Nhà hàng sa hoa Mỗ Nhất ở sau núi, Lâm Tu Dương ngồi trước bàn ăn chờ hai người Nghiêm Thiếu Thần và Trình Nặc từ lâu, anh để điện thoại vừa bấm xuống, bên kia tỏ ý mười phút sau có mặt.
Lâm Tu Dương liếc nhìn Nam Kiều đang ngồi bên cạnh anh, thực đơn trong tay bị cô cầm lên lại để xuống, vẻ mặt khá mâu thuẫn, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, lúc tầm mắt giao nhau với anh, Lâm Tu Dương giống như nhìn thấy trong ánh mắt cô tất cả đều là thức ăn ngon.
"10 phút." Lâm Tu Dương không đợi Nam Kiều hỏi, nói trước.
"Có thể xem như là có hi vọng," Nam Kiều thở phào nhẹ nhỏm, cô quay lại nhìn Lâm Tu Dương, "Ta đã lâu không cảm nhận mắt nổ đom đóm."
Lúc Trình Nặc bước vào phòng ăn thì có cảm giác hư ảo, mặc dù Lâm Tu Dương không tính là người cần kiệm chăm lo gia đình, nhưng tiêu xài không lý do là cực kỳ hiếm thấy. Cô kéo cánh tay của Nghiêm Thiếu Thần, giày cao gót giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang sắc nhọn.
Nghiêm Thiếu Thần rất ít mặc quần áo thoải mái, kể cả quần áo trong tủ nhà, rất hiếm khi thấy được, vì vậy Trình Nặc chuyên mua thêm cho anh, chẳng qua bình thường những quần áo này chỉ lẳng lặng nằm trong tủ quần áo. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen hở cổ, quần tây thẳng nếp màu xám tro phối với giày da sáng loáng, Trình Nặc đã quan sát tinh tế trước khi ra cửa, không nhịn được mà thổn thức vóc người của Nghiêm Thiếu Thần chính là móc treo quần áo, không cần biết là loại quần áo gì, phàm là mặc trên người anh, làm sao cũng có thể toát ra khí chất.
Hai người vừa đi vào phòng bao, đối diện với Lâm Tu Dương và Nam Kiều đứng đón tiếp bọn họ, "Ai u, chờ hai người các ngươi đến đây, Kiều Kiều đã nhìn thực đơn mấy lần."
Nghiêm Thiếu Thần chuyển mắt sang Nam Kiều, mặt nha đầu kia giống như mấy ngày chưa ăn no quay lại nhìn anh, thấy thế anh ôn hòa cười, nói: "Nên để Kiều Kiều chọn trước, buổi tối dưới núi có sương, tôi lái chậm hơn."
"Anh ba, cũng là anh tốt nhất!" Nam Kiều thừa dịp ồn ào lên, giả bộ làm dáng vẻ đáng thương rồi đứng lên kéo Nghiêm Thiếu Thần để anh ngồi bên cạnh mình.
"Nam Kiều em cứ diễn đi, diễn tiếp lát nữa để anh xem sang năm em báo trong diễn trò cũng có diễn trò!" Lâm Tu Dương đã quá quen thuộc với kỹ xảo nhỏ của cô rồi, vẻ mặt ghét bỏ ấn cô lại chỗ ngồi, anh quay đầu nhìn Trình Nặc, "Mấy ngày cô nằm viện đúng lúc tôi ra khỏi nước khảo sát một hạng mục mấy ngày, buổi trưa xuống máy bay mới nghe nói cô xảy ra chuyện như vậy."
"Hữu kinh vô hiểm*, cơ thể thể nghiệm tùy cơ ứng biến." Trình Nặc cười nhạt, Lâm Tu Dương ngụ ý chuyện cô bị bắt cóc, chỉ là không nói rõ. Trình Nặc theo thói quen muốn biết Lâm Tu Dương khảo sát hạng mục ở công ty nào, chỉ là trước mắt chưa đến lúc, mắt của cô nhìn trang trí xung quanh phòng bao, không khỏi thổn thức "Thì ra ngài mời chúng tôi đến đây, là thương cảm cấp dưới." Trình Nặc không phải hoài nghi Lâm Tu Dương làm phô trương như vậy là có dụng ý khác, chỉ là mơ hồ cảm thấy có liên quan với chuyện anh ra ngoài khảo sát trước đó.
*Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không nguy hiểm
"Một nửa một nửa đi," Lâm Tu Dương nhíu mày, anh vỗ tay phát ra tiếng để phục vụ đem món ăn lên, "Món ăn chiêu bài của nhà hàng này là tôm hùm lớn, tối nay tôi chịu toàn tiệc tôm đi."
Vì đều lái xe vào núi, sẽ không khui rượu, ngón tay của người đã di chuyển đến tiệc tôm ngon tinh sảo đặt trước bàn ăn, Trình Nặc cả ngày chưa ăn gì nên nhìn món ngon trước mặt mới ý thức dạ dày của mình đã phát ra tín hiệu báo động đỏ. Cô nhìn Nam Kiều ở trước mặt, không khỏi lắc đầu.
Không bao lâu, đĩa trước mặt Nam Kiều đã xếp thành "Gò núi nhỏ", Nam Kiều đã chờ đợi toàn tiệc tôm đã lâu, buổi trưa ăn cơm xong nghe Lâm Tu Dương nói buổi tối mời cô đến sau núi ăn toàn tiệc tôm, thì hết sức hối tiếc buổi trưa ăn quá no rồi.
"Anh mới nói câu gì trước khi ăn toàn tiệc tôm?" Lâm Tu Dương bất đắc dĩ cầm đồ ăn trong tay của cô, ôn nhu nhìn cô hỏi.
Nam Kiều nhíu mi, suy nghĩ tinh tế, "Món ăn chiêu bài ở đây——tôm hùm lớn." Từ nhỏ trí nhớ của Nam Kiều đã không tốt, ngoài thức ăn ngon.
Lâm Tu Dương gật đầu, "Vậy em không giữ lại dạ dày?"
Nam Kiều bỉu môi không nói, đoạt lại đồ ăn của mình trong tay anh.
"Bản lĩnh, học được đùa giỡn thâm trầm rồi hả?" Lâm Tu Dương hừ lạnh.
Nam Kiều liếc anh, : "Ai bảo anh không nói sớm cho em biết buổi tối đến đây." Dứt lời, Nam Kiều lại lấp thịt tôm trong miệng, nhai ngon lành, cuối cùng không hề hoang mang nói: "Anh mời chúng ta ăn toàn tiệc tôm sao, đương nhiên là ăn xong hết rồi hãy nói!"
Nam Kiều trả lời chọc Trình Nặc cười không ngừng, mặc dù Lâm Tu Dương hết sức che giấu, nhưng khóe môi vui vẻ rất rõ ràng. Trình Nặc lơ đãng quay đầu nhìn lại Nghiêm Thiếu Thần, vẻ mặt anh lạnh nhạt lại thoảng ngưng trọng.
Lúc này Lâm Tu Dương đang trong phạm vi bị tình nghi, nếu không lại tinh thần, có thể bị đưa vào trong cục cảnh sát uống trà.
Ở dưới bàn, tay Trình Nặc khẽ vuốt nhẹ trên mu bàn tay của Nghiêm Thiếu Thần, nói: "Lúc này để sự tình sang một bên trước đi."
Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, đang muốn nói gì thì Lâm Tu Dương đột nhiên đi đến bên cạnh anh, cười xấu xa nói: "Nói chuyện khuê phòng thì về nhà nói đi, chú ý ảnh hưởng."
Trình Nặc liếc anh, lười phải phản bác.
Đến bây giờ tán gẫu trên bàn ăn đều từ một động tác rất nhỏ dẫn đến bàn tán, dần dần kéo dài ra, tán gẫu không bờ bến. Hôm nay cũng giống như thế, Nam Kiều phí bảy tám lực để lột xong tôm, không chú ý lại rơi vào trong bụng của Lâm Tu Dương, cô tức giận, dập đầu chết thế này khiến Lâm Tu Dương cho cô xử lý tôm hùm lớn. Lâm Tu Dương giả vờ không nghe thấy, chậm rãi nhai thịt tôm trong miệng.
"Từ nhỏ anh đã thích giành với em!" Nam Kiều siết quả đấm, thở phì phò nói.
"Có sao?" Lâm Tu Dương nhíu mi, cầm khăn xoa nhỏ trong tay để lau tay.
"Biết rõ còn hỏi," Nam Kiều nhìn anh chằm chằm, "Lúc đầu cô giúp việc ở nhà Chương Nguyệt nấu cơm ăn ngon nhất, làm khoai lang bát bảo đã kêu em và chị Xuyến Nhi, không biết anh làm sao nghe được tin đồn, phải làm mặt dày đến nhà người ta xin cơm, kết quả người ta không chuẩn bị phần của anh, anh không được ăn, lại không dám tranh với chị Xuyến Nhi, thì lão luyện cướp đoạt trong đĩa của em!"
"Chuyện phát sinh năm đó, bây giờ em nói rõ ràng như vậy, rõ ràng cho thấy hiện tại đang bịa chuyện." Lâm Tu Dương hừ lạnh, buông khăn xoa nhỏ trong tay xuống, bưng ly nước chanh lên nhấp miệng.
"Nói bậy, em gọi cho anh Chương Nguyệt liền, anh ấy làm chứng, anh còn có thể chối cãi?" Nam Kiều càng nói càng hăng say, rất có ý lật lại bản trọng án chuyện tình năm đó.
"Được, em yên tĩnh đi, không nhìn xem lúc này mấy giờ rồi!" Lâm Tu Dương sợ cô thật sự gọi điện thoại, đến lúc đó thể diện của Lâm Tu Dương anh xem như bị Nam Kiều vứt đi.
Vừa nhắc lại lúc nhỏ, máy hát liền mở ra, ngoài Trình Nặc, ba người còn lại đều cùng lớn lên từ nhỏ ở đại viện quân đội, nội dung tán gẫu càng ngày càng nhiều, tiếng cười liên tiếp, chỉ là càng gần đến mức cuối mấy người thay bằng trầm mặc. Mà bạn bè chơi với nhau đến bây giờ có thể thường xuyên liên lạc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khi nghĩ về lúc trước, không khỏi thổn thức không dứt.
"Mấy ngày trước nghe Bình Tứ nói, Xuyến Nhi lại mang thai." Nghiêm Thiếu Thần bình thản nói, phá vỡ không khí trầm muộn.
"A, đàn ông kết hôn quả nhiên ở nhà có chuyện làm, vị trí thứ nhất là tạo người." Lâm Tu Dương nói đến tạo người, cũng cười xấu xa đưa mắt nhìn hai người bên cạnh, anh nhíu mi, "Kết hôn hơn nửa năm đi, sao không nghe được động tĩnh gì."
"Lâm Tu Dương," Trình Nặc ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh đến gần, "Có hay không có động tĩnh, chẳng lẽ còn phải báo cáo với anh?"
Lâm Tu Dương bị hỏi mà á khẩu, tầm mắt đúng lúc giao nhau với Nghiêm Thiếu Thần, ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng làm anh bị kiềm hãm.
"Khụ khụ, chuyển đề tài này," anh nhìn đồng hồ, nói với Nghiêm Thiếu Thần: "Sau bữa cơm chiều, em có cuộc tranh tài nữa?"
"Có ý đó từ lâu." Nghiêm Thiếu Thần để đôi đũa trong tay xuống, hòa thanh nói.
※※※
Tranh tài trong miệng Lâm Tu Dương chỉ là đua xe, quốc lộ sau núi, sau nửa đêm gân như không người chạy, mấy năm trước mấy anh em họ thường đến đây, chỉ là mấy năm nay bôn ba vì sự nghiệp của mình, những thứ này dần dần để sang bên.
Hai chiếc xe máy song song vận sức chờ khởi động trên quốc lộ, chia ra người ngồi sau lưng. Hai tay Trình Nặc vây quanh hông của Nghiêm Thiếu Thần, vẻ mặt của cô bình tĩnh, không khác ngồi xe bình thường. Mắt cô nhìn Nam Kiều sau lưng Lâm Tu Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vặn vẹo, dáng vẻ không tình nguyện.
"Anh năm, loại thương vong này, công ty bảo hiểm không bồi thường!" Nam Kiều nắm thật chặc áo sơ mi bên hông của anh, cơ thể bắt đầu khẽ run.
"Nam Kiều, em có thể để miệng nghỉ ngơi." Lâm Tu Dương liếc cô, quay đầu nhìn Nghiêm Thiếu Thần, anh dương cằm, "Anh ba, lần trước em sai lầm để anh thắng hiểm."
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, thản nhiên nói: "Muốn thắng, vậy thì bằng bản lãnh thật sự của cậu đi."
Thời gian nháy mắt, hai chiếc xe máy bão tố bắt đầu xuất phát, khói trắng sau lưng nổi lên bốn phía, ban đêm lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió làm bạn, giống như thế giới đều đổ phía sau, trong tầm mắt chỉ có điểm cuối xa xa, giống như ẩn giống như hiện.
Trình Nặc không biết Nghiêm Thiếu Thần có thể chơi cực hạn, xe trở nên linh hoạt dưới khống chế của anh, nhanh như điện chớp kêu gào chạy về trước. Có lẽ là tốc độ quá nhanh, dưới trợ lực của gió, trong hơi thở của cô tràn ngập hương vị của anh, sau khi cưới những lúc anh không ở nhà, nằm trên giường, khi đó thể xác và tinh thần của cô bình tĩnh, có thể cảm nhận được hương vị của anh, nhắm mắt ngưng thần, giống như anh đang bên cạnh mình.
Vận động mạo hiểm sẽ cảm thấy kích thích rất lâu, Trình Nặc không biết bây giờ đã qua bao lâu, nhưng dưới trạng thái hữu kinh vô hiểm hạ vì Nghiêm Thiếu Thần tồn tại, mà khiến cô đột nhiên rất hưởng thụ trạng thái bây giờ, rất lâu, vì người bên cạnh khác nhau và cùng một chuyện sinh ra thái độ hoàn toàn ngược lại. Như vậy cô đã từng gặp nguy hiểm, khi đó trong đầu của cô chỉ có nhiệm vụ của cấp trên bố trí, cô giống như máy móc, không ngừng tiến lên, không ngừng vượt qua, nhiệm vụ hạng nhất kết thúc cũng không có nghĩa là cô có thể dừng lại, khi đó cô chỉ cảm thấy không có điểm cuối, không có kết thúc dài lâu khiến cô mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng dính mặt vào lưng của Nghiêm Thiếu Thần, cách vật liệu may mặc cô cảm nhận nhiệt độ của Nghiêm Thiếu Thần, Trình nNặc chậm rãi nhắm mắt lại, chống lại tốc độ, xung quanh giống như chỉ có hai người họ, không có gì khác.
"Bọn họ đâu?" Trình Nặc mở mắt ra, trong phạm vi tầm mắt có hạn, không phát hiện Lâm Tu Dương và Nam Kiều.
"Phía sau, sai lầm rồi tạo khoảng cách." Nghiêm Thiếu Thần thả chậm tốc độ quay đầu nói với cô.
"Như vậy xem ra, mơ ước của anh ta lại tan vỡ?" Trình Nặc cười nhạt, cũng quay đầu ra sau nhìn.
Nghiêm Thiếu Thần cười cười, từ chối cho ý kiến, chỉ là tăng tốc độ, lúc này đã cách mục tiêu không xa.
Trình Nặc thấy thắng lợi không có gì hồi hộp, vỗ bờ vai của anh, đợi anh hơi nghiêng đầu, mới nói: "Anh nói nếu ngày mai chúng ta bị chụp hình, có thể trở thành tin tức quan trọng hay không?"
"Nói thế nào?"
"Đêm qua trên quốc lộ vây quanh núi phát hiện hai người đua xe, trải qua điều tra lại là một sĩ quan và một nữ cảnh sát tại chức."
Nghiêm Thiếu Thần nhìn trong kính chiếu hậu mơ hồ phát hiện đèn xe, bất động thanh sắc nói: "Làm sao?" Vẻ mặt của anh thản nhiên, lại nói: "Dương Tử đã đến."
Trình Nặc liếc nhìn ra sau, lúc quay đầu lại đã thấy tốc độ của Nghiêm Thiếu Thần không nhanh, cô cười nhạt, trong lòng đã có cân nhắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...