Hạ Mạt không dám khóc, cô chỉ muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi địa ngục đáng sợ này.
Cô cẩn thận đi đến cửa, nhẹ nhàng đưa tay ra mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy người đàn ông hung dữ đang đứng chặn ngay ở lối đi , người đàn ông trước mặt cao khoảng hai mét, khuân mặt thô lỗ, ánh mắt dữ tợn nhìn cô chằm chằm.
Hạ Mạt nhanh chóng đóng cửa, sợ hãi quay lại phòng.
Tim cô đập thình thịch, căng thẳng nuốt nước bọt.
Vừa quay người lại liền nhìn thấy người đàn ông kia đã dậy và đang ngồi trên giường, ánh mắt anh nhìn cô không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Tôi! !.
.
” vừa mở miệng cổ họng liền cảm thấy đau rát như bị xé rách.
Ai cũng có thể nhìn ra được ban nãy là cô đang muốn chạy trốn, Hạ Mạt không dám nghĩ xem tiếp theo mình sẽ bị đối xử như thế nào, liệu sau khi chơi chán xong cô sẽ bị ném vào kỹ viện, hay là họ sẽ không lưu tình mà giết cô - một tai họa phiền phức đang cố chạy trốn.
Bất kể là cái nào thì cũng là đường chết.
Nghĩ đến đây, sức lực chống đỡ cơ thể để chạy trốn lúc nãy liền bị rút cạn, cả cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt tái mét.
Chu Cẩn Nghiêu đứng dậy đi về phía cô, mỗi bước chân của anh đều giống như đang dẫm lên trái tim cô.
Hạ Mạt nhắm mắt lại cam chịu số phận, chuẩn bị chịu sự trừng phạt của người đàn ông.
Đột nhiên, cô cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, bản thân bị bế ngang lên.
Chu Cẩn Nghiêu bế cô đặt lên trên giường, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của cô, quay người rót nước đưa cho cô.
“Cảm!.
.
Cảm ơn”’Hạ Mạt uống một ít nước trong ly, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Chu Cẩn Nghiêu cất cốc đi, quay ra nhìn cô hỏi, “Đói không?”Trong lòng cô sợ hãi đối với nơi xa lạ này, mặc dù đã lâu rồi cô chưa ăn gì, nhưng Hạ Mạt không có bất kì cảm giác thèm ăn nào, cô mím môi lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này bụng cô lại kêu lên.
“!.
.
”Người đàn ông khẽ cười một tiếng, xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Hạ mạt vịn vào tường, chậm rãi đi đến cửa sổ kéo rèm ra.
Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều cây xanh, lộ ra khung cảnh độc đáo của Đông Nam Á.
Hạ Mạt nhìn thấy cách đây không xa có mấy cây dừa, tâm trạng lập tức trùng xuống.
Cô nhớ lại những ngôn ngữ khó hiểu vang bên tai khi cô bị hôn mê.
Cửa phòng bị mở ra, cô sợ hãi quay người lại, hai tay căng thẳng bấu vào bức tường phía sau.
Chu Cẩn Nghiêu lấy một cái áo thun ở trong tủ ra, ném đến mép giường cạnh cô.
“Mặc vào đi”Hạ Mạt run rẩy đưa tay ra, cầm áo lên mặc vào.
Cái áo chỉ che được đến đùi, cô cố gắng nắm chặt lấy gấu áo kéo xuống.
Chu Cẩn Nghiêu nhẹ nhàng nâng cầm lên, ý bảo cô lên giường ngồi.
Hạ Mạt sợ cảnh tượng tối ngày hôm qua lại lặp lại lần nữa, cô hơi mím môi, giọng nói nghẹn ngào nức nở cầu xin, “Chu tiên sinh! ! Tôi vẫn còn đau! ”Có người gõ cửa.
Hạ Mạt giống như được giải thoát nhìn ra cửa.
Một người giúp việc nữ mặc bộ quần áo màu trắng xám đang bưng một tô cháo đi vào phòng.
Người giúp việc đặt thức ăn xuống rồi cung kính rời đi.
Cô nuốt nước bọt nhìn tô cháo nóng nổi đang bốc hơi nghi ngút và đĩa quẩy bên cạnh.
“Lại đây”Hạ Mạt không dám làm trái lời anh, nhưng hai chân cô thật sự rất mỏi, lúc di chuyển hai chân cọ vào nhau rất đau.
Cô chỉ có thể nắm lấy rèm cửa cẩn thận đi đến.
Chu Cẩn Nghiêu thấy cô khó khăn nửa ngày mới đi được mấy bước.
“Đau lắm à?”Hạ Mạt cúi đầu, rụt vai lại không dám nhìn anh.
Sau đó, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông đưa tay ra nhẹ nhàng bế cô ngồi lên giường.
“Ăn đi”, nói xong anh liền nhặt bao thuốc lên, lấy ra một điếu và ngậm vào trong miệng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...