Nam Việt Đế Vương

"Ta biết ngươi quan hệ rất tốt với cô nàng, nhưng đây là chuyện đại sự, hơn nữa Lạc Hoa Mân cũng chỉ là..." Lạc Điền Không ngập ngừng một chút sau đó liền im lặng không nói tiếp.

Sắc mặt Trần Phong vẫn tràn đầy vẻ giận giữ, Linh lực càng thêm cuồng bạo, tuy nhiên những tâm phù văn này có phẩm chất cực cao, chỉ một thoáng sau thì hắn lại bị trấn áp như cũ. Hắn thấy không thể phá vỡ phong ấn, bèn tiếp tục lên tiếng:

"Thánh Long đài khô cạn, tại sao nhất quyết phải huyết tế cô ấy? Không có phương pháp khác sao?"

Lạc Điền Không lắc đầu, đáp lại:

"Không có. Vốn nếu chỉ có Lạc long tộc ta thì Thánh Long đài sẽ không bao giờ bị như vậy. Nhưng mấy trăm mấy ngàn năm qua các tộc đều đến chiếm lấy một phần, tiêu hao càng ngày càng nhiều, đến nay thì đã cạn kiệt, hiệu quả Tẩy lễ đâu còn như trước. Chúng ta chỉ có thể lấy về giọt Thánh Long huyết cuối cùng, ban cho một thiên tài trong tộc, để hắn có thể đột phá, trở thành một vị Long Hoàng Long Đế mới cho tộc ta."

"Ra là vậy."

Trần Phong vẫy vẫy tay, theo đó một mặt Kim Long Luân từ bên ngoài xé gió mà vào, rơi vào sau đỉnh đầu hắn. Khoai từ trong đó thò đầu ra, nói:

"Thằng ngốc này, ý ngươi thế nào."

"Còn phải hỏi, đương nhiên là cứu cô nàng." Hắn thản nhiên đáp, theo đó Khoai rơi vào trong mi tâm hắn, giữ quyền điều khiển cơ thể. Theo đó thân hình hắn dần biến đổi, làn da dần biến thành màu vàng xanh, tóc trên đầu cũng có dấu hiệu hóa thành rễ tre, mà giọng nói thì lại như trẻ con, rất kì lạ.

"Đấy, nếu để ta điều khiển cơ thể ngươi từ đầu thì mọi chuyện đã xong rồi."

Khoai cười lớn, Tiên lực từ trong đốt tre cuồn cuộn phun ra, ầm ầm đánh lên từng lá phù lục, khiến chúng vang lên từng tiếng tí tách như lửa cháy.

"Chơi lớn, lần này chơi lớn. Mặc kệ địch ta, tất cả đều đánh ngã!"

Khoai khẽ siết bàn tay, lập tức đám phù văn nổ tung trong sự ngỡ ngàng của đám Long tộc còn lại. Lạc Điền Không lúc này biến sắc, vừa mời đứng lên thì một quyền đã nện thẳng vào răng cửa, đánh gã bay ra khỏi doanh trại!

"Này thì hiến tế!"

Nó hưng phấn hét lên, bàn tay mọc đầy vảy rồng, một quyền đánh vỡ trận pháp của Lạc Long tộc, lại một cước xòe ra, đá bay mấy tên Long tộc khác đang lao tới.

"Cản hắn lại!" Lạc Điền Không ho ra một ngụm máu, trong tay lại hiện thêm một tấm bùa, đang định tế lên thì Khoai đã lao tới, hai ngón tay vươn ra kẹp lấy tấm bùa, lực lượng hùng hồn tràn tới, trực tiếp phá hủy tấm bùa ngay khi nó chưa kịp bộc phát uy năng!


"Không thể nào..." Gã kêu lên sợ hãi, tiếp đó lại một quyền bay tới.

Khoai tả xung hữu đột, một thoáng đã tới bên Lạc Hoa Mân, mang cô nàng ra khỏi doanh trại.

"Mở!" Nó khẽ quát, trong tay hiện lên từng đám đồ đằng phù văn cổ lão, mà Thánh Long tượng cũng bị thứ này cộng hưởng, từ trong hai con mắt bắn ra một cột sáng, hút hai người bọn hắn đi mất.

"Ta chờ mãi!" Huyễn Thanh Vân mỉm cười, hóa thành chân thân, tốc độ cực độ khủng khiếp, thậm chí còn nhanh hơn cả tồn tại như Ngao Hoàng! Bởi vậy trong nháy mắt đã tiến vào trong cột sáng, chỉ chậm hơn Khoai một hai bước mà thôi!

Khoai bước trước vừa đi, thấy bước sau đã xuất hiện Huyễn Thanh Vân, trong lòng lập tức trầm xuống, đỉnh đầu một đốt tre lơ lửng, hóa thành một đạo thần thông trút xuống!

"Chậm!" Huyễn Thanh Vân khẽ cười, mi tâm rực sáng, bên trong hiện ra một cỗ Đế uy, trùng trùng điệp điệp tỏa ra, chặn đứng thần thông của Khoai.

"Đế Long cảnh Long tộc? Phiền phức rồi đây!"

Khoai xoay lưng lại, năm ngón tay chụm lại, hóa thành Thần Thông Sinh Mệnh Tịch Diệt. Nhưng Huyễn Thanh Vân lúc này liền lui lại, trong tay hiện ra một mặt gương, trong gương hiện ra chữ Trấn, hút sạch toàn bộ Sinh Mệnh Tịch Diệt vào trong đó! Cô ả lại lật mặt gương, phía sau hiện ra một chữ Phong, lập tức Khoai cảm giác được thân thể nặng trĩu, một thân Pháp lực bị trấn áp sạch sẽ.

"Mộc thuật, Mộc Long!"

Khoai kết ấn, lập tức dưới chân hiện ra từng đám Mộc Long, cung cấp cho nó sức sống cùng Pháp lực như vô tận, dù là Phong ấn cũng Huyễn Thanh Vân cũng không thể phong ấn toàn bộ!

"Ngươi là ai, Chuyển Long cảnh, không có kẻ nào có thể có thuật pháp tinh diệu như vậy!"

Huyễn Thanh Vân lại lật tấm gương, mặt gương hiện ra, bên trong nổi lên một chữ Tịch, cười khanh khách:

"Ngươi sớm biết thôi!"

Mộc Long giống như mất hết sức sống, đầu rồng rủ xuống, thân hình cũng ầm ầm ngã lên mặt đất. Còn Khoai thì thở phù phù, trực tiếp bị đẩy vào bên trong Tinh Thần Hải.

"Trần Phong cẩn thận, con bé này không phải là Chuyển Long cảnh bình thường! Là Đế cảnh chuyển sinh, hoặc có phân thân của Đế cấp cường giả trú ngụ trong cơ thể cô ta!"


Khoai chỉ kịp nói vậy thì đã bị đẩy hắn vào trong Tinh Thần Hải, mà lúc này Trần Phong bước lên một bước, đỉnh đầu hiện ra Đông Sơn Thần Trông, lập tức gõ lên ba tiếng!

Tùng Tùng Tùng!

Bên trong tấm gương, chữ Tịch ầm ầm phá toái, mà Huyễn Thanh Vân lập tức thu gương về, nói tiếp:

"Vậy là đủ rồi chứ?"

Sắc mặt Trần Phong tối đen một mảnh, trầm giọng nói:

"Cô muốn gì?"

"Như giao ước. Một phần huyết mạch của Âu Lạc Thần tộc." Huyễn Thanh Vân thản nhiên đáp lại, đỉnh đầu hiện lên một mặt gương, sau đó lại hiện lên một cây bút lông, một nghiên bút, mỗi cái đều tản mát ra uy năng vô cùng cường đại.

Trần Phong im lặng không đáp. Cô nàng đang thể hiện bản thân có chiến lực vượt qua Trần Phong, dù hắn có Khoai hỗ trợ thì cô nàng lại có đủ loại Bảo vật cường đại, nói không chừng còn có phân thân của Đế Long ở trong mi tâm. Khoai thì mới chỉ có ba đốt tre, lực lượng có hạn, không thể nào chống lại được.

"Trần Phong, ngươi để ta ra chiến một trận, cùng lắm là lại ngủ say vài năm. Ngươi chỉ cần kiếm thêm mấy đốt tre nữa là ta có thể khôi phục lại!"

"Không! Ta đã quyết rồi!" Trần Phong cắn răng, rạch cổ tay, theo đó từng đám Tinh huyết chảy ra, mỗi giọt vừa ra khỏi cơ thể đều hiển hóa thành Tiên Long, thân rồng mọc hai cánh, thân thể phủ đầy vảy rồng cùng lông rũ, trông có một vẻ vừa hùng tráng lại vừa mĩ lệ.

Huyễn Thanh Vân thấy vậy thì hai mắt lập tức tỏa sáng, đưa tay ra đón nhận, từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô nàng, đến tận khi Trần Phong tặng đi một phần tư số Tinh huyết mới thôi. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt đi, thở dốc, nói tiếp:

"Đã được rồi chứ?"

"Thế là quá đủ rồi!" Huyễn Thanh Vân vỗ tay, lại nói:

"Ta chỉ cần như thế là được. Chào nhé."


Nói rồi cô nàng vung bút lông, vẽ ra một cánh cửa, thản nhiên bước đi. Mà Trần Phong lúc này thì ngã gục xuống, hơi thở cực độ suy yếu. Khoai thấy vậy thì ái ngại, nói:

"Trần Phong, ta xin.."

"Không phải lỗi của ngươi, ngươi đã giúp ta hết sức rồi."Hắn cười đáp lại, sau đó ngồi phịch xuống, cố gắng khôi phục lại. Mất đi từng đó Tinh huyết khiến cho thân thể hắn suy yếu thấy rõ, chỉ sợ phải mất vài tuần mới có thể khôi phục được.

Mà bên cạnh, Lạc Hoa Mân cũng chậm rãi tỉnh lại, thấy bản thân đang ở một nơi lạ lẫm, không nhịn được mà hỏi:

"Trần Phong, nơi đây là đâu."

"Là địa ngục." Thiếu niên thở dài, khuôn mặt lộ vẻ u buồn.

"Cô đã chết rồi, tôi vì cứu cô nên cũng bị mấy tên kia đánh chết. Giờ chúng ta đang trên đường đến địa ngục."

Khuôn mặt thiếu nữ thoáng chốc tái nhợt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, sờ loạn quanh thân một vòng, lại vỗ vỗ lên thân thể Trần Phong, thấy không có gì bất thường liền nói:

"Cái tên này lại lừa ta nữa đúng không? Ngứa đòn sao?"

Trần Phong cười ha hả, thỉnh thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng, khiến không khí cuộc trò chuyện bớt phần nào căng thẳng. Hắn tranh thủ quan sát xung quanh, nơi đây là một mảnh thế giới rộng rãi thoáng đạt, từng viên Long châu phiêu phù trên không trung, ở dưới chân thì tựa như do vô số thân thể Long tộc kết hợp mà thành. Từng giọt Long huyết sẽ từ những viên Long châu kia chảy xuống, lơ lửng giữa không trung. Nơi đây hẳn là nơi ẩn chứa Long tẩy lễ, là nơi mà vô số thiếu niên Long tộc thèm muốn.

"Mục tiêu của ta, chính là Thánh Long huyết!"

Thiếu niên bước chân về phía trước, tức thì huyết mạch sôi trào, thân thể biến hóa, trở thành một Âu Lạc Thần nhân, thân người vảy rồng, sau lưng mọc lấy đôi cánh, dẫn động Long Khí trong mảnh không gian này.

Xung quanh, từng tôn ảo ảnh Long tộc hiện lên, bọn hắn là những đời Long Vương Long Hoàng của Lạc Long Tộc, khi tu vi đạt đến đỉnh cao thì rót Tinh huyết của bản thân vào đây, gìn giữ Thánh Long đài bất diệt. Mà theo đó, dưới chân đám Trần Phong hiện ra một con đường thẳng tắp, ở nơi xa xa có thể nhìn thấy một cỗ Thần uy nhàn nhạt.

"Ngươi vào được tận đây, nói rõ ngươi chính là tinh anh tộc ta. Nhưng dù là vậy, muốn đạt được Thánh Long huyết, trước hết qua ải của chúng ta!"

Những tôn ảo ảnh Long tộc kia gầm lên, hóa thành một đám thiếu niên Long tộc tiến với Trần Phong. Hắn lặng người nhìn, quay về phía Lạc Hoa Mân, cười nói:

"Nhìn xem nhé."

Thiếu nữ không hiểu hắn muốn gì, chỉ gật gật đầu đáp lại. Đột nhiên một tiếng nổ vang trời bộc phát, theo đó thì ảo ảnh đầy trời đã biến mất, chỉ còn sót lại Trần Phong cười nhạt.

"Làm thế nào...." Cô nàng ngạc nhiên, Những vị Long Vương Long Hoàng kia ngưng tụ ra ảo ảnh, chính là để khảo nghiệm, nhưng nay Trần Phong chỉ một thoáng đã quét sạch rồi? Chẳng lẽ hắn mạnh như vậy?


Trần Phong vẫn mỉm cười nhàn nhạt, trong lúc đó, Khoai gõ lên đỉnh đầu hắn, quát lớn:

"Chỉ giỏi tán gái, không có ta ngươi tu thêm mười năm nữa cũng không đánh lại đám ảo ảnh kia!"

Hắn nhún vai không đáp, một mạch chạy lên phía trước. Lạc Hoa Mân thấy vậy cũng chạy theo, chỉ thấy lượng ảo ảnh ngày càng ít đi, nhưng mà Long uy cũng càng thêm hùng hậu.

"Đây là...Đế Long của tộc ta năm ngàn năm trước! Lạc Long Đình!"

Từng tôn ảo ảnh Đế Long hiện ra, đếm qua đếm lại cũng tới bảy tám vị, nói rõ thời xa xưa, Lạc Long tộc mạnh đến cỡ nào! Lịch sử Nam Việt Quốc kéo dài đến vạn năm, nếu không tính thời đại Cổ quốc, tổng cộng cũng chỉ sinh ra tám chín vị Đế mà thôi!

Trần Phong bước tới trước những ảo ảnh đại đế này, khom người vái lạy. Tức thì ở trong Tinh Thần Hải, Khoai cũng vận dụng đốt tre, khom người cúi xuống, một chiêu Tế Tổ vừa ra, ảo ảnh hết thảy vỡ nát! Hắn tinh thần phấn chấn, đang định tiếp tục tiến lên thì Khoai đã quát:

"Khoan đã!"

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một ngón tay thon dài đã đâm tới, trực tiếp phá hủy Âu Lạc Long Lân, một chiêu đánh bay hắn ra xa đến tít tắp!

"Là mẫu thân của Lạc Long Quân! Là Long Mẫu! Bà ta trước khi chết là Đế Long cảnh viên mãn, dù chỉ là ảo ảnh cũng cực kì cường đại!" Khoai kêu rên lên thảm thiết, vị Long Mẫu nọ công kích Trần Phong chỉ là một ít, nhưng chủ yếu là tấn công nó, khiến Khoai cũng bị trọng thương!

Trần Phong ho khan, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, trầm giọng nói:

"Thế làm sao để vượt qua?"

"Hiến tế!"

Vị Long Mẫu kia dường như nghe hiểu hắn nói gì, đáp lại:

"Ngươi hiến tế huyết mạch Thánh Long, có thể vượt qua ta, tìm gặp Lạc Long Quân, nhận lấy Thánh Long huyết!"

Sắc mặt Trần Phong hơi trầm lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Hoa Mân. Mà cô nàng cũng hơi biến sắc, cắn rằng, đáp:

"Không sao đâu."

Hết chương 332


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui