Trần Phong một lúc sau mới tỉnh lại, không nhịn được mà cười ha hả.
Viên Long Không một bên nghe hắn cười liền hỏi:
"Cậu chủ học được nó rồi sao?"
"Chưa, nhưng sẽ sớm thôi. Trong đây không ngờ lại ẩn chứa một bộ Linh thuật hoàn chỉnh, hơn nữa lại cực kì phù hợp với ta."
Trần Phong rung nhẹ cánh tay, lập tức lớp rỉ sét bên ngoài cây thương rơi xuống đất, để lộ ra một cây thương hoàn chỉnh, sáng bóng. Tất cả đều được tạo nên từ Linh thiết, cầm vào có một cảm giác mát lạnh chạy dọc theo cổ tay, sau đó hóa thành từng luồng Kim khí màu vàng Kim. Hắn vừa chỉ truyền một ít Chân khí vào thôi thì cây thương lập tức tỏa sáng, Long lân trên thân thươg mọc chằng chịt, không những không khiến khó nắm giữ, trái lại còn thấy Trần Phong thêm chắc chắc, thêm mạnh mẽ.
"Ba tháng, chỉ cần ba tháng, ta tuyệt đối sẽ đem ngươi thuần phục! Lúc đó Kim Long Cửu kích sẽ là Linh thuật Công kích đầu tiên của ta!"
Ngư Yêu lúc này đã bò lại, nhìn chằm chằm vào Kim Long thương mà nói:
"Trời ạ, thảo nào lúc nãy nó có thể phá hư răng của ta, cậu chủ, ngài thật may mắn."
Thân thể con Ngư Yêu lúc này đã thu lại một chút, có lẽ đã tiêu hóa được một ít "thức ăn" rồi.
Trần Phong nhìn Kim Long thương, lại nhìn nó, trong mắt lộ ra vẻ hòa ái.
"Ngươi làm tốt lắm. À mà cây thương này sao ngươi lấy được vậy?"
"Dạ bẩm, lúc nãy con đang chiến với mấy tên Linh giả nhân tộc, trong đó có một tên chỉ mới đột phá Huyễn Linh nhưng thực lực cực mạnh, trong tay lại nắm cây thương này. Tuy hắn không sử dụng được toàn bộ uy lực của Thương nhưng cũng khiến con ăn đủ thiệt thòi, may mà kịp chém giết hắn."
Nói rồi nó nhe răng ra, không ngờ một cái trong đó bị thủng một lỗ to tướng. Phải biết con Ngư Yêu này đã là Linh Thú nhị cấp, thực lực có thể sánh với Chân Linh cảnh đỉnh cao của nhân loại. Răng nó lại càng là dị bảo, so với một món Chân Linh cảnh Linh bảo còn cứng rắn hơn! Vậy mà lại bị tên kia đục thủng một lỗ, như thế mới biết cây Kim Long Thương này mạnh như thế nào.
"Bởi vậy, cậu chủ...chủ nhân,...liệu ngài có thể...hì hì.... ngài thấy đấy, ta bị thiệt hại nặng như vậy, có lẽ phải mất mấy chục năm mới hồi phục được. Khục, xương sống lưng đau quá, hẳn là do tên kia lưu lại đây. A a a a."
Con Ngư Yêu kia giương mắt cá nhìn hắn chằm chằm, cái đuôi to lớn khẽ đung đưa, vuốt vuốt quanh người Trần Phong.
"Thôi được. Nhưng tế ra Yêu đan đi, ta chưa tin được ngươi."
Trần Phong thở dài, cũng chịu thua con Ngư Yêu này. Nó không khác gì Giao Thanh Đồ, vẫn luôn tìm cách hút máu hắn. Nếu không có Viên Long Không ở đây chỉ sợ nó đã nuốt gọn hắn rồi!
Con Ngư Yêu kia mừng húm, không chút chậm rãi liền phun ra Yêu đan. Viên yêu đan này có màu xanh biếc, tỏa ra Thủy nguyên tố rất mạnh. Trần Phong cắn đầu lưỡi, sau đó phun lên viên Yêu đan. Lập tức một mối liên kết kì lạ giữa Trần Phong và Ngư Yêu được tạo ra.
"Trần Phong, ngài còn thiếu một bước nữa."
Viên Long Không bước lên, bàn tay khẽ điểm nơi mi tâm của hắn. Lập tức một luồng Tinh thần lực không tự chủ được bay ra, theo sự dẫn dắt của Viên Long Không mà rơi trên Yêu đan.
"Dùng máu vẫn chưa đủ vững chắc, nên có thêm một chút Tinh thần lực để đảm bảo."
Sau khi tạo mối liên kết xong thì con Ngư Yêu nuốt lại Yêu đan, dáng vẻ đột nhiên say sưa. Hiển nhiên giọt máu Trần Phong nhỏ lên Yêu đan khiến nó bị cải tạo rất nhiều, chỗ tốt đem lại cho nó là vô cùng to lớn.
"Được, rồi, quan sát xung quanh xem có tên nào nữa không rồi chúng ta đi."
Theo lệnh Trần Phong bọn hắn rốt cục phát hiện ra hơn hai mươi người nữa, thực lực cỡ Nội cương trở xuống, hiển nhiên lúc đại chiến bị đẩy ra vòng ngoài, bởi vậy may mắn cứu lại một mạng. Trần Phong cũng không giết hại, chỉ đem chúng trói lại chờ đợi có người đến xử lí.
"Chúng ta đi thôi, đến học viện Minh Dương."
Nói đến đây thì giọng của Trần Phong có hơi chút run run, hai bàn tay siết chặt. Hắn biết nơi đó giờ đã thành một cái mộ địa thật lớn, nhưng vẫn quyết tâm đi đến.
Tốc độ của Ngư Yêu cực nhanh, phút chốc đã chở bọn hắn đến tòa học viện này. Vì trận pháp bảo vệ đã bị phá vỡ nên bây giờ bọn hắn tùy tiện đi vào. Đám người kia đã rời đi từ lâu, bởi vậy bọn hắn mới dám cả gan xông lên như vậy. Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng kinh khủng: Hàng trăm thanh thiếu niên trẻ tuổi nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi đọng lại thành một cái ao nhỏ. Bọn họ đều bị một kiếm chém ngang cổ, muốn ống lấy một người cũng khó.
Trần Phong bước trên không, nhìn những người này mà lòng đau như cắt, đầu ngày càng cúi xuống. Một lúc sau hắn bước đến lớp cũ hắn từng học, hắn thấy từng cái tên vừa lạ vừa quen. Hắn thấy một lớp trưởng năng động mạnh mẽ, dáng vẻ khiến bao thiếu nữ si mê, nay đã chìm vào trong vũng máu. Hắn thấy một thiếu nữ trước đây cười hát vui tươi, nay thân thể lạnh băng, vẻ mặt còn lộ rõ sự sợ hãi.
Đột nhiên hắn ngừng lại, bởi hắn thấy người quen.
Phạm Dũng, tên này vốn từng hay đi cùng nhóm bọn hắn, nhưng theo thời gian, thực lực hai bên dần chênh lệch thì quan hệ bọn họ ngày càng xa rời, và đến hôm nay thì như vậy, xa cách là kẻ chết và người sống.
Hắn lại đi tiếp, lúc này lại thở dài một tiếng. Hắn thấy Trần Lâm, tên Ma pháp viện thiên tài này, lúc này hắn cũng đã chết, cây gậy phép cũng bị chém làm hai nửa, lồng ngực bị phá mở ra. Hai mắt hắn trợn trừng, hiên nhiên lúc đang làm phép thì bị kẻ địch chém giết tại chỗ, không kịp phản ứng.
"Dù chúng ta từng có ân oàn, lúc này xóa bỏ đi."
Hắn thở dài, vuốt mi mắt cho gã, lại đi tiếp. Rốt cục, hắn gặp một cảnh tượng không hề muốn gặp.
Lê Nghĩa cũng chết.
"Lê Chí Cường, xin lỗi ông...."
Hắn lúc này không còn buồn bã, không đau đớn, trái lại lửa giận bừng bừng, gào lên:
"Mẹ nó, chờ đó, có ngày ta sẽ tìm đến các ngươi, diệt tông diệt phái các ngươi, đánh các ngươi hồn phi phách tán, đem con cháu các ngươi nguyền rủa ngàn năm!"
Trần Phong lúc này mới cảm thấy tâm thần bình tĩnh một chút, quay sang nói với Ngư Yêu và Viên Long Không:
"Hai ngươi đem thân thể bọn họ thu lại, chuẩn bị hỏa táng đi thôi."
Hai tên kia lập tức đi làm ngay, mà Ngư Yêu cũng rất biết điều, ngảy cả liếm những thân thể này cũng không dám, dùng Yêu thuật vận chuyển thân thể họ nằm ngay ngắn trên sân trường.
"Đốt đi....Khoan đã!"
Trần Phong đột nhiên hai mắt bừng sáng, không giấu được sự vui sướng mà nói:
"Long Không, Ngư Yêu, hai ngươi xem! Trong cơ thể họ vẫn còn sinh mệnh! Một luồng sinh mệnh rất nhỏ, chỉ còn lại một tia, nhưng vẫn còn có cơ hội!"
Hai con Yêu thú kia thử cảm nhận, rốt cục cũng nhận ra. Không ngờ trong cơ thể những người này vẫn còn giữ lấy một tia sinh mệnh!
Đây là cái quái gì.
Oành!
Lúc này trên trời cao vang lên một tiếng nổ lớn, mà theo đó không gian một lần nữa nứt ra, dần dần một cánh cổng xuất hiện.
"Tần Thiên, ta nhớ tên của ngươi rồi! Chờ đó, chúng ta sẽ gặp lại..."
Tiếng gào thét vang lên, theo đó một thân hình khổng lồ vỡ nát, hóa thành mấy ngàn mảnh vỡ nhỏ rồi tiến vào cánh cổng kia.
"Mệt thật đấy."
Một âm thanh uể oải vang lên, sau đó là một thanh niên từ trên cao hạ xuống.
"Sư phụ!"
Trần Phong hét lên mừng rỡ, hóa ra người giúp bọn hắn từ nãy giờ lại chính là Tân Thiên!
"Ừ, ừ ta nghe. Trời ạ, đau tai quá. Mà khoan, chờ chút.."
Tần Thiên thò tay vào trong miệng, một lúc sau lấy ra một cái răng, quẳng ra sau đầu.
"Lâu ngày không đánh với Vương cấp, có hơi không quen tay. Mà dạo này thế nào?"
Tần Thiên cười vui vẻ.
Trần Phong thấy vậy thì có chút kinh ngạc. Ngài không thấy giữa sân có bao nhiêu người chết hay sao, vậy mà còn cười vui? Nhưng hắn cũng không nói ra những lời này mà chỉ đáp:
"Dạ, đệ tử dạo này gặp nhiều khó khăn, may mà nhờ có sư phun nên vẫn an toàn."
"Tốt!"
Tần Thiên lại ngìn hai con yêu thú, khiến chúng cảm thấy nguy hiểm vô cùng, lập tức hóa thành chân thân, lùi lại mấy chục bước.
"Đừng lo, các ngươi đã chịu quy thuận đệ tử ta thì ta sẽ không làm gì."
Tần Thiên lại quay sang nhìn Trần Phong, hỏi:
"Có gì muốn nói sao?"
"Không ạ."
"Cứ nói đi, thoải mái."
"Vậy thì,...sư phụ, liệu ngài có thể cứu họ được hay không? Họ vẫn còn lại một tia sinh mệnh, có lẽ vẫn còn cứu được."
Hắn nói vậy nhưng trong lòng cũng không hề nắm chắc, chỉ mong sư phụ có thể thần thông quảng đại như vậy mà thôi.
"Chỉ như vậy thôi ư? Quá dễ."
Tần Thiên nhún nhún vai, sau đó đi lại cạnh Trần Phong, vỗ vai hắn:
"Ta biết trong lòng ngươi còn khúc mắc. Có lẽ ngươi đang tự hỏi, tại sao ta không bảo vệ ngươi, bảo vệ bọn họ, có đúng hay không?
Trần Phong im lặng không đáp.
Tần Thiên buông tay ra, sau đó chậm rãi đi về phía thi thể những học viên kia. Mỗi bước đi của hắn như mang theo âm hưởng gì đó, mà theo đó quanh thân hắn Linh lực màu xanh lục toát ra, rơi vào từng cái thi thể.
"Trần Phong, ngươi còn trẻ, còn nhiều điều chưa biết.ngươi cần tiếp xúc, cần tìm hiểu nhiều cái hơn nữa. Huyền Thiên thế giới, so với tưởng tượng của ngươi ác liệt hơn nhiều.
Sau đầu hắn không ngờ lại hóa thành hình một đốt tre, Linh lục màu xanh ngọc không ngừng từ trong đó chảy ra.
"Bọn hắn nói Khoa học công nghệ đã phát triển lên một tầm cao mới, các loại vũ khí đã có thể tiêu diệt Linh giả! Ha ha ha, thật đáng thương. Thời đại này vẫn là của Tu luyện giả! Kẻ mạnh vẫn là kẻ nắm giữ mọi thứ."
Hắn nhìn về phía Trần Phong mà lớn tiếng:
"Ta muốn cho ngươi thấy cái khốc liệt, cái dã man của thế giới này! Nó không an lành như ngươi tưởng đâu! Có những kẻ sẵn sàng đồ sát cả triệu người mà không chút lo lắng, bởi chúng thống trị tất cả. Cảnh tượng ngày hôm nay chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi!"
Hai tay Tần Thiên nhanh chóng kết ấn, thủ pháp ngày càng phức pháp, Mộc hệ hóa thành sinh mệnh lực cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể những người này
Hết chương 188
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...