Nằm Vùng Quân Hôn

Gần trưa cuối cùng Nghiêm Thiếu Thần đã gọi điện thoại, chuẩn bị đón cô đến đại viện quân đội. Trình Nặc để điện thoại xuống cầm sản phẩm dinh dưỡng đã mua xong từ sáng sớm, tiết trời dần dần ấm lại, lúc cô ra cửa chỉ mặc cái áo lông màu vàng nhạt, vừa xuống lầu đã nhìn thấy chiếc Liệp Báo dừng ven đường.

Cô đi lên trước thì Nghiêm Thiếu Thần đã xuống xe, anh nhìn hộp quà tặng Trịnh Nặc xách trên tay, hơi nhíu mày nói: "Mua cái này để làm gì?"

Nghiêm Thiếu Thần không đề cập tới thì tốt, nhắc tới cô lại không nhịn được muốn cáu kỉnh, "Anh không biết xấu hổ còn nói, từ tối qua gọi điện thoại đến bây giờ, em không có chuẩn bị được gì!"

Nghiêm Thiếu Thần nghe oán giận của cô, nhẹ nhấp môi nói: "Em cần chuẩn bị gì? Bọn họ muốn gặp em, không cần thiết tặng những thứ này."

Trình Nặc rầu rĩ khi nghe anh nói xong thì buông tiếng thở dài ngồi trên ghế cạnh tài xế, chờ anh cất xong hộp quà rồi lái xe đi. Trải qua tiếp xúc nhiều ngày như vậy, Trình Nặc coi như hiểu rõ vị sĩ quan này. Nghiêm Thiếu Thần là người quân nhân chân chính, năng lực của anh có thể thoải mái phát huy trên chiến trường, nhưng trong cuộc sống bình thường, nếu bạn và anh nói chung sống, anh nhất định chỉ biết trực lai trực vãng, phàm là chỗ cần biểu đạt uyển chuyển, tốt nhất đừng yêu cầu xa vời là anh sẽ làm được. Trình Nặc tổng kết anh vì không hiểu mùi vị nhân tình, có khi ngẫm lại so với người miệng đầy lời ngon tiếng ngọt mà không làm ra hành động, Nghiêm Thiếu Thần thật đúng là người đàn ông rất tốt, ít nhất anh rất chân thành.

"Từ khi hẹn hò với em, anh đã kể với bọn họ về em." Nghiêm Thiếu Thần ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe, đi đến đại viện quân đội.

Trình Nặc quay đầu nhàn nhạt nhìn anh, thuận miệng hỏi: "Anh nói về em thế nào?"

"Em rất tốt, xử sự trầm tĩnh, là người khiêm tốn, đêm đó đã nói với bọn họ biết chuyện chúng ta chung đụng."

"Sao nói sớm như vậy, làm gì trước hết cũng phải từ từ." Trình Nặc nhíu mi, thầm nghĩ người bình thường sẽ chọn tiếp xúc trước một thời gian rồi nói chuyện gặp cha mẹ.

Nói đến đây thì anh liếc nhìn Trình Nặc, "Bọn họ đã nói muốn gặp em từ lâu, nhưng bên anh không rãnh rỗi, mới kéo đến hôm nay."


Trình Nặc nghe anh nói đến chung sống mặt liền đỏ, trầm mặc mấy giây, cô mới nói: "Anh có thể sắp xếp, nhưng tối thiểu cũng nên nói trước với em một tiếng, bất ngờ đưa ra quyết định cho em, đến lúc đó trở tay không kịp."

Nghiêm Thiếu Thần quay đầu nhàn nhạt nhìn cô, trong lòng hiểu Trình Nặc rất xem trọng việc lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ, nên không khỏi oán trách anh quyết định nhanh chóng, khóe môi của anh hơi cong lên hình cung, "Có anh ở đây, không cần khẩn trương."

Trình Nặc hơi giật mình, lời của anh làm xúc động một sợi dây trong đáy lòng cô, nhiều năm trước đã từng có người nói với cô những lời như vậy, khi đó cô không biết trân quý trong đó, chờ cô hiểu biết được, người kia đã khỏi bên cạnh cô từ lâu.

"Huống chi bọn họ rất dễ sống chung." Nghiêm Thiếu Thần thấy cô chậm chạp không đáp lời nên nghĩ là vẫn hờn dỗi liền bổ sung.

Trình nặc hít mũi, thu hồi cảm xúc, khẽ mỉm cười, nói: "Tốt, em không khẩn trương."

※※※

Vào đại viện quân đội, xe từ từ chạy đến cuối con đường, giữa mùa xuân, hai bên đường lá cây xanh um dưới ánh mặt trời ánh ra những vệt sáng, Trình Nặc nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong đầu chợt vụt qua suy nghĩ, cô đang đi gặp trưởng bối!

Nghĩ vậy Trình Nặc không nhịn được quay nhìn Nghiêm Thiếu Thần đang lái xe, trong lòng suy nghĩ hôm nay người muốn gặp không phải là trưởng bối của gia đình bình thường, cô mím môi, "Em vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị xong..."

"Cũng sắp đến." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, vẻ mặt lại hoà nhã không ít.


"Nếu là náo loạn gây ra trò cười thì quay về anh đừng cười nhạo em!" Khi Trình Nặc phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, cô không khỏi giật mình, so với những lần cô tùy ý thi hành nhiệm vụ trước kia, trường hợp như vậy không tính là gì, nhưng cô lại khẩn trương. Về sau Trình Nặc nhớ lại khi đó, cô quy kết vì xem trọng, cô xem trọng Nghiêm Thiếu Thần, và người bên cạnh anh.

Trình Nặc hoàn hồn khi xe đã dừng lại, cô chưa kịp xuống xe, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế đã được mở ra, cô quay đầu nhìn lại, một sĩ quan mặc quân trang, khuôn mặt của sĩ quan trẻ tuổi đầy ý cười mở cửa cho cô, người nọ nhìn qua còn rất trẻ tuổi, cô nhàn nhạt cười lại, rồi xuống xe.

Nghiêm Thiếu Thần khóa xe, hộp quà trong tay được cảnh vệ viên Liên Vĩ nhận lấy, anh mím môi, nghẹ giọng hỏi: "Ở nhà hết?"

Trình Nặc lặng lẽ đi bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, cô ngửa đầu nhìn khoảng sân trước mắt, ngoài cửa trồng không ít cây cối um tùm, nhà lầu bên trong sân có hoa cỏ bao quanh, toát vẻ yên tĩnh tao nhã.

Liên Vĩ cười nói: "Có thể không sao, phu nhân đã kêu Má Vương chuẩn bị cơm từ sớm, đợi hai người đây!"

Trình Nặc nghe xong lời này rất tự nhiên mà quay nhìn Liên Vĩ, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô không nói gì, Liên Vĩ đã lớn tiếng kêu "Chị dâu!"

Trình Nặc cảm giác da đầu tê dại, cảm khái xưng hô này gọi có quá sớm đi, cô đỏ mặt nhàn nhạt cười với anh ta, người thì đến gần Nghiêm Thiếu Thần.

"Không phải kêu cậu huấn luyện binh lính, rống lớn tiếng như vậy làm gì!" Nghiêm Thiếu Thần nhận ra Trình Nặc thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt gõ vào đầu của Liên Vĩ.

Trình Nặc đi bên cạnh lại cảm khái cô còn chưa biểu hiện gì, Nghiêm Thiếu Thần đã giúp cô "Gây thù hằn" trước rồi.


Liên Vĩ bị ăn gõ nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp như cũ, tiếng hô: "Báo cáo đoàn trưởng!" Rồi sau đó mới chê cười nói: "Đây là thói quen rồi."

Khi mấy người đang nói chuyện đã đi vào, khi đến gần cửa lớn, cửa đucợ mở ra từ bên trong, đối mặt chính là Má Vương bảo mẫu, "Mau vào, mau vào, đang chờ các con đây!"

Má Vương nhiệt tình chào hỏi bọn họ, mà Trình Nặc trong lúc hoảng hốt đã bước vào căn nhà, tình hình không còn kịp nữa cô tỉ mỉ quan sát căn nhà hiện đại này, tầm mắt cũng khóa ở hai người vừa đứng lên từ ghế sa lon trong phòng khách.

"Ba, mẹ, đây là Trình Nặc." Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng hai người trước mặt, giới thiệu ngắn gọn.

Nghiêm Chính bị Diệp Lan kéo cổ tay đứng lên, ông gật đầu với Nghiêm Thiếu Thần, rồi nhàn nhạt liếc nhìn Trình Nặc, vẻ mặt hòa nhã nói: "Con là Trình Nặc?"

