Nằm Vùng Quân Hôn

Trình Nặc mặc áo khoác màu đen, đeo mắt kính rộng lớn treo ở sống mũi, cô xỏa tóc dài, vừa vặn ngăn che nửa khuôn mặt của cô, giày cao gót ba tấc giẫm trên mặt đá cẩm thạch ở văn phòng phát ra tiếng vang. Trình Nặc và Lâm Tu Dương vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, cô có tự tin để anh không phát hiện được sự tồn tại của mình.

Tối qua Lâm Tu Dương liên tục nhận mấy cuộc điện thoại trong phòng làm việc, sắc mặt càng ngày càng đen, vì vậy Trình Nặc để tâm, đến sáng hôm nay, một cuộc điện thoại vừa gọi đến, thái độ của Lâm Tu Dương càng đưa đến sự chú ý của Trình Nặc. Lúc ấy đầu tiên là anh nhìn xung quanh, mới một tay đặt điện thoại bên tai, vội vã vào buồng trong của phòng làm việc.

Gần đây Lâm Tu Dương ở trong công ty, Trình Nặc có thể điều tra sự thật cực kì rõ ràng, dù sao cô mới đến công ty không bao lâu, thứ nhất là không có ẩn núp tốt, sau này sẽ đi đứng khó khăn.

Qua một giờ, Lâm Tu Dương mới mở cửa, anh đi qua bên cạnh vị trí của Trình Nặc, không được mấy bước đã lùi trở lại. Lâm Tu Dương gõ bàn làm việc của Trình Nặc, giọng nói lười biếng noi: "Lát nữa báo lại cho tôi sắp xếp của xế chiều hôm nay."

Trình Nặc nhìn anh, trên mặt không nhìn ra gì khác thường, cô âm thầm cảm khái, đã nghe Mục Nhất Minh nói Lâm Tu Dương nhạy bén, lòng dạ cũng thâm sâu, ban đầu cô tiếp xúc Lâm Tu Dương cũng không nhiều, nhưng gần đây cô tương đối tán thành với đánh giá của Mục Nhất Minh.

"Ba giờ đến bốn giờ chiều, mời dự họp hội nghị ngành quản lý, năm giờ rưỡi có hẹn với Vương Hàng Trường." Trình Nặc mở máy vi tính xách tay ra, đứng lên nói.

Lâm Tu Dương trầm mặc mấy giây, "Bây giờ cô điện thoại cho thư kí trợ lý của Vương Hàng Trường, nói buổi chiều tôi tạm thời có chuyện, ước chừng ngày mai sẽ dùng cơm tối với anh ta, đến lúc đó tôi sẽ tạ lỗi với anh ta."

Trình Nặc giật mình, anh tự nhiên đẩy cuộc hẹn với Vương Hàng Trường xuống, cô cười nhạt, che đậy nghi ngờ trong lòng, "Tốt lắm, tôi lập tức đi làm, ngài có thay đổi khác, xin kịp thời cho tôi biết."

"Ừ, cô đi nhanh."

Lâm Tu Dương vội vã trở lời rồi đi ra ngoài, Trình Nặc hơi nheo mắt, thấy anh lại nhận một cuộc điện thoại, cô đứng lên đến gần Lâm Tu Dương, ôn hòa cười, chỉ ly nước trong tay anh.

"Được, sau này tôi sẽ liên lạc lại cho anh." Lâm Tu Dương thấy Trình Nặc đi đến, cuống quít cúp điện thoại, "Có chuyện?"

Trình Nặc dương môi cười yếu ớt, "Muốn uống trà sao? Từ sáng đến bây giờ, ngài không có uống cái gì."

Anh nhíu chân mày quét mắt ly nước trong tay, "A, vậy cô pha cho tôi ly Thiết quan âm đi."

Trình Nặc gật đầu xoay người ngồi bên cạnh khay trà bắt đầu pha trà, đột nhiên Lâm Tu Dương gọi tên của cô.


"Ừ?" Trình Nặc quay đầu nghi ngờ nhìn anh.

"Buổi tối cô... Thôi, anh ba có thể sớm trở lại, buổi tối tự tôi đi được rồi." Lâm Tu Dương khoát tay, anh bỏ đi ý tưởng vốn có.

"Ừ, cám ơn." Trình Nặc xé túi lá trà ra, cô rót toàn bộ Thiết quan âm vào ly trà, mà những động tác đơn giản này chỉ là ở che giấu cảm giác áy náy trong lòng của cô. Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, trực giác của cô tự nói với mình, Lâm Tu Dương chỉ là thương nhân bình thường, cộng thêm nguyên nhân cô và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc ít nhiều gì sẽ nhận thức chủ quan với Lâm Tu Dương.

"Ai, sau khi anh ba của tôi trở lại cô phải khuyên anh ấy ở nhà lâu, hôm kia gặp dì Diệp, bà vẫn thầm nói anh ba luôn chạy ra bên ngoài." Trong bụng Lâm Tu Dương buồn bực, vì sao gần đây Trình Nặc luôn tránh mình.

Trình Nặc xoay người, bình thản nói: "Tình cảnh của anh ấy anh cũng không phải là không rõ ràng, tôi làm vợ của anh ấy, luôn không tốt vì chuyện này mà ràng buộc anh ấy." Cô biết lời của Lâm Tu Dương còn tiết kiệm nửa câu, Diệp lão phu nhân sợ cô và Nghiêm Thiếu Thần chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều quá lâu ngày, sẽ ảnh hưởng tình cảm của bọn họ.

"Trình Nặc, có lúc tôi cũng đặc biệt tò mò với cô, làm sao suy nghĩ của cô luôn không giống người khác?" Lâm Tu Dương nhíu mi, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

"Nói làm sao?" Sau khi đổ nước ly trà nóng đầu tiên, cô hỏi.

"Người nhà ai sau khi kết hôn mà không như keo như sơn, sao tôi thấy trạng thái của cô và anh ba không giống người khác đây?" Lâm Tu Dương híp mắt, còn nói.

"Cảm giác trước giờ chúng tôi giống như đi vào cuộc sống người già?" Trình Nặc không nhịn được buồn cười, cô cầm Thiết quan âm trong tay bưng đến trước mặt Lâm Tu Dương, "Trước khi kết hôn, tôi đã đoán được anh ba của anh sẽ là trạng thái như bây giờ, cho nên tôi sẽ không vì thế mà oán trách, dù sao chúng tôi nhìn trúng không phải là trước mắt, tương lai anh ấy luôn có thời gian rảnh rỗi. Giống như bây giờ, tôi cảm thấy anh ấy bắt tay vào sự nghiệp có thể mang cho anh ấy vinh quang và phong phú, tôi sao không tự nguyện mà làm đây?"

Lâm Tu Dương nhàn nhạt liếc cô, hồi lâu mới nói: "Cô đi đi, tham gia hội nghị buổi chiều xong, cô có chuyện hãy đi về trước, không cần kêu tôi."

Trình Nặc không nói tiếp, vừa đi ra khỏi phòng làm việc cô liền gọi điện thoại ra ngoài.

"Là công ty xe taxi sao? Năm giờ rưỡi chiều tôi cần một chiếc xe taxi." Trình Nặc bấm số điện thoại của Mục Nhất Minh, khi đối phương nhận điện đã nghe cô nói như vậy.

Mục Nhất Minh nhíu mi sửng sốt, nhàn nhạt trả lời: "Biết."

Trình Nặc khép điện thoại lại, lúc này tâm tình của cô hơi mâu thuẫn, Lâm Tu Dương đã không còn mâu thuẫn với mình như lúc đầu, vừa rồi anh chịu nói trước để cho cô tan việc là vì Nghiêm Thiếu Thần đã liên tiếp hai tháng không trở về. Lâm Tu Dương động lòng trắc ẩn, mà lúc này cô hành động giống như đang lợi dụng điểm này của anh. Một khi Trình Nặc lâm vào suy nghĩ như vậy, tâm tình sẽ trở nên phức tạp. Với Lâm Tu Dương thì một mặt là đối tượng cô đang điều tra, một mặt là an hem của Nghiêm Thiếu Thần, mà cô biết hành động của mình sẽ chỉ làm mình chọn một trong hai ở tương lai mà thôi, chuyện này cô không cách nào cân bằng.


Năm giờ rưỡi chiều, cô thấy Lâm Tu Dương thu dọn đồ đạc của mình sau đó vội vã rời khỏi, Trình Nặc theo sát phía sau, chỉ cách anh khoảng cách hai cái cửa, sau khi thấy anh tiến vào thang máy, lúc này Trình Nặc mới nhấn một bên thang máy, cô lại bấm số điện thoại của Mục Nhất Minh, "Xin chào, tài xế đã tới chưa? Tôi đã xuống lầu."

Phương pháp ám chỉ như vậy bọn họ đã dùng qua mấy lần điều tra trước, cô nhắc nhở Mục Nhất Minh mục tiêu đã xuất hiện, muốn anh chú ý. Trình Nặc đi vào thang máy, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Chị ba, oa mới nghe chị nói muốn dùng xe, chị đi đâu, em lái xe đưa chị đi."

Nam Kiều đâm đầu đến mình, Trình Nặc hơi dừng lại, ngược lại cười nói, "Chị phải về nhà, nhưng mà năm nay chị không có mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho thân thể, xe của em chị tạm thời không hưởng thụ nổi."

Nam Kiều thấy cô không tin kỹ thuật lái xe của mình nhất thời cảm thấy thất bại, cô bỉu môi trên mặt không vui, "Chị ba không tin em, kỹ thuật lái xe này là em học ở anh năm, chị không tin em, sao có thể không tin kỹ thuật của anh ấy."

Trình Nặc mỉm cười, "Anh ấy, chị tự nhiên có thể tin, nhưng mà, chị nghe nói nếu Dương tử dẫn em đi xã giao, nếu không có tài xế ở đây, anh ta sẽ không uống rượu."

"Hừ, chị đi đi, em còn có việc!" Nam Kiều không nhịn được hừ lạnh, xoay người tức giận đi ra ngoài.

Theo Nam Kiều rời đi, Trình Nặc nhanh chóng thu nụ cười vào, cô nhìn thời gian trên đồng hồ, nhanh chóng nhấn thang máy "CLOSE".

Đi ra công ty Trình Nặc bước nhanh đến đầu đường, cô nhìn xe taxi ở khúc quanh ven đường, vẫy tay đợi xe dừng lại, lúc Trình Nặc lên xe liếc nhìn Mục Nhất Minh ngồi ở ghế tài xế, "Vừa rồi xảy ra tình huống, anh nhìn rõ hướng Lâm Tu Dương lái xe."

Mục Nhất Minh im lặng gật đầu, chân đạp cần ga chạy đi theo.

Trình Nặc ngồi ở hàng ghế sau từ trước đến nay không lo lắng kỹ thuật lái xe của anh, xuyên qua kính chiếu hậu cô nhìn một khoảng thời gian không thấy người, "Gần đây Đầu bận vụ án gì?"

Sau khi Trình Nặc vẫn tò mò vì sao từ lúc cô vào tập đoàn "ST" Tiếu Kha không gọi một cuộc điện thoại đến, giống như anh đã quên chuyện điều tra Lâm Tu Dương.

"Còn là mấy vụ án phe phái mà em biết," Mục Nhất Minh nhìn cô, dường như đoán được nghi ngờ trong lòng cô, "Anh ta nói lúc em kết hôn vì ở thời kỳ đặc thù, không thể giáp mặt chúc mừng em, nên phê cho em thời gian nghỉ kết hôn để bồi thường lại."


Trên mặt Trình Nặc bị kiềm hãm, lời Mục Nhất Minh nói lạnh lùng cô không phải là nghe không hiểu, nhưng cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có liên quan đến điều tra lần này, gần đây Tiếu Kha chưa bao giờ bày tỏ điều gì, đây mới là trọng điểm nghi ngờ của cô.

"U, thời gian nghỉ kết hôn cần bao tiền lì xì? Vậy tôi xem là bồi thường hay là buôn bán lời?" Trình Nặc cười chuyển đề tài, để che giấu nghi ngờ của cô.

Mục Nhất Minh lạnh lùng nhìn cô, "Đã đuổi theo anh ta, em biết địa điểm cụ thể mà anh ta gặp mặt sao?"

Trình Nặc vừa nghe lời này lập tức thu nụ cười, cô nhìn xe Audi cực kỳ quen thuộc trước mặt kia, lắc đầu, nói: "Anh ta làm việc rất cẩn thận, làm sao để tôi phát giác, lần này biết được thời gian anh ta hẹn gặp là tôi đoán ra được."

Mục Nhất Minh nhíu mi, "Bây giờ em điều tra còn phải bí ẩn, chờ thời cơ chín mùi anh sẽ nhường em điều tra lên từ từ."

Anh ám chỉ ngụ ý nội dung Trình Nặc đã hiểu rõ, cô gật đầu, "Nhưng mà trước mắt đến xem, Lâm Tu Dương cũng không có chỗ khả nghi rõ ràng."

"Ừ, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết, hôm nay cách làm của em rất bình thường, anh sẽ báo cáo với sếp Tiếu." Mục Nhất Minh xoay chuyển phương hướng, cùng xe của Lâm Tu Dương lái đến con đường khác.

Trình Nặc gật đầu, cô quét mắt hoàn cảnh chung quanh, trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít nói: "Anh ta có thể hẹn ở Offices phía trước, tôi thấy anh ta đã đến một lần, nhưng mà lần trước anh ta đến đây còn dẫn tôi theo cùng."

Mục Nhất Minh khóa tầm mắt ở Offices trước mặt, anh nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt, tĩnh táo nói: "Anh thả em xuống đầu đường trước mặt, em đến quán cà phê Starbucks trước Offices ngồi ngây ngô, chờ anh thông báo."

Trình Nặc đeo mắt kính lên, theo chỉ thị của Mục Nhất Minh trước tiên cùng nhau ẩn nắp, sau năm phút điện thoại di động của cô có tiếng tin ngắn, "Ra sau Offices tiến vào từ cửa tây, đi thẳng lên lầu 13, lúc ra ngoài phải chú ý bí mật, anh không thấy được tình huống chỗ anh ta."

Tầng 13 của Offices là một chỗ giải trí, vì nguyên nhân cô theo dõi điều tra vụ án, hai năm qua vẫn ra vào các khu giải trí lớn của thành phố B, nên cô cũng thành khách hàng VIP ở đây, cô tự nhiên không biết Tiếu Kha làm sao lấy được thân phận hội viên cho cô, thậm chí Trình Nặc cũng không biết những tài liệu cụ thể về thân phận hội viên này.

"MIV327" Trình Nặc báo số hội viên ở đây của mình, nhân viên phục vụ thấy Trình Nặc trước mắt là hội viên cao cấp ở đây, cúi người nhiệt tình chào nói: "Xin hỏi Lâm phu nhân có cần phục vụ gì sao?"

Trình Nặc nhíu chặc lông mày, câu môi cười, nói: "Không phải vừa có người họ Lâm đi vào?"

Nhân viên phục vụ nhíu mi, thấy cô công khai hỏi thăm tin tức của những khách hàng khác, anh không thể không cảnh giác.

"Tôi là em họ của anh ấy, cô làm nhiệm vụ nói rõ, tôi không thể từ chối." Trình Nặc cười cười, thong dong trả lời.

Nhân viên phục vụ do dự phút chốc, "Ngài ấy đi đến phòng bao K79 trước mặt, cụ thể người nào ngồi bên trong thì tôi không rõ lắm."


Trình Nặc câu môi, hài lòng gật đầu, cô lấy tiền mặt trong túi xách ra, nhét vào áo trong túi của cô ta, đây là phần thưởng để tưởng thưởng việc cô ta phối hợp, cũng như nhắc nhở cô ta.

Nhân viên phục vụ rất thức thời, cúi người 30 độ chào lễ với Trình Nặc, "Lâm phu nhân, xin đi thong thả."

Trình Nặc đi đến phòng bao K79, đến khi cô phát hiện bóng dáng của Lâm Tu Dương, cô vội vàng trốn sang bên lối đi nhỏ, chợt trước mắt tối sầm, có người đè trước người Trình Nặc, cô cảnh giác, bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc, "Là anh, phối hợp với anh."

Là Mục Nhất Minh, Trình Nặc hơi yên tâm, cô ngẩng đầu lên, gương mặt gần như dính trên môi của Mục Nhất Minh, cô thậm chí có thể cảm giác hơi thở ấm áp của anh.

"Người trong phòng bao, em đã thăm dò ra sao?" Sau khi Lâm Tu Dương đi, Mục Nhất Minh đứng thẳng người, nhàn nhạt hỏi.

"Nhân viên phục vụ không biết, em thấy còn phải bắt tay vào nhân viên phục vụ phòng bao này." Trình Nặc lắc đầu, vì Mục Nhất Minh kéo xa khoảng cách với cô lần nữa, cô mới xem là bình phục nhịp tim đập nhanh, chiêu này cô và Mục Nhất Minh không chỉ dùng một lần, không biết có liên quan đến cô đã kết hôn hay không, bây giờ dùng lại loại phương pháp này, cô sẽ mặt đỏ tới mang tai, thậm chí sẽ nghĩ vạn nhất cảnh này bị Nghiêm Thiếu Thần phát hiện nên làm gì bây giờ.

"Em trở về đi thôi, chuyện kế tiếp giao cho anh." Mục Nhất Minh nhìn cô, lạnh lùng nói.

Trình Nặc ngẩn ra, "Không cần tôi hiệp trợ?" dien!!#?n!#[email protected]#le!#$quy#%@don

"Lâm Tu Dương biết em, nhiệm vụ của em chính là đưa địa điểm anh ta gặp mặt, như thế này anh sẽ nghĩ hết biện pháp đến gần phòng bao, nhiệm vụ của em hoàn thành."

Trình Nặc gật đầu, nếu như bị Lâm Tu Dương phát hiện cô cũng ở đây, không chỉ bị bại lộ thân phận chân thật của cô, hơn nữa phá hủy toàn bộ cố gắng của bọn họ trước đây.

"Anh cẩn thận, tôi chờ tin của anh." Trình Nặc nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đi ra Offices cả người Trình Nặc đột nhiên buông lỏng, cô ngửa đầu nhìn trời xanh, thế giới này bất luận là ai đều làm công việc thuộc về mình, mà cô lựa chọn chính là một công việc vĩnh viễn trái ngược ánh mặt trời, Trình Nặc sẽ không vì thân phận của bây giờ mà khốn nhiễu, thậm chí nghĩ công việc của cô và Nghiêm Thiếu Thần cơ bản giống nhau, chỉ là một đặt ở bên ngoài, một hoạt động bí mật.

Cởi xuống thân phận nằm vùng của cô, mình chỉ là một phu nhân gia đình bình thường, Trình Nặc nhớ mấy ngày trước Nghiêm Thiếu Thần gọi điện thoại đến, anh sắp bay trở về thành phố T, cụ thể ngày nào thì cả anh cũng không xác định.

Trình Nặc nhìn đồng hồ, đi vào siêu thị tính toán mua vài món ăn, mấy ngày nay sau khi tan việc cô vẫn tái diễn những động tác này, vì mỗi ngày cô không xác định Nghiêm Thiếu Thần có thể trở về hay không.

Đợi Trình Nặc về đến nhà thì sắc trời đã tối dần, cô phân loại rau dưa thịt trứng đã mua, cô đang do dự tối nay có muốn làm bữa cơm hai người hay không, khóa cửa phòng khách đột nhiên bị chuyển động.

Trình Nặc ngẩn ra, vội vàng chạy đến, khi cô mở cánh cửa từ bên trong ra, sắc mặt của cô lập tức nở nụ cười sáng lạn, "Anh trở lại, em phải đi nấu cơm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui