Nam Việt Đế Vương

Hắn lùi lại mấy bước, lúc này mới chú ý phía Hà MY. Lúc này Trần Phong đã chạy đến bên cạnh cô bé, mà gần đó thì có một tượng băng trong tư thế đang đâm kiếm, vẻ mặt còn lộ rõ sự hưng phấn, hiển nhiên hắn bị đóng băng ngay lập tức, thậm chí không kịp cảm nhận chút nào.

"Đoán sai rồi, muốn giết con bé này, phải đạt đến Ngoại cương Hóa hình kì mới được! Thậm chí phải là cao thủ Khai Huyệt cảnh! Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta chỉ có thể liều mạng. Một cao thủ Ngoại cương, hai tên Nội cương đỉnh, không tin là không chém giết được ba đứa nhóc này!"

Gã ta nghĩ vậy liền huýt sáo một tiếng, lập tức ba người bọn hắn tách ra, đồng thời lao đến chỗ của nhóm Trần Phong.

Ở xa xa, Viện trưởng hiển nhiên nhận ra điều đó, lập tức gầm lên giận dữ, Cương khí trong cơ thể tuôn ra, ẩn ẩn có thể thấy được từng luồng sáng di chuyển, đó là một phần Chân khí của hắn đã biến thành Linh lực.

"Muốn giết học viên của học viện ta, chán sống rồi sao?"

Cương khí bao quanh một thanh kiếm, sau đó liền ném đó bay vụt đi, nhắm thẳng đến bốn tên kia. Đột nhiên trong đám yêu thú thò ra một bàn tay, chộp lấy cây kiếm, bóp nó nát vụn.

"Chuyển Linh đại cao thủ?"

Sắc mặt ông ấy trầm xuống, khí thế tác ra, đem đám yêu thú xung quanh hết thảy đánh chết. Mà tên áo đen kia cũng lấy ra một thanh đao, xoẹt một tiếng, đao khí bổ tới.

"Chết tiệt!"

Về phía Trần Phong thì hắn có chút lo lắng, thân thể duy trì ở trạng thái cao nhất, hai tay cũng xách ra hai thanh đao, sẵn sàng chiến đấu. Mà Hà My thì đang lầm rầm niệm phép, Ma pháp lực tỏa ra, hóa thành một tòa trận pháp, hiển nhiên bốn tên này cũng tương đối khó chơi.

"Tốc chiến tốc thắng!"


Hắn một đao bổ xuống, đao khí dài cỡ một mét lập tức bắn ra, trên đó còn mang theo hỏa khí rừng rực, khiến nhiệt độ chung quanh nhất thời giảm đi chút ít. Thấy một đao này mấy tên kia trừng mắt, một luồng Cương khí bắn ra, chấn vỡ Đao khí.

"Anh xử lí tên Ngoại cương, em cùng Ánh Nguyệt xử lí hai tên Nội cương đỉnh."

Hắn chỉ kịp nói vậy, sau đó vung hai đao bổ đến, cận chiến cùng tên Ngoại cương nọ.

Keng keng

Vũ khí hai người vang lên những âm thanh thanh thúy, không ngờ Trần Phong chỉ tỏ ra yếu kém hơn tên Ngoại cương kia một đoạn, không đến mức thua kém quá nhiều. Phải biết rằng cảnh giới hiện tại của hắn chỉ là Tụ khí đỉnh cao mà thôi!

Người nọ thấy vậy ánh mắt càng lộ ra sát khí, thanh kiếm trong tay rung rung, nhất thời đường kiếm đi nhanh, hiển nhiên đang vận dụng một loại kiếm pháp.

"Thanh vân kiếm pháp?"

Trần Phong kinh ngạc, kiếm pháp này trông có chút khác, nhưng chắc chắn là Thanh vân kiếm pháp hắn đoạt được từ trong tay Lý Kiếm. Kiếm pháp này vốn chỉ có một phần đầu, hơn nữa rất thô sơ, nhưng bây giờ được cao thủ này vận dụng thì cực kì nguy hiểm, có một loại ý cảnh không nói nên lời.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Kiếm ban đầu đánh còn chậm, sau này càng ngày càng nhanh, tựa như một dòng nước chảy vậy, cực kì hung mãnh bá đạo. Hai tay Trần Phong đã có chút run run, bởi hắn cũng không biết đao pháp gì, chỉ có đâm, chém, bổ,....những đường cơ bản như vậy, hiển nhiên là thua thiệt rất nhiều.

"Dùng đao không quen tay, tốt nhất là dùng búa! Ta đang tu luyện Toái thạch tôi thiết quyền, trong đó nói muốn phát huy uy lực mạnh nhất của nó phải dùng búa!Nhưng ta không có Bảo khí nào là búa cả, phải làm sao đây?"


Hắn vừa đỡ chiêu vừa suy nghĩ, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống, vẻ mặt cũng đỏ bừng lên.

"Đúng rồi!"

Hắn đột nhiên cười lớn, hai tay vung đao chém mạnh, không ngờ lại sử dụng Toái thạch tôi thiết quyền!

Không có búa thì ta dùng cái khác thay thế cũng được!

Hắn toàn thân vận lực, cơ bắp gân nổi lên chằng chịt, nhìn như từng đầu giao long ẩn dưới làn xa, trông cực kì kinh khủng. Một đao bổ xuống tựa như búa bổ, khiến cho tên Ngoại cương cao thủ kia kêu rên một tiếng, cổ tay đau nhức không thôi!

Oắt con!

Gã gầm lên, lập tức lùi lại mấy bước, sau đó một kiếm đâm ra. Kiếm khí theo mũi kiếm phun trào, giống như một mũi tên nhắm thẳng đến bụng Trần Phong. Nhưng hắn không có chút lo lắng, thân thể vẫn tiếp tục tiến lên, mặc cho luồng kiếm khí phóng tới!

Hắn lại một đao chém xuống, lập tức tên kia nâng kiếm đón đỡ, mà đạo Kiếm khí kia cũng bắn tới bụng hắn. Chỉ nghe keng một tiếng, không ngờ kiếm khí không thể xuyên qua thân thể hắn, chỉ để lại một vệt lõm trên da mà thôi!

"Cái quái gì?"

Gã há hốc mồm, không ngờ khả năng phòng ngự của Trần Phong lại kinh khủng như vậy. Mà Trần Phong lúc này cũng hứng chí, hai đao một bổ một chém ngang, cùng công đến tên kia. Dưới nách hắn vậy mà sinh ra hai cánh tay, hai tay cũng đồng thời nắm lấy hai cây đao, một thân bốn đao bổ xuống, đao chém như mưa.

Keng keng keng keng!


Tên kia chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa một mảnh, sau đó là vô số cú chém đánh tới, khiến hắn phòng ngự không kịp. Thậm chí có nhiều đao còn chém lên thân thể hắn, may hắn là cao thủ Ngoại cương, Cương khí cứng chắc có thể so với một ít Khí thiết, dù lấy thực lực Trần Phong cũng khó có thể xé mở.

Xuyên Vân kiếm!

Gã gầm lên, một tiếng đâm thẳng, Kiếm khí tựa như rồng bắn ra, lập tức xé mở thế công của Trần Phong, khiến hắn không thể không lùi lại. Thuận thế gã ta sử xuất toàn lực, Cương khí hóa thành kiếm khí lơ lửng xung quanh thân, bộc lộ ra mặt cường đại của cao thủ Ngoại cương.

Về phía Trần Phong, hắn lúc này cũng thu khí, đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm tên kia nhưng trong lòng lại tương đối lo lắng. Chiêu lúc nãy đã đốt cạn phân nửa Chân khí trong cơ thể hắn, dẫu hắn có lượng Chân khí hùng hồn gấp ba bốn lần đồng giai cùng với chất lượng cực kì tinh thuần, lại có thể hấp thu Linh khí trời đất đến để bổ sung nhưng vẫn không kịp. tên kia như một món Bảo khí vậy, cực kì chắc chắn, khiến hắn muốn có thể gây sát thương thì mỗi chiêu đều phải dùng toàn lực. Mà dùng toàn lực thì cực kì đốt thể lực, cực kì đốt Chân khí, nếu hắn trong thời gian ngắn không chém chết đối thủ thì người chết sẽ là hắn chứ không phải ai khác.

"Hộc hộc...năm phút, ta chỉ có năm phút để giết chết tên này. Nếu không thì mọi chuyện sẽ kết thúc!"

Hắn hít sâu một hơi, Tinh thần lực chuyển động, Ma pháp lực rục rịch, mà toàn thân sức lực cũng kéo lên tối đa. Hắn cần một kích tất sát, cần một chiêu hạ gục đối thủ này!

Tinh thần lực công kích!

Mi tâm hắn nở rộ, lập tức một luồng tinh thần lực phóng ra, nhắm đến tên kia. Mà người nọ cũng đồng thời ra tay, gần mười đạo kiếm khí quanh thân đồng thời phóng đến chỗ Trần Phong

Tinh thần lực hiển nhiên nhanh hơn hắn, lập tức tên kia mất đi ý thức trong chốc lát, nhưng mười luồng kiếm khí kia cũng bắn tới, đâm phập lên cơ thể hắn.

Phập phập phập

Thân thể nhất thời nhiều ra năm lỗ máu, phân biệt ở bả vai, ngực, bụng cùng hai chân, còn năm mũi khác bị hắn đỡ được. Cương khí theo lỗ thủng điên cuồng tràn vào, bắn đầu tàn phá cơ thể Trần Phong.

Chém chết thằng này!


Hắn gầm lên, lập tức lao lại chỗ tên kia, một đao dồn tất cả Chân khí, Ma pháp lực của hắn, nhắm thẳng đến cổ tên kia. Nhưng thật không may, tên này lại tỉnh lại trước dự định! Một đao vốn chém vào cổ nhưng nay hắn lại né được, thành ra lại rơi vào bả vai.

Dù tên kia phòng thủ mạnh nhưng cũng khó chịu một đao bá đạo như vậy, Cương khí nơi cánh tay lập tức vỡ nát, mà theo đó thì một đoạn tay cũng rơi xuống.

Chỉ chặt đứt tay!

Trần Phong mồ hôi lạnh tuôn ra, chưa kịp tránh đi thì một kiếm đã đâm tới, xuyên thủng lồng ngực hắn. Máu tươi lập tức phun ra như suốt, mà mặt hắn cũng xanh lét, lập tức giật cây kiếm ra khỏi tay người nọ, sau đó lùi mấy bước rồi ngã xuống.

A...a...a

Hai người đồng thời kêu lên, cảm giác đau nhức chạy từ vết thương lên đến não, khiến bọn hắn đau đến không thể chịu được, ý thức gần như vụt tắt, muốn ngất đi cho khỏe. Nhưng nếu ngất thì sẽ chết chắc, bởi họ đang ở chiến trường! Người nọ bị chặt đứt tay máu phun như suối, nay đang dùng Cương khí bịt kín miệng vết thương, tránh mất máu mà chết. Còn Trần Phong thì cũng đầu tắt mặt tối, trong kiếm tên này không những mang theo Cương khí bá đạo mà còn mang thứ độc kì lạ kia, khiến hắn muốn chữa trị cũng khổ sở vô cùng.

Chạy đã rồi tính!

Tên kia liếc nhìn Trần Phong một chút, lập tức chạy đi, tốc độ cực kì nhanh. Hắn biết mình còn có thể chiến đấu, nhưng tâm hắn đã sợ! Hắn sợ thiếu niên với thủ đoạn đầy mình, với những hành động liều mạng này rồi! Hắn sợ nếu chiến tiếp có khi hắn sẽ phải bỏ mạng tại đây. Hắn không muốn, hắn còn có gia đình, còn có sự nghiệp, có có tài phú đang chờ đợi ở phía trước. Rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, hắn nghĩ vậy.

Mà Trần Phong cũng thở dài một hơi, cảm thấy cực kì đáng tiếc. Nếu tên kia thực sự muốn chiến với hắn thì hắn nắm chắc tám phần đem hắn chặt thành ba khúc. Bởi Đốt tre lúc này rốt cục cũng phát huy ra sự có ích của mình, một luồng sáng xanh thẫm từ nó bắn ra, rơi vào cơ thể Trần Phong, đem toàn bộ vết thương chữa lành, chỉ trừ nơi bị kiếm đâm mà thôi. Chiến lực hắn đã khôi phục lại tám phần bình thường, đánh chết một tên cao thủ như gã không phải nói chơi.

"Xem như hắn thông minh. Thôi thì dù sao ta cũng được thanh kiếm này làm lời, nó cũng là Bảo khí cấp bốn, sử dụng hay bán đều rất tốt."

Hắn chậm rãi rút kiếm ra, tuy đau nhưng hắn vẫn chịu được. Mà theo đó thì luồng sáng xanh bao phủ, đem miệng vết thương khép lại. Một lúc sau hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, nếu không phải trên áo có một cái lỗ thì không ai biết rằng hắn vừa bị một thanh kiếm chém xuyên qua.

"Không biết Hà My cũng Ánh Nguyệt thế nào. Hai người bọn họ phối hợp lại thì hai tên kia tuổi gì? Nhất là Hà My, phút chốc đem cao thủ Nội cương đỉnh biến thành tượng băng, thực lực thật kinh dị!"

Hết chương 149


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui