Nam Vu

Trong chiến trường, chiến sĩ bộ tộc Canyon đã nỏ mạnh hết đà, kỵ sĩ của thành Burang và thành Battier bao vây chiến sĩ man tộc còn sống. Tiếng gầm
của địa hành thú càng lúc càng yếu, các kỵ sĩ nhảy xuống vì lạc đà bị
tiếng hú dài của Hà Ninh làm nóng nảy, vòng bao vây càng thu càng chặt,
Kony trọng thương tay cầm trường mâu, chiến sĩ Canyon cuối cùng, trước
mặt kẻ địch vẫn kiên cường cương nghị như đá tảng.

Tình trạng của Hà Ninh không tốt lắm, máu tại vết thương tuy đã ngừng chảy, nhưng
trước đó bị thằn lằn đen mang theo ngã xuống đất, xương sườn đang ẩn ẩn
phát đau, thử sờ một chút, càng đau.

Rít một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Ta đã đến Vu thành rồi.” Vết thương trên người Mudy đã kết vẩy, để mặc mái tóc dài xõa tung sau lưng, đi lại gần Hà Ninh, tựa hồ quên mất vừa rồi
xém chút bị y khoét một cái lỗ trên người, “Là do ngươi?”

Hà Ninh cắn răng, không nói gì.

“Đi cùng ta.” Ngữ khí của Mudy rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không giống như đang đứng trong chiến trường phủ đầy giết chóc, “Ở cùng man tộc,
đối với ngươi không có bất cứ ích lợi nào.”

Hà Ninh vẫn không nói gì.

“Từ Vu thành tới Battier, gặp phải không ít phiền phức đúng không?” Mudy
cởi áo khoác bên ngoài trường bào xuống, “Vu nữ của Ortiramhs muốn giết
chết ngươi, chỉ có ta có thể giúp ngươi, những người khác không làm
được.”

“Như vậy đối với anh có ích lợi gì?”

“Một đáp án.” Mudy lùi lại một bước, “Có lẽ chỉ có ngươi có thể giải đáp cho ta.”


Hà Ninh không rõ lắm, miếng vải màu đen đã phủ lên vai y, vẫn là mùi xa lạ mà lại quen thuộc đó, mang theo một phần hoài niệm xa xôi nhất trong ký ức.

Chỉ cần không phải đồ ngốc, thì có thể nhìn rõ được trước mắt là tình huống gì.

Bộ tộc Canyon rõ ràng ở thế hạ phong, chống không được bao lâu nữa, dựa
vào y và thằn lằn xanh, căn bản không có khả năng chạy thoát. Thi thể
của chim ăn thịt thối khiến Hà Ninh ý thức được rõ ràng, trước mặt sức
mạnh tuyệt đối, thứ y có thể ỷ lại, thực sự ít tới đáng thương. Tiếp tục kêu gọi động vật khác không phải không thể, nhưng, đáng sao?

Nam nhân trước mắt này đối với y không có bao nhiêu thiện ý, nhưng cũng
không phải là ác ý tuyệt đối. Cách nhìn của y đối với người này vẫn
không tốt như cũ, nhưng không thể phủ nhận, lời của hắn có đạo lý nhất
định.

Đi cùng hắn?

Trước mắt hơi tối đi, Hà Ninh cố sức lắc đầu, không thể ngất, ngất rồi phiền phức càng lớn.

Không có quá nhiều thời gian cho Hà Ninh suy nghĩ. Tại mật thất y đã xem qua
ghi chép về đại vu sử dụng vu lực trong bảng đồng, càng là sức mạnh
cường đại, cái giá cần bỏ ra càng nhiều. Vì nói cho cùng, y vẫn là
người.

Tự cười nhạo một chút, nếu thật sự có thể như bọn cướp trong ốc đảo kia nói, biến thành quái vật, có lẽ sẽ tốt hơn chút?

Vẻ mặt Hà Ninh biến hóa không thoát khỏi ánh mắt Mudy, trừ đi với hắn ra,
Hà Ninh không có chọn lựa thứ hai, hắn không để ý đợi thêm một chút.

“Tôi đi với anh.” Hít sâu một hơi, Hà Ninh nói, “Có thể thả người Canyon đi không?”

“Có thể.”


Sảng khoái như thế?

Hà Ninh quái dị nhìn Mudy, đối phương lại nhảy lên thằn lằn đen, giơ cao
quyền trượng, tiếng còi hiệu vang lên trong chiến trường, kỵ sĩ thành
Burang tuy không hiểu, nhưng không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt người
Canyon còn lại. Mất đi sự trợ giúp của kỵ sĩ thành Burang, người Battier sớm đã thương gân động cốt cũng trở nên vô lực tiếp tục.

“Thả bọn họ đi.”

Âm thanh Mudy vang vọng trong hoang mạc, Sekurus phẫn nộ siết chặt trường
đao, miếng vảy màu xám đã phủ khắp trên mặt bên phải của hắn.

Nhưng vào lúc này, hắn không có cách nào phản kháng Mudy. Bị kỵ sĩ thành
Burang bao vây không chỉ có man tộc, còn có người Battier.

Kony
che vết thương trên vai, cảnh giác nhìn Mudy trên lưng thằn lằn đen, đối phương căn bản không nhìn tới hắn, mà giơ tay ra với Hà Ninh, “Được
rồi, đi cùng ta thôi.”

Người Canyon đã không đủ đáng sợ, thả bọn họ đi, so với giết sạch bọn họ thì có ích hơn.

Đợi khi bọn họ trở về đồng hoang phía tây, uy hiếp ở biên giới phía đông sẽ giảm đi rất hiều. Ít nhất, trước khi ba bộ tộc bán đứng họ bị diệt,
hoặc bị ba bộ tộc đó nuốt chửng, người Canyon sẽ không tiếp tục vươn
móng vuốt tới đại lục phía đông nữa. Chiến đấu sẽ cuốn vào càng lúc càng nhiều bộ tộc, đồng hoang phía tây rất nhanh sẽ chìm vào loạn cục.

Mudy có thể nghĩ tới, Sekurus đồng dạng cũng hiểu. Phẫn nộ như cũ, vảy màu
xám bao phủ trên mặt càng lúc càng nhạt, cho tới khi biến mất.


“Thả bọn họ đi.”

Tổn thất của thành Battier nhất định sẽ đòi lại từ những man tộc này, nhưng không phải hiện tại.

Hà Ninh không làm theo ý Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, mà gọi ma mút
lại, bảo nó trở về bên cạnh Kony. Chỉ có bốn con địa hành thú còn sống,
một con ma mút khác cũng bị giết chết khi chân trước bị gãy, bất luận
Kony là thật sự trung thành với đại vu hay có suy nghĩ nào khác, không
thể phủ nhận, hắn đã từng giúp đỡ Hà Ninh, điểm này Hà Ninh chung quy
vẫn nhớ.

“Trở về đi.” Hà Ninh vỗ vỗ thân hình to lớn của ma mút, cọ cọ vòi nó. “Sẽ còn gặp lại, hiện tại, trở về đi.”

Tiếng voi rống vang cả đồng hoang, các kỵ sĩ phía đông nhường ra một con
đường, man tộc phía tây, dẫm lên kẻ địch và máu tươi của đồng tộc bước
trở về.

Kony đứng trên lưng ma mút, tóc đen bay loạn, con mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm Hà Ninh không rời. Tế tự hai tay giơ ngang
trượng mây, phủ phục về hướng Hà Ninh, trán chạm vào cát vàng, rồi được
dìu lên lưng địa hành thú.

Hà Ninh nghiêng đầu đi, mũi có hơi nghẹn.

Quả và lá cây mang từ hoang thành ra đều để lại trên lưng ma mút, quả có
thể chống đói, lá cây là hái trên dây leo mọc ở bên bờ hồ trong thành,
có thể cầm máu trị thương,. Những thứ này y đều đã nói với tế tự, chắc
có thể hữu dụng.

Hà Ninh trầm mặc khiến thằn lằn xanh lo lắng, thử dùng đầu đi húc Hà Ninh.

Lần này, Hà Ninh không đẩy nó ra nữa, mà lại ôm chặt lấy, thấp giọng nói, “Anh bạn, lại chỉ còn hai chúng ta.”

Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Ít nhất, mạng tạm thời giữ được.

Tinh thần Hà Ninh tương đối mạnh mẽ, nếu không phải vậy, đột nhiên bị ném
vào một hoang mạc, cũng không cách nào sống tới bây giờ. Nếu đã ra khỏi

hoang thành, thì cũng phải giao thiệp với con người, chẳng qua kế hoạch
đã có một chút biến động, Hà Ninh tin mình có thể thích ứng tốt.

Đã quyết định làm tốt kế hoạch nghề nghiệp, ở đâu cũng đều là khai thác sự nghiệp, nhiều lắm thì độ khó lớn hơn chút.

Chỉ cần bảo vệ mạng mình và thằn lằn xanh, tất cả đều dễ nói.

Nhưng, vuốt qua cổ tay, giữa nơi đó thắt một khúc xương ngón chân, nhớ lại
cảnh tượng kỳ quái xảy ra trong chiến trường hồi nãy, Hà Ninh run rẩy,
nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách. Không ai nguyện ý trong lúc
chớp mắt lại biến thành người khác, càng không cần nói mở mắt nhìn tất
cả mọi thứ xảy ra. Tiếp nhận kế thừa ký ức của đại vu là một chuyện,
hoàn toàn biến thành cái kẻ xui xẻo bốn trăm năm trước đó, thì thôi đi.

Khi Hà Ninh dựa lên người thằn lằn xanh xuất thần, chiến sĩ của thành
Burang và người Battier đang dọn dẹp chiến trường, vũ khí đều bị thu
hồi, người bị thương cũng được trị liệu đơn giản, chuyện người Battier
lo lắng không phát sinh, Mudy tạm thời không có mấy hứng thú với chuyện
chiếm lĩnh thành Battier.

Thu nhặt xong vũ khí và di vật của kỵ
sĩ đã chết, để thi thể lại cho chim ăn thịt thối, tiếng còi hiệu thê
lương vang vọng trong hoang mạc, các kỵ sĩ thành Burang đơn giản bổ sung lương thực và nước, bắt đầu trở về thành. Di thể của địa hành thú và ma mút, để lại cho người Battier.

Hà Ninh lần đầu tiên ngồi lên
lưng lạc đà, thằn lằn xanh thì không được đãi ngộ tốt như thế, trên thực tế, không có con lạc đà nào chịu chở nó, đi quá gần cũng không muốn.
Vạn nhất tên này nửa đường đói bụng, cắn chúng một phát thì làm sao?

Chuyện như thế, thằn lằn đen làm không ít, toàn là giáo huấn của máu.

Hà Ninh nhìn thằn lằn xanh rũ đầu, gãi gãi lông ngắn trên cổ lạc đà, cọ cọ lên cái sừng hình chỉ tay. Lạc đà ngoắc ngoắc cổ, khi thằn lằn xanh lại gần, không còn lấy sừng húc nó nữa.

Mudy dựa lên lưng thằn lằn
đen, mọi cử động của Hà Ninh đều rơi vào mắt hắn. Đôi mắt màu vàng đã
hồi phục lam đậm, giống như bầu trời nắng ráo, trong vắt, sáng tỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận