Nam Việt Đế Vương

Bọn chúng dần dần ngưng tụ lại, hóa thành từng đám bảo vật ngưng tụ trên cao. Đầu tiên là một cây nỏ, tản ra Kim quang chói lóa. Tiếp đó là một thanh Thần kiếm, trên đó khắc mấy chữ không rõ. Sau lại hóa thành một cái trống đồng thật lớn, tiếng trống vang vọng mãi không dứt

Ba món bảo vật dần dần thành hình, chiếm đến một phần năm diện tích Tinh thần hải, uy năng tản ra kinh khủng đến độ Linh hỏa cũng bị nó ép cho thu lại không ít, Linh Hồn thai càng bị dung nhập vào một góc!

"Tam bảo trong Cửu bảo. Là đại đạo Đạo văn lạc ấn! Trần Phong, con mẹ nó số ngươi là cái gì thế?"

Khoai cười ha hả, nhìn những món bảo vật này mà kích động không thôi.

Trần Phong lúc này cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, ý thức đã bị kéo đi xa, rất xa. Hắn thấy trước mắt từng hư ảnh to lớn cao ngạo, vĩ ngạn tựa thần minh. Hắn lại thấy từng món Bảo vật to như một thế giới, tản mát ra uy năng ngập trời. Hắn lại thấy được vô số đại đạo pháp tắc, hóa thành từng đám kí tự kì quái, dù một cái hắn cũng không hiểu nổi.

Mà ở cuối cùng, hắn thấy một đoàn khí. Nói là khí nhưng nó cũng không phải khí, mà nói lỏng cũng không phải là lỏng. Hình dáng nó không có cố định, biến ảo liên tục, không lúc nào ngừng lại.

Có lúc nó hóa thành một cây Kim thương, tựa như có thể đâm xuyên trời cao.

Có lúc nó hóa thành Cửu đỉnh, Cửu đỉnh trấn áp, vạn pháp quy phục.

Có lúc nó hóa thành một cây Phủ, chém mở Hồng mông, phân âm dương, mở thiên địa, khai sinh thế giới.

Có lúc nó hóa thành Thiên la tán, bốn chín Thiên đạo đại đạo hóa thành tán, Thiên đạo chủ thì hóa thành cán.

Có lúc nó hóa ra một cánh cổng, bên trong là Thiên đường, có Thiên thần sinh sống, Thánh quang ngập tràn.

Có lúc nó hóa ra mười tám tầng địa ngục, ma hỏa ma khí ngập tràn, Ma Vương thống trị hết thảy.

Có lúc nó diễn hóa ra Lục đạo Luân Hồi, một mặt Luân Hồi Thiên bàn thật lớn, cải thiên hoán địa, đem thế gian hết thảy tồn tại nhét vào.

"Nguyên Thủy."

Trong đầu Trần Phong vang lên một âm thanh như vậy, mà Trần Phong cũng cảm thấy một cỗ ham muốn mãnh liệt dâng lên, không nhịn được mà vươn tay ra, chạm đến đoàn khí kia.



Đoàn khí nhanh chóng phân rã, dung nhập vào Trần Phong, mà theo đó hắn bừng tĩnh ý thức nhập chủ cơ thể.


Lúc này Trần Phong tựa như hóa thành lỗ đen, Linh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn, tạo ra một cơn lốc khổng lồ. Dù là Linh cảnh Chân Linh, Huyền Linh cảnh cũng xa xa có thể sánh được với hắn!

Theo đó thì ba món bảo vật kia ngày càng ngưng tụ lại, càng rõ ràng hơn, đạo văn trên đó lưu chuyển, hình thành các loại đồ án trăng sao, trời đất, trân cầm dị thú.

"Kẻ nào có thể hấp thu chừng ấy Linh khí? Chẳng lẽ có cao thủ ẩn tàng trong chúng ta?"

Mấy chục vị Linh giả ánh mắt kinh ngạc, đồng thời dõi theo Trần Phong. Đến khi cơn sóng Linh khí này kết thúc thì bọn hắn mới thấy được ở trung tâm là một thiếu niên, tu vi chỉ là Chuyển Linh cảnh thì không khỏi kêu lên:

"Sao có thể, chừng đó Linh khí dù là Huyễn Linh cảnh như ta cũng bị no bể bụng."

"Chẳng lẽ tên này là một tên chuyên tu thân thể, một thân Cương khí đều dùng để tẩm bổ cho cơ bắp, xương cốt? Nhưng như vậy cũng quá trâu bò đi?"

Bọn hắn liên tục tấm tắc, mà lúc này ba món chí bảo kia đã ngưng tụ hoàn toàn trong Tinh thần hải Trần Phong, lộ ra vẻ hùng vĩ vô cùng.

"Khoai, những món bảo vật này chứa bao nhiêu đạo văn của Chí bảo thật sự?"

"Bao nhiêu ư? Một phần trăm!"

Trần Phong kinh ngạc không thôi, chừng ấy chỉ chứa có một phần trăm? Vậy Chí bảo thật sự sẽ phức tạp bậc nào, uy năng đến bậc nào?

"Ngươi cũng không cần quá kinh ngạc. Ba món này đều là Thánh cấp bảo vật, dù là một phần trăm uy năng cũng đủ đánh xuyên kiện Hoàng cấp Linh Bảo Thanh Long Giang của các ngươi rồi!"

"Uy lực khủng bố như vậy?"

Trần Phong há hốc mồm, nhưng lại càng rùng mình. Cây tre bản thể của Khoai cũng là bảo vật cấp bậc như vậy nhưng lại bị một kẻ đánh nổ tung, vậy kẻ đó còn cường đại đến bậc nào? Chỉ sợ Thánh cấp còn không làm được điều này...

"Ngươi nếu có thể dùng Linh lực phỏng chế ra ba món Chí Bảo này thì uy lực của nó sẽ cực kì cường hoành, vượt xa bất cứ Linh thuật gì ngươi đang nắm giữ hiện nay."

Trần Phong có chút lửa nóng nhìn ba món này. Đông Sơn Thần trống uy lực cực mạnh, một trống đánh vào Linh hồn, ý thức, Pháp lực,.... tuy nhiên cái này theo Khoai nói thì rất khó luyện, cần có Linh lực hùng hậu chèo chống.

Hắn lại nhìn sang Thuận Thiên Kiếm, không khỏi nhớ lại sự việc ở khu Hung địa, lại nhớ tới Thanh Long lão tổ, bèn bỏ qua.


Hắn nhìn tới Linh Quang Kim Quy Thần Nỏ. Cây nỏ này vuốt là cây vuốt lâu đời nhất của thần Kim quy, được lão tế luyện mấy ngàn năm, độ cứng chắc còn vượt cả cái mai rùa trên người lão. Thân nỏ được làm bằng lõi của cây Chiên đàn, là tên Mộc Quỷ Thần Quỷ Xương Cuồng kia. Dây nỏ được Lạc Long Quân dùng chính một sợi gân của mình chế tạo, bởi vậy sức mạnh của nó vô cùng cường đại, bắn xuyên Thần Kim Thánh bảo cũng không nói chơi!

"Ta sẽ luyện cái này trước."

Trần Phong khẽ chạm lên Linh Quang Kim Quy Thần Nỗ, cảm thấy một cảm giác vô cùng thân quen, sau đó là từng đợt cảm ngộ truyền ra, dung nhập vào hắn. Khoai thấy cảnh này thì thở ra một hơi, tuy nhiên vẻ mặt lại ngưng trọng, nghĩ thầm:

"Đạo văn Đại đạo theo Linh khí mà đi, xem ra một trận kia....thua."

Nó có chút bi ai, lúc thấy lão Thanh Long trọng thương trở về gã đã hơi chút nghi ngại, nay thấy điều này thì một lần nữa khẳng định, rằng những tồn tại cổ đại kia đã chiến bại, bị kẻ địch chém giết không còn.

Bên ngoài, Trần Phong vốn đang là tâm điểm của sự chú ý thì đột nhiên ở một góc vang lên tiếng sét ầm ầm, theo đó một thiếu niên chậm rãi bay lên cao, quanh thân Lôi điện dọc ngang, tựa như Lôi thần!

Nguyễn Lâm, vị thiên tài số một Khai Huyệt cảnh rốt cục cũng đột phá Chuyển Linh, tu thành Chuyển Linh nhất chuyển. Linh khí tụ quanh thân hắn tựa một cơn lốc, tuy nhỏ hơn Trần Phong rất nhiều nhưng so với người khác cũng là quá lớn, khiến không ít người kinh ngạc.

"Tên kia, Lôi Thế càng mạnh hơn rồi, thậm chí đè ép Long thế của ta một tia."

Trần Phong lúc này đã từ trong cảm ngộ tỉnh lại, khẽ phủi bụi quanh thân thì thấy từng đám Linh giả đến bên hắn, cười hỏi:

"Trần Phong, Hội trưởng Thanh Hà hội?"

"Vâng, không biết là..."

"Thiên phú không tồi, chúng ta muốn mời chào ngươi."

Một vị Linh giả tầm ba mươi tuổi tiến lên, cười nói:

"Hấp thu chừng đó Linh khí mà vẫn không bạo thể, xem ra là thể chất đặc thù. Quái lạ, sao lúc trước khảo sát thứ hạng của hắn ta lại thấp như vậy? Hay là trước đây môi trường tu luyện quá kém, đến khi vào tông ta mới thể hiện tài năng?"

Trần Phong bóp bóp trán, mấy vị Linh giả này mồm năm miệng mười, không cho hắn nói dù chỉ một câu. Cứ ngươi đoán một ta suy hai, ầm cả một mảnh.


"Hì hì, các chú các bác, cậu ấy là người Vũ gia, mong mọi người hiểu cho."

Ngọc Linh không biết từ đâu chạy đến chắn trước Trần Phong, bộ dáng như hắn bị dẫn dụ đi mất.

"Ra là người Vũ gia."

"Thế thì đành chịu, xem như là đen đi."

Cả đám người phất tay, tản đi, chỉ có đôi kẻ dùng ánh mắt lưu luyến nhìn hắn. Bọn hắn đã biết Trần Phong tiềm lực thật lớn, nếu có thể gia nhập thế lực của mình sẽ tốt biết bao.

Bởi đại phái như Thanh Long Giang tông này cũng không phải là bền một khối, trong đó minh tranh ám đấu, tuy nhiên không đến mức kịch liệt, tối đa cũng chỉ là tiểu bối đánh vài trận làm màu mà thôi.

"Cảm ơn cô."

Trần Phong cười đáp, mà Ngọc Linh thì quay lại, hai mắt sáng rực nhìn hắn, khuôn mặt thậm chí tiến sát cách hắn chỉ một chút mà thôi.

"Cậu càng ngày càng khiến mọi người bất ngờ đấy. Không ngờ lại có thể hấp thu chừng ấy Linh khí mà không bị gì, chẹp."

Cô nàng nắm lấy một tay hắn, hai mắt nhấp nháy, khẽ thổi vào tai hắn:

"Có thể nói cho tôi không? Nếu được Ngọc Linh sẽ...chiều..."

"Yêu nữ!"

Trần Phong cố lùi lại, ho khan đáp:

"Điều này để sau đi."

"Đáng ghét!"

Ngọc Linh phụng phịu, phồng cái má nhỏ, trông dễ thương cực kì.

"Lạy mẹ trẻ, đừng cố gắng câu dẫn con nữa. Sự nhẫn nhịn của con người là có hạn a."

Trần phong nghĩ thầm, lại nhìn lên trời cao. Bão Linh khí đã hết, theo đó các món bảo vật rút về, duy chỉ có Thanh Long Giang vẫn còn tại trên đó có một bóng người.

Oành!


Đột nhiên không gian rung động, một tôn Linh Hồn to lớn từ trong Thanh Long Giang hiện ra.

Linh Hồn này tương đối kì quái, thân người, đầu người, nhưng từ phần eo trở xuống gió lốc cuồn cuộn, tựa như một vị Phong Thần.

"Là Vũ Gia vị trưởng lão kia! Ông ấy muốn tu thành Tôn Linh cảnh!"

Trần Phong cười lên, rốt cục mọi chuyện đã diễn ra thuận lợi. Vũ gia trưởng lão trở thành Tôn giả, với hắn là một trợ lực cực kì to lớn!

Ầm ầm ầm

Linh hồn kia ngày càng vĩ ngạn, rốt cục phá vỡ giới hạn, một tiếng rống đem không gian chấn vỡ, Tôn cấp uy áp lan tràn!

Vị Tôn giả thứ mười của Thanh Long Giang tông!

Khí thế khủng bố quét qua, cuốn mây trên trời cao sạch sành sanh. Phải mất một lúc sau cỗ khí thế này mới hạ xuống, mà theo đó Thanh Long Tông chủ hiện ra, lớn tiếng tuyên bố:

"Vũ Gia trưởng lão, từ ngày hôm nay thăng cấp Nguyên lão, trở thành Nguyên lão thứ mười của tông ta!"

Không ít người hét lên mừng rỡ, trong đó phải kể đến người Vũ gia, ai nấy kích động không thôi. Có một vị Tôn giả, một vị Nguyên lão đủ để chống cho Vũ gia đứng vững mấy trăm năm không ngã, hơn nữa tài nguyên cũng sẽ nhiều hơn gấp bội!

"Ông ấy, thật sự...đột phá rồi!"

Dù là Ngọc Linh thì lúc này cũng khó lòng kiềm chế cảm xúc, đem Trần Phong ôm chặt không buông. Đôi thỏ ngọc vì thế mà dán chặt lên lồng ngực hắn, để Trần Phong máu dồn lên não, thân thể có chút mất kiểm soát.

"Thiện tai, thiện tai. Diệt sát tâm ma, diệt sát tâm ma."

Trần Phong cố giữ mình, đột nhiên Ngọc Linh nhìn hắn chằm chằm, rồi nở nụ cười thật tươi:

"Cảm ơn cậu nhiều."

Sau đó đôi môi đỏ mọng cô nàng nhẹ nhàng áp lên má hắn, tựa như một cơn gió thoảng qua nhưng cũng đủ để con tim hắn đập bành bành, đứng sững sờ.

"Giờ tôi phải về ăn mừng đã, gặp lại sau!"

Cô nàng vẫy vẫy tay, trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn gió một cái.

Hết chương 249


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui