Nam Việt Đế Vương

Bước thứ bảy trăm lẻ một!

Tế Linh điện lúc này sáng rực lên, từ trong đó vang lên tiếng nước chảy xiết mà ra, tiếp đó là một đầu Thanh Long hồn khổng lồ thò đầu ra, cặp long nhãn nhìn chằm chằm lấy ba người. Tức thì bọn họ cảm giác được bản thân mất hết tri giác, một thân lực lượng, Linh lực, Tinh thần lực đều biến mất. Lúc này bọn họ tựa như đang tồn tại ở dạng Linh hồn thể, hư vô phiêu miểu.

"Một ải này, lại mở ra rồi."

Một vị Tôn Giả lên tiếng, mà mấy người còn lại cũng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong:

"Không biết có ai có thể lĩnh ngộ được Giang Ý cùng Long Ý trong Tế Linh điện? Liệu chúng có thể học được bao nhiêu phần của bí thuật Ngàn Cả?"

"Năm đó Nguyễn Hà Long lĩnh ngộ được một phần bên trong thức thứ hai của Ngàn Cả, nhờ đó giờ đã tu thành thức thứ hai của Ngàn Cả, đồng giai gần như không có địch thủ."

"Ngàn Cả, bí thuật như vậy dù là Tôn cấp như chúng ta cũng thèm muốn, nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng có thể học được."

Ngàn Cả, chính là một loại Bí thuật. Bí thuật chính là sự thăng hoa của Linh thuật. Nó chính là sở học, cảm ngộ của cả một đời cường giả, đúc rút, kết tinh, hóa thành một loại Linh thuật vô lượng, có thể đem lại cho người tu luyện khả năng khó có thể tưởng tượng.

Loại Bí thuật như thế này rất hiếm, dù là đại thế lực như Thanh Long Giang tông cũng chỉ có một cái, hơn nữa chưa có ai hoàn toàn học được. Nghe đồn nếu có ai có khả năng học được nó thì người đó đã nắm giữ trong tay thực lực đối đầu với một vị Linh Hoàng cảnh!

"Thứ quỉ gì đây?"

Trần Phong chân đạp trên dòng sông, ánh mắt phóng ra xa xa, chỉ thấy khắp nơi đều là sóng nước trập trùng, ngát một màu xanh thẳm.

"Ải này, là muốn khảo nghiệm cái gì? Ngộ tính? Thiên phú? Kinh nghiệm? Hay là sự phối hợp những cái đó? Hoặc là một thứ gì đó khác?"

Hắn cố bước về phía trước, tuy nhiên lúc này nước sông đột ngột chảy xuôi đi, đẩy hắn liên tục lùi về phía sau. Trần Phong vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết, nếu cứ để dòng nước đẩy đi không phải là một việc tốt.

"Nghịch chết, thuận chết."

Sóng nước vỗ vào khiến cơ thể hắn bỏng rát. Trần Phong cau mày nhìn lên, chỉ thấy ở nơi xa xa có một thiếu niên tóc trắng lơ lửng trên không. Cậu ta chỉ tầm mười sáu tuổi, khuôn mặt hơi chút non nớt, tuy nhiên ánh mắt thì cực kì có thần, tựa như mang cả năm tháng cổ xưa trong đó.

"Nghịch chết, thuận sống? Đây là khảo nghiệm sao?"


Trần Phong đột nhiên đứng thẳng dậy, quanh thân hiện ra từng đám Linh lực hóa thành một dòng Giang khí to lớn. Nước Giang khí chống lại nước dòng sông này, khiến cho hắn cảm giác nhẹ đi rất nhiều.

"Làm càn!"

Thiếu niên tóc trắng quát lớn, dưới chân cũng hiện ra Giang Khí, ầm ầm va chạm với Trần Phong. Giang Khí của hắn biến hóa thành từng loại Linh thuật, công kích có, phòng ngự có, trận pháp có...muôn hình vạn trạng, đánh cho Trần Phong liên tục bại lui, rốt cục lại ngã vào lòng sông.

"Mẹ nó!"

Trần Phong gầm lên, Long Thế cùng Giang Thế bùng phát cùng nhau, theo đó uy lực của Linh thuật cũng tăng một mảng lớn, tức thì đánh bay thiếu niên tóc trăng kia.

"Giỏi!"

Thiếu niên cười lớn, cơ thể cũng bộc lộ ra Long Thế cùng Giang Thế, vậy mà còn mạnh hơn Trần Phong, đè ép hai loại Thế của hắn xuống.

Long trảo thủ!

Cả hai cùng tung ra một chiêu này, tức thì Trần Phong bị đánh lùi lại bốn bước, còn tên kia chỉ lùi lại có một bước mà thôi.

"Mạnh như vậy?"

Khóe mắt hắn giật giật. Trần Phong cảm nhận rất rõ, tên kia cũng chỉ là Chuyển Linh Thất Chuyển như mình, tuy nhiên trên mọi lĩnh vực đều vượt qua hắn, thậm chí Linh thuật như Long trảo thủ cũng bị hắn vận dụng tốt hơn.

Thiếu niên tóc trắng đợi cho Trần Phong ổn định thân hình rồi mới nói:

"Ta là Thanh Long lão tổ đời thứ ba, để lại một tia phân hồn ở đây là muốn khảo nghiệm các ngươi. Năm đó ta tu đến Linh Vương cảnh đỉnh cao, bởi vậy thứ các ngươi đang chiến đấu ở đây là Linh Vương cảnh tồn tại lúc thiếu niên."

Hắn vươn tay ra, chỉ về phía Trần Phong rồi nói:

"Thắng được ta, có thể bước đến bước thứ tám trăm, nhận lấy truyền thừa vô thượng."

"Khó như vậy?" Trần Phong siết chặt hai tay, làm bộ dáng thủ thế. Sau ót hắn mơ hồ hiện ra Linh Hồn thai, bên trong Tiên Long Linh Hồn đang được thai nghén. Hắn biết kẻ địch cực kì mạnh mẽ, bởi vậy cần phải dùng toàn lực!


Bên kia thiếu niên tóc trắng cũng hiện ra một viên Linh Hồn thai, trong đó là một đầu Thanh Long Linh Hồn ấu thể, ánh mắt nhìn chăm chăm Trần Phong.

"Chiến!"

Hắn gầm lên, dòng nước dưới chân bắn tung tóe, hóa thành ba đầu Giao Long hung ác cắn tới. Tên kia cũng hóa ra ba con Thanh Long xông tới chặn đứng công kích, đồng thời điều khiển Giang khí hóa ra năm mũi thương. Mũi thương lao vun vút trong không trung, xuyên phá ba con Giao Long, và chỉ dừng lại khi gặp Thủy Bích của Trần Phong.

Kim Linh Kiếm Vũ trận!

Tay hắn ngưng tụ ra một thanh kiếm, nhẹ nhàng quét ra, lập tức vô số nước sông ngưng tụ thành những lưỡi kiếm thật nhỏ, hóa thành một dòng suối chém tới thiếu niên tóc trắng. Gã ta lúc này sắc mặt không đổi, hóa ra Thủy Thuẫn cản đòn, đồng thời ngưng tụ ra một cây trường thương, xông tới đánh cận chiến với Trần Phong.

Keng!

Thương kiếm va chạm nhau vang lên âm thanh chát chúa, sau đó Trần Phong đột nhiên xoay kiếm, chém dọc theo thân cây Thương hòng buộc thiếu niên kia phải buông tay. Tên kia thấy thế liền cười nhạt, không ngờ lại đồng thời buông cả hai tay, tung chân đá vào trường thương. Lập tức mũi thương nổ vang, hóa thành từng đám từng đám Thương khí, tựa như từng mũi tên bắn thủng cơ thể Trần Phong, khiến hắn không thể không lùi lại.

"Khó chơi thật sự!"

Trần Phong vừa lùi lại thì thấy vô số Thương khí đã tụ tập lại một chỗ, hóa thành cây Trường thương như ban đầu, sau đó bị thiếu niên tóc trắng đâm về phía hắn, không cho Trần Phong có cơ hội được thở dốc.

Lúc này, mọi người đang nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ. Cả ba người Trần Phong, Nguyễn Lâm, Nguyễn Đức Hải đều đang vận dụng Linh thuật, đánh vào không trung. Mà dáng vẻ của mỗi người đều cực kì căng thẳng, tựa như đang đối chiến với đối thủ vậy.

"Bọn họ bị gì vậy?" Một thiếu niên mới vào chưa hiểu chuyện bèn hỏi đàn anh đứng một bên. Tên kia ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, đáp:

"Bọn họ đang chiến đấu. Ở bước thứ bảy trăm trở đi, ý thức của họ sẽ bị kéo vào một không gian đặc biệt, ở nơi đó sẽ gặp khảo nghiệm. Nếu có thể vượt qua thì sẽ đạt được phần thưởng."

"Phần thưởng đó nghe đồn là Bí Thuật Linh căn, sau này cực kì có lợi cho việc tu thành bí thuật Ngàn cả. Nghe đồn Nguyễn Hà Long bây giờ mới chỉ Chân Linh cảnh nhưng đã vận dụng được một phần bí thuật Ngàn Cả là nhờ vậy."

Thiếu niên kia nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên, hỏi:

"Liệu em có thể đạt được nó hay không?"


"Ha ha.." Mấy người xung quanh đều cười ầm lên, khiến thiếu niên nọ cực kì xấu hổ, gãi đầu liên tục.

"Này, chú em thật sự có tham vọng đấy."

"Ha ha, không sao, người trẻ phải có hoài bão, có ước mơ chứ. Mày cứ đi đến bước thứ bảy trăm đi, thể nào cũng có thể nhận được Bí thuật Linh căn!"

....

"Liệu mấy tên nhóc này sẽ đạt được bao nhiêu phần trăm của Bí Thuật Linh căn đây?"

Giang giới Giới chủ nhìn chăm chú lên Nguyễn Đức Hải, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong. Nguyễn Đức Hải là con cháu trực hệ của hắn, bởi vậy hắn cực kì chờ mong thiếu niên này đạt được Bí thuật Linh căn.

Bí Thuật Linh căn, chính là một thứ truyền thừa đặc biệt. Nếu nó càng mạnh thì ngày sau càng dễ tu thành một thức trong Bí thuật Ngàn Cả. Mấy năm trước, Nguyễn Hà Long đã đạt được một Bí thuật Linh căn hoàn chỉnh, cộng với một Bí Thuật Linh căn gần hoàn chỉnh.

"Ồ, bước đi, bước đi rồi!" Không biết ai hô lên, khiến cho cả đám người sôi trào, từng người hô lên kinh hãi. Ba người Trần Phong rốt cục đi ra bước đầu tiên, theo đó con đường ánh sáng càng mãnh liệt, linh quang rực rỡ gia trì lên thân thể ba người, khiến bọn hắn càng thêm thần thánh.

Ầm!

Trần Phong ngã vào trong lòng sông, nước xộc thẳng vão mũi, vào miệng. Đây đã là lần thứ mười hắn bị đánh ngã, uống nước đến no rồi. Mười lần qua, hắn cố gắng biến chiêu, sử dụng các phương pháp khác nhau, từ công kích, du kích, đánh tầm xa,... nhưng chỉ sau vài chiêu đã bị thiếu niên tóc trắng phá vỡ, đánh ngã.

"Ngươi có quá nhiều động tác thừa, Linh thuật đánh ra không có đúng uy năng của nó. Quái lạ, chẳng lẽ thời đại này đã biến đổi như vậy?"

Thiếu niên tóc trắng ngồi khoanh chân trên mặt sông, thản nhiên nói tiếp:

"Giờ ta ngồi đây, cho người thoải mái công kích. Nếu phá vỡ được phòng ngự của ta thì xem như ngươi thắng."

Trần Phong nghe vậy lập tức trồi lên, cười hăng hắc:

"Thật?"

"Thật."

"Vậy thì tiếp chiêu!" Hắn gầm lên, Long Thế cùng Giang Thế trọng điệp, cùng với đó là Kim Long cùng Giang khí cuộn vào một chỗ, biến thành một thức Linh thuật kì lạ, tựa như long mà không phải long, tựa như giang mà không phải giang. Công kích đánh ầm lên thân thể của thiếu niên nọ, nhưng không ngờ lại bật sang một bên!

"Thứ quái gì?" Trần Phong há hốc mồm, cố không chế công kích đánh trở lại thì bị tên kia nhẹ nhàng vung tay đánh bay.

"Quả nhiên Linh thuật thời đại này bị sửa lung tung hết rồi! Linh thuật không đi theo uy năng hung mãnh, lại vẽ vời thêm mấy cái này làm gì. Hỏng, hỏng hết!"


Tên kia gầm lên tức giận, bước ra một bước. Tức thì dòng sông rộng mênh mông biến mất, chỉ còn lại một con Thanh Long lơ lửng sau ót thiếu niên tóc trắng. Con Thanh Long này trông giống như thật, không những thế thần thái, ý chí của nó không kém bất cứ một Thanh Long nào.

"Lần trước ta thấy cả trăm năm mới có một tên mới bước đến bước bảy trăm, bởi vậy khảo nghiệm nhẹ nhàng. Nhưng lần này thì không thể! Bí Thuật của tông ta, cần phải dành cho những thiên tài yêu nghiệt chân chính!"

"Ngươi, từ nãy đến giờ chỉ biết vận dụng vài ba thứ Linh thuật, ta đã sớm nhìn thấu hết thảy. Dù ngươi có công kích thế nào đi nữa cũng sẽ bị ta đánh bại dễ dàng, bị phá vỡ hết thảy!"

"Chính là lúc này!" Tay trái Trần Phong mở ra, theo đó Kim Tiễn vọt ra, dùng tốc độ như sét đánh xuyên thủng đầu của Thanh Long. Thiếu niên tóc trắng còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu đã hiện ra một mặt trống, kèm theo đó là nụ cười ghê rợn của Trần Phong.

Tùng!

Tiếng trống đầu tiên vang lên khiến hắn ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, từng đợt sóng chạy dọc ngang trong cơ thể khiến gã chút nữa đã ngất đi!

Tùng!

Tiếng trống thứ hai vang lên, thiếu niên kia ngã khụy xuống, Thanh Long sau ót vỡ tan tành!

Tùng!

Tiếng trống thứ ba vang lên, thân thể thiếu niên kia vỡ nát, hóa thành từng đám khói xanh tản đi bốn phương!

Tùng!

Tiếng trống thứ tư vang lên, đám khói xanh cũng hôi phi yên diệt.

"Cuối cùng cũng xử lí được hắn."

Trần Phong cười khổ, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Từ nãy đến giờ hắn thật sự có hoảng loạn, bởi càng đánh hắn càng tỏ ra yếu thế, bất kì Linh thuật nào đánh ra cũng bị khắc chế, thậm chí còn chưa kịp xuất ra liền bị chặn lại. Nếu kéo dài thêm một lúc nữa thì tên kiachir cần liếc mắt thôi cũng đủ phá vỡ LInh thuật của hắn.

Bởi vậy hắn đã âm mưu phản kích, đợi lúc tên kia lộ ra sơ hở rồi dùng đến Lôi Đình Cổ kích đánh giết. Quả nhiên không phụ sự chờ đợi của hắn, cuối cùng cũng thắng hiểm được tên kia.

Trên trời cao chậm rãi hiện ra một khuôn mặt, đó là thiếu niên tóc trắng kia. Bộ dáng hắn hơi chút khó chịu, nói:

"Thiếu niên, giỏi đấy, giỏi đấy, giỏi đấy..."

Hết chương 292


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui