Hứa gia tập, là nơi tụ cư của tộc nhân Hứa thị, 80% người nơi này đều là họ Hứa, đã có mấy trăm năm lịch sử.
Lan Châu vốn là châu phủ cổ, nhân văn lịch sử bắt nguồn từ xa xưa, nơi tụ cư thị tộc như Hứa gia tập còn có rất nhiều.
Chỉ có điều Hứa gia tập có chút hẻo lánh, ba mặt núi vây quanh một chỗ rừng hồ, chỉ có một con đường cái từ giữa núi xuyên qua, trên núi không có gì đặc sắc, trong nước cũng rất bình thường, đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này, sống thanh bần đạo hạnh.
Phong cách của Hứa gia tập rất có ý nhị lịch sử, gạch xanh ngói biếc tường trắng, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, đến nay vẫn còn duy trì quy củ con gái chưa kết hôn không thể búi tóc.
Đương nhiên, phụ nữ đã kết hôn cũng có thể không búi tóc, thế nhưng con gái chưa kết hôn thì lại là nhất định không thể búi tóc.
Hứa gia tập đến cùng là hình dạng gì?
Mọi người có thể tham khảo hình thức của Giang Nam cổ trấn, tác giả cũng không muốn nói nhiều, để tránh việc thu thập số chữ hiềm nghi ha!
Nhà Hứa Tư Văn, là ở đây.
Ba Hứa tên là Hứa Xương, giáo viên cấp ba, trước mắt đã làm thủ tục nghỉ hưu, mỗi ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, ông còn là hội viên hiệp hội thư họa, ngẫu nhiên vẽ cái tranh viết cái chữ.
Mẹ Hứa tên Trương Cách, bà chủ gia tộc, cả đời xoay quanh người trong nhà, có một đôi tay khéo, từ nhỏ còn thêu thùa buôn bán giúp đỡ gia đình.
Anh hai Hứa tên là Hứa Gia Văn, giáo viên cấp hai, văn nhân thư tượng tiêu chuẩn, ôn hòa lễ độ, là khiêm khiêm quân tử chân chính.
Chị hai Hứa là Trình Mỹ Lệ, tốt nghiệp trung học không thi đậu đại học tốt, dứt khoát nghỉ học, dùng tiền đi học đầu tư, cô lại chấp nhận chịu khổ, rốt cuộc tích góp được một khoản đồ cưới, sau khi gả tới Hứa gia, liền ở Hứa gia tập mở một cái siêu thị nhỏ, kiếm lời nhiều kiếm lời ít không nói, đủ chi phí cả nhà sinh hoạt cô liền thỏa mãn.
Cháu gái nhỏ của Hứa gia, tên là Hứa Hân Dao, nhũ danh Nữu Nữu, chỉ mới có năm tuổi cũng đã là một tiểu quỷ mười phần quậy phá, nay đang đi nhà trẻ.
Cái tên ngốc Trương Lam Hà này một giờ trước còn ủ rũ như cà mắc sương, không đến một phút dồng hồ hắn liền sống lại!
Gần như đem tất cả mọi người ở Hứa gia nhắc với Vũ Khánh Cương một lần, hắn cùng Hứa gia vẫn luôn có liên hệ, chẳng qua Hứa Tư Văn biết nhưng làm như không biết, tùy ý hắn làm người hai mặt thôi.
“Anh em à, tôi đã nói với cậu, cậu ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ! Da phải dày mới có thể đỡ được!” Bám trên chỗ tựa lưng trên ghế xe, Trương Lam Hà nỗ lực phổ cập tri thức chỉ điểm bến mê cho ông chủ Vũ.
“Anh mau câm miệng đi!” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười kéo người ngồi lại: “Anh cho rằng ai ai cũng giống anh à!”
“Anh thì sao chứ? Anh vẫn tốt mà!” Trương Lam Hà cảm thấy chính mình rất không tệ, không thì cũng sẽ không khiến người ta nhớ thương.
“Anh đừng xúi bẩy Cương tử học cái xấu, con người anh ấy chính là rất thành thật.”
Cái câu kia nói thế nào nhỉ? Bệnh chốc đầu đầu con mình tốt, dù cho Hứa Tư Văn biết rõ Vũ Khánh Cương khẳng định không phải thành thật hàm hậu như bề ngoài của hắn, nhưng y chính là cảm thấy Vũ Khánh Cương tốt, cái tên ngốc Trương Lam Hà này đừng dạy hư Cương tử nhà y.
“Không thể nói như thế, kỳ thực anh vợ nói cũng rất có đạo lý, chỉ có không cần mặt mũi mới có thể ôm vợ về.” Vũ Khánh Cương nghe vợ nói chuyện hướng về mình, miệng cũng sắp nhếch lên đến tận sau gáy luôn rồi.
“Em xem em xem! Chính hắn nói như vậy, Tư Văn à, em cũng trưởng thành rồi, tìm một người thích hợp liền nhanh chóng xuất hàng đi, giữ em lại là muốn ép đáy hòm hay là thế nào?” Trương Lam Hà còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc là Hứa Tư Văn: “Có người muốn liền nhanh chóng bám lấy đừng thả, thành thật dễ bắt nạt như vậy rất ít, đánh chết cũng không thể bỏ qua.”
Vũ Khánh Cương cười ha ha, Hứa Tư Văn đập Trương Lam Hà mấy cái cũng chưa hết giận.
Ba người tán gẫu như thế, ngược lại hóa giải tâm tình khẩn trương của Hứa Tư Văn, khi Hứa gia tập xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Tư Văn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là cận hương tình khiếp*, cách Hứa gia tập càng gần, Hứa Tư Văn càng im lặng, lúc đi ngang qua Cát thị khẩu, Trương Lam Hà còn chỉ ra ngoài cửa sổ cùng Hứa Tư Văn nhớ đắng tưởng ngọt: “Năm đó mấy người bọn anh chính là ở chỗ này chờ anh trai em cõng em tới!”
*Cận hương tình khiếp: chỉ việc nhiều năm xa quê hương, bặt vô âm tín. Khi trở về, càng gần nhà, tâm tình càng mất bình tĩnh, lo sợ vô cớ.
“Ừm.” Hứa Tư Văn nghẹn chát trả lời.
Cát thị khẩu là lối vào Hứa Gia Tập, đồng dạng người ở Hứa gia tập muốn bày sạp thì đều phải tới nơi này, hiện tại Cát thị khẩu đã thành một phố thương mại quy mô nhỏ, chẳng qua là phố thương mại cổ kính mà thôi.
Nhà trọ nơi này vẫn như cũ gọi là “Khách điếm”, siêu thị nhỏ của hị dâu Hứa gia vẫn treo bảng hiệu là “Tiệm tạp hóa Văn Lệ”.
Lúc đi ngang qua, Hứa Tư Văn liếc mắt nhìn tiệm tạp hóa, phát hiện cửa sổ đóng chặt, tạm thời không tiếp tục kinh doanh.
Hứa gia tập tuy rằng cũng hiện đại, nhưng những người đi ra ngoài lang bạt đều là thanh niên, mấy người già đều cố hương khó rời, mấy năm gần đây cũng có bọn nhỏ trở về quê nhà dàn xếp, thế nhưng có rất ít người ngoài tình nguyện đến Hứa gia tập, chỉ vì Hứa gia tập nơi này phong bế, còn không có cơ hội kiếm tiền gì.
Cái xe của Vũ Khánh Cương kéo dài tác phong nhất quán của hắn, lúc lấy đến tay, liền tìm người phun vẽ lên dấu hiệu Đông Bắc Hổ kia, một đoạn đường đi đến đây đều rất phong cách, đến Hứa gia tập lại càng thu hút sự chú ý của người khác.
Nam nữ già trẻ đều ngạc nhiên mắt ngó mắt nhìn, mọi người đều là tộc nhân kế thừa cùng một mạch, có người lại càng không khách khí đi dọc theo con đường xe đi ngang qua theo đến đây.
Muốn nhìn một chút xem là con cháu nhà ai có tiền đồ, trở về còn ngồi cái xe lớn như vậy, hơn nữa xe kia tốc độ thật nhanh nha!
Hẳn là có chuyện gì gấp?
Người Hứa gia tập bởi vì có từ đường ở đây, trên căn bản gặp chuyện liền kéo thành đoàn, nếu như bên trong có tranh chấp, nếu là chuyện nhỏ, bọn họ còn có thể tìm tộc lão làm chủ.
Xe vẫn luôn chạy vào bên trong, cuối cùng dừng ở căn viện số một đường Trinh Tiết trong Hứa gia tập.
Đường Trinh Tiết chỉ có bốn đại trạch viện, căn đầu tiên chính là nhà Hứa Xương, còn lại ba căn đại trạch viện kia trước mắt đều thuộc danh nghĩa Hứa Xương, bởi vì lối vào đường Trinh Tiết có một đền thờ trinh tiết tọa lạc.
Là thái tổ mẫu của Hứa Tư Văn giành được.
Thái tổ mẫu là lúc tiền triều, trượng phu mất, thủ tiết một đời, nuôi lớn ba trai một gái, sau đó thế sự đổi dời, chỉ để lại một chi hậu duệ của Hứa Xương thân là trưởng tử chủ hộ này.
Sau khi dừng xe, Hứa Tư Văn cứng ngắc ngồi ở trong xe, Vũ Khánh Cương mở cửa xe xuống xe trước, sau khi mở cửa xe, Trương Lam Hà nhảy xuống đầu tiên, thẳng đến cửa lớn Hứa gia, tiến lên đập ván cửa vang bồm bộp bồm bộp: “Chú Hứa! Thím Hứa! Tư Văn đã trở lại! Mở cửa nhanh!”
Vũ Khánh Cương tiếp tục ở cửa xe nhìn Hứa Tư Văn, trong mắt hổ đều là cổ vũ cùng thâm tình.
“Xuống xe đi, đến nhà rồi.”
Cả người Hứa Tư Văn vô lực nuốt ngụm nước bọt, phát hiện trong miệng phát đắng cổ họng phát khô trong lòng phát run đi đứng như nhũn ra!
“Anh dìu em một cái, em, chân em run!”
“Phốc!” Vũ Khánh Cương lập tức vui vẻ, vươn tay trực tiếp ôm Hứa Tư Văn xuống, Hứa Tư Văn liền khiếp đảm!
Vũ Khánh Cương ôm Hứa Tư Văn còn chưa kịp thả xuống đất, đầu kia Trương Lam Hà giữ miếng gõ cửa hận không thể làm nát mới thôi, người nhà họ Hứa cũng không phải người điếc, ba ba Hứa Xương mở cửa đi ra đầu tiên, muốn nhìn xem xem ai to gan như vậy, đến Hứa gia bọn họ phá cửa.
Kết quả vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trương Lam Hà cười xán lạn như mặt trời, nhưng vừa nhìn về phía sau hắn, liền nhìn thấy Hứa Tư Văn bị Vũ Khánh Cương ôm!
Vừa vặn Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn cũng đúng lúc nhìn thấy ba Hứa.
“Chú Hứa, chú xem ai trở lại?” Đồ ngốc Trương Lam Hà gây họa còn không biết, xoa xoa đầu ngón tay xoay đầu lại, cũng choáng.
Hứa Tư Văn chỉ muốn nói một câu: vô xảo bất thành thư! (Ý nói sự việc vô cùng trùng hợp)
Vũ Khánh Cương nói thầm trong lòng chính là: Sao lại thốn như vậy!
Sắc mặt ba Hứa đầu tiên là đỏ lên, sau đó chính là đỏ quá mức!
Không nói một lời quay người đi vào.
Vũ Khánh Cương đặt Hứa Tư Văn lên đất đứng vững, Hứa Tư Văn cúi đầu, hành động của ba giống như một gáo nước lạnh dội lên người y.
Cơ mà sau đó liền nghe một tiếng rống trong viện: “Mãng phu!”
Liền thấy ba Hứa vừa đi vào viện chộp lấy chổi lập tức vọt ra, thẳng đến chỗ Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn, tư thế kia là muốn đánh chết không đền mạng.
Hứa Tư Văn nghiêm mặt nhìn ba ba đến đây, dưới chân giống như mọc rễ không thể nhúc nhích…
Vũ Khánh Cương vừa thấy sự tình không tốt, quay người nhanh chân bỏ chạy!
Ba Hứa vung chổi lên cao cao, Hứa Tư Văn nhắm hai mắt lại, chờ đau đớn đến, hành động của Vũ Khánh Cương khiến đầu óc y trống rỗng.
“Khinh người quá đáng!” Ba Hứa chạy như bay đuổi theo sau ông chủ Vũ quơ chổi gào gào!
Thân thủ lưu loát kia một chút cũng không thấy được là giáo viên già đã nghỉ hưu, không biết còn tưởng là đại gia võ thuật đó chớ.
“Văn Văn! Văn Văn của mẹ a!” Mẹ Hứa cũng đi theo ra ngoài, một phen ôm lấy Hứa Tư Văn, nước mắt ào ào.
“Mẹ?” Hứa Tư Văn mờ mịt mở mắt ra, trước mắt không còn bóng dáng tức giận của ba y nữa, chỉ có mẹ và anh trai.
“Ai ai!” Mẹ Hứa cười lau nước mắt: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
“Anh hai?” Tròng mắt xoay chuyển một cái, thấy được anh hai Hứa gia tươi cười nhã nhặn, đầu óc Hứa Tư Văn có chút choáng váng.
“Ừm, trở về là tốt rồi, ba và mẹ mấy năm qua vẫn luôn nhớ em.” Anh hai Hứa gia vươn tay vỗ vỗ bả vai gầy gò của em trai, bất kể nói thế nào, em trai có thể trở về, có thể một nhà đoàn tụ, chính là chuyện tốt.
“Ba… Đâu… Ơ…?” Hứa Tư Văn chớp chớp mắt, nói cũng không nói ra được, y cũng không biết phải nói gì mới thích hợp.
Lại nhìn ông chủ Vũ chạy còn nhanh hơn thỏ, linh hoạt hơn cả khỉ, ở trước cửa lớn Hứa gia nhảy nhót tưng bừng; ba Hứa mang theo chổi đuổi sát không buông, miệng thì càng là tức giận mắng liên tục!
Vũ Khánh Cương cũng thật là, anh nói anh chạy thì chạy đi, ba Hứa tức giận mắng hắn còn tranh thủ cãi lại!
“Nhã nhặn bại hoại!” Ba Hứa dùng sức quơ chổi, đánh Vũ Khánh Cương không được liền đánh xe Vũ Khánh Cương vang boong boong.
“Tư Văn rất tốt!” Ai cũng không thể nói vợ hắn không tốt, ngay cả ba vợ cũng không cho, vợ hắn tốt mà.
“Vô học!” Ba Hứa nghẹn một chút, lập tức đổi từ, con út thật vất vả trở về, cũng không thể mắng cho đi mất, không thể mắng con mình còn không thể đánh mày à?
“Con cũng chưa từng đi học mà!” Vũ Khánh Cương ủy khuất phản bác, hắn chính là một đại quê mùa, chính là chưa từng đi học.
Văn hóa cấp hai trình độ tiểu học, chút thông minh năm đó đều đã thành cơm xuống bụng rồi, hiện tại để hắn đi học hắn cũng học không vào đâu!
Hứa gia náo nhiệt như thế, tất cả mọi người đến vây xem, còn có người không sợ lớn chuyện ở một bên kêu ba Hứa “cố lên!”
“Ai dám cố lên một hồi không phát bánh kẹo cưới!” Cái con hổ Vũ Khánh Cương này, một bên trốn trốn tránh tránh một bên còn dám uy hiếp người xem náo nhiệt…
Hết chương 76
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...