thật chỉ sợ ông tức giận không thở được. Phương Thế Hồng hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hắn chỉ mập mờ lấp liếm che dấu.
Phương Vân Tuyên sợ kinh động người nên chờ đến khi tất cả phòng tắt đèn, Mã Tam giữ cửa cũng ngủ chết mới lặng lẽ cõng Phương Thế Hồng đi ra, dìu ông ngồi lên xe đẩy xong lại nhét chăn hai bên lên, xác định sẽ không ngã xuống mới yên tâm đẩy xe ra cửa.
Phương Thế Hồng hoàn toàn mơ màng, hỏi lại không hỏi ra, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ. Thân thể cũng không làm chủ, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không được, chỉ có thể tùy người sắp xếp. Ông muốn mở miệng nói chuyện thì trong chăn bên cạnh ông đột nhiên truyền đến một tiếng nữ tử khóc mơ hồ không rõ. Da đầu Phương Thế Hồng chợt dựng tóc gáy, trái tim nhảy tới cổ họng. Phương Vân Tuyên xưa nay ổn thỏa, chưa từng vội vàng như vậy. Ban ngày còn bình thường, ban đêm đột nhiên lại muốn suốt đêm rời khỏi Phương gia còn lén lút như vậy, càng nghĩ càng sợ hãi. Phương Thế Hồng cũng biết đây là chuẩn bị xảy ra chuyện lớn gì đó, bằng không Phương Vân Tuyên nhất quyết sẽ không làm như thế. Ông dứt khoát nhắm hai mắt lại cái gì cũng không hỏi, dù sao mạng hai phụ tử bọn họ đã cột chung một chỗ, hài tử làm thế nào ông cũng đều đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...