"Chào Bác, Bác Nghiêm." Trình Nặc cong mi cười yếu ớt, bình thường tiếp xúc với Nghiêm Thiếu Thần nên đã hiểu biết về Bác Nghiêm, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần bày tỏ ông là người hòa ái, có thể thấy ông mặc quân trang và hai ngôi sao sang chói trên đầu vai, thật sự khiến Trình Nặc cảm thấy da đầu căng lên, âm thầm cảm khái ông không cần nói cũng rất uy nghiêm.

"Đây là mẹ của Tiểu Thần, Diệp Lan."

Trình Nặc giương mắt nhìn, Diệp Lan trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của cô, người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi mà dung mạo vẫn như cũ, thướt tha thùy mị, "Chào Cô Nghiêm." Nhưng cô chưa kịp cảm khái Diệp Lan bảo dưỡng tốt, Diệp Lan đã cắt lời cô.

Diệp Lan nhìn hộp quà trong tay Liên Vĩ, bà kéo tay của Trình Nặc, giống như oán giận nói: "Thần Thần, con để Tiểu Nặc mua? Tiểu Nặc, lần sau đừng mua sản phảm bảo vệ sức khoẻ gì nữa, bày vẻ khách sáo."

Trình Nặc khẽ vuốt cằm, cười nhạt lắc đầu, "Là con cố ý mua, Thiếu Thần mới đầu không biết, nhưng mà, lần sau sẽ không."

Diệp Lan thích Trình Nặc khéo léo, bà thu xếp ăn cơm trưa trước.


Trình Nặc đợi Nghiêm Chính và Diệp Lan ngồi xuống, lúc này cô mới ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần.

"Trước khi con đến cô có hỏi Thần Thần, bình thường con thích ăn gì, không ngờ điều này có thể làm khó khăn nó, cô thấy nó khó xử, nên tự mình làm chủ kêu Má Vương nấu đơn giản."

Trình Nặc nhìn món ăn phong phú trên bàn ăn, cô lắc đầu, cong môi cười yếu ớt: "Đã rất phong phú, bình thường con không có kiêng ăn, nên anh ấy không biết cũng không kỳ quái."

Dùng xong bữa trưa Trình Nặc muốn giúp Má Vương dọn dẹp bàn ăn, người bị kéo ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.

"Tiểu Nặc, bây giờ cha mẹ con cũng ở thành phố B?" Diệp Lan bắt tay vào gọt quả táo, cười nhạt hỏi cô.

Trình Nặc giật mình, cô trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói: "Không, ba con đang ở quê của chúng con huyện L, mẹ con, qua đời nhiều năm." Lúc cô nhắc đến mẹ đã chết sớm, trong mắt Trình Nặc thoáng qua nhàn nhạt đau thương, khi Trình Nặc phục hồi tinh thần, cxung quanh đã lâm vào yên lặng. Trình Nặc không khỏi cười nhạt, nên đến, cũng sẽ đến.

Trên đường về nhà Trình Nặc suy nghĩ lại, nếu không có vấn đề cuối cùng, có lẽ hai cụ rất hài lòng với cô, nhưng dù sao cũng là sự thật, cô không muốn giấu giếm điều gì.

Nghiêm Thiếu Thần dừng xe dưới tiểu khu nhà cô, anh không nói một lời, cũng không có ý thúc giục Trình Nặc xuống xe. Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng ngồi bên trong buồng xe đốt điếu thuốc, anh mới hút mấy hơi đã dập tàn thuốc.

"Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ rất hài lòng với em." Nghiêm Thiếu Thần nắm cổ tay của cô, nắm chặt sau không có ý tứ buông ra nữa.

Trình Nặc ngẩn ra với hành vi đột ngột của anh, cô phản xạ có điều kiện từ chối mấy cái rồi bỏ qua, cô cười nhạt, "Biết rồi, em hơi mệt, anh về trước đi."

Tiễn Nghiêm Thiếu Thần về, trên cổ tay Trình Nặc vẫn có hơi ấm khi Nghiêm Thiếu Thần nắm chặt cô, động tác khác thường của Nghiêm Thiếu Thần vừa rồi bị cô hiểu là an ủi mình. Xoay người lên lầu, đột nhiên cô dừng bước, lạnh lùng nói: "Đừng trốn tránh, đi ra đi, Mục Nhất Minh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận