Lúc Hứa Tư Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ còn dư lại một mình y, trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, mở mắt ra nửa ngày mới giật giật đầu ngón tay.
Từ từ đứng dậy, phát hiện thân thể không khó chịu như trong tưởng tượng, vết tích xanh xanh tím tím trên người, làm y nhớ lại đêm qua mình phóng túng, chỉ là thần trí bị rượu đầu độc, sao lại không cân nhắc hậu quả chứ?
Nhìn thấy chỉ có mình mình tỉnh lại trên giường, y còn có cái gì không hiểu đâu?
May mắn, Vũ Khánh Cương phúc hậu, còn biết khắc phục hậu quả cho y, cũng không có nhấc chân liền đi, ngược lại xử lý giúp mình, nếu y không đoán sai, hẳn là cũng đã thoa thuốc.
Lần đầu tiên làm, người kia lại là một thẳng không hơn không kém, bọn họ lại uống rượu, y cũng không biết ngày hôm qua làm mấy lần, có điều xem vết tích trên người, tình hình trận chiến rất kịch liệt nha.
Sau khi đơn giản rửa mặt, đổi lại quần áo sạch sẽ, quần áo dơ ngày hôm qua, lần đầu tiên y không giặt sạch ngay lập tức, mà là dùng túi bọc lại nhét vào trong rương.
Lúc ra cửa, nhân viên phục vụ trong khách sạn chào hỏi y, y cũng chỉ gật đầu hỏi thăm, cũng không nói lời nào, bởi vì y biết, nói chuyện sẽ lộ ra cổ họng y rất khàn.
Ngồi ở trên xe taxi, đưa cho tài xế một tờ ghi chép, phía trên chỉ có ba chữ: đến sân bay.
Hứa Tư Văn quyết định lập tức bay một mình rời đi.
Tài xế thoáng kỳ quái nhìn nhìn Hứa Tư Văn, thế nhưng không dám nói gì, thời buổi này người