Nếu giờ hắn làm như vậy, thì khác nào đám Long tộc đứng ngoài kia? Vậy những hành động từ đầu đến giờ của hắn còn có ý nghĩa gì? Trần Phong nghiến răng, đột nhiên cắt cổ tay, theo đó từng giọt Âu Lạc Thần Huyết bay ra, lơ lửng trên không trung, hóa thành một đám thần quang chói sáng. Mà lúc này đây, ảo ảnh của Long Mẫu cũng đứng lại, tựa như đã cảm nhận được gì đó.
"Lại là Âu Lạc Thần tộc!"
Ảo ảnh kia như cuồng nộ, đang định một chiêu đập vụn Trần Phong thì từ phía sau, một giọng nói trầm ấm đã truyền tới:
"Mẫu thân, người làm vậy thì Âu Lạc Thần tộc sẽ tuyệt diệt mất."
Ầm!
Ảo ảnh Long Mẫu vỡ nát, từ trong đó một người đàn ông tuổi tứ tuần bước tới. Hắn ta đầu mọc hai sừng, mái tóc bạc trắng như cước, khuôn mặt hiện ra nét uy nghiêm tựa như Đế Vương, quanh thân ảo ảnh Thần Long hiện ra, không cần nói cũng đoán được đây là ai.
Lạc Long Quân!
Dù đây chỉ là ảo ảnh nhưng Long uy của hắn vẫn vô cùng hùng mạnh, hơn nữa đem lại cho Trần Phong một cảm giác rất khác. Đây thật là Long uy, nhưng so với Long uy của các tôn Đế Long kia thì có chỗ khác biệt. Những Đế Long kia Đế uy trầm trọng, vô cùng hùng mạnh, có xu thế uy chấn thiên hạ. Còn Long uy của Lạc Long Quân thì khác, đem lại cho người ta cảm giác tựa như ngộ đạo.
"Bởi vì Long Quân đã chứng đạo, Lạc Long Đại Đạo của hắn đã chứng với Thiên Địa, được Thiên Địa đồng thuận, nên ngươi mới có cảm giác như vậy."
Khoai nhảy ra khỏi Tinh Thần Hải của hắn, nhìn ảo ảnh trước mắt mà hờn hờn tủi tủi, lập tức lao lên bay quanh Lạc Long Quân.
"Chúng ta cuối cùng cũng gặp lại, nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ là ảo ảnh."
"Ai nói ta là ảo ảnh?"
Lạc Long Quân cười nói, vỗ vỗ đầu của Khoai rồi nói:
"Ta cứ cho là ngươi đã chết, nhưng mà sao có thể được, đúng không?"
Khoai ngơ ngác, đột nhiên cười như điên, đáp:
"Ngươi vẫn chưa chết? Ngươi chưa chết thật sao?"
"Không phải." Lạc Long Quân lắc đầu, chậm rãi tiến về phía Trần Phong cười nhạt:
"Năm xưa bản thể của ta chém ra một phần Long Hồn, phong ấn trong Thánh Long đài này. Bởi vậy ta có thể tư duy, có suy nghĩ, nhưng không hề sống."
"Bản thể của ta đã chết, thân thể đã chết, Long hồn tan rã, giờ kẻ đứng trước ngươi chỉ là một đám tàn hồn mà thôi."
khoai nghe vậy thì lập tức ủ rũ, mấy cái rễ tre trên đầu cụp xuống, thở dài mà đáp:
"Ngươi không phải chấp niệm, cũng không phải ảo ảnh, nhưng cũng không khác là bao."
"Nhưng mà vạn năm trôi qua, gặp được ngươi thế này là rất tốt, rất tốt."
Nói rồi nó quay mặt sang chỗ khác, tránh cho Trần Phong thấy được giọt giọt nước mắt đang lăn xuống.
Trần Phong lúc này cũng hiểu ra mọi chuyện, khom người vái lạy, nói:
"Con cháu Trần Phong, kính lễ Tiên Tổ!"
Lạc Long Quân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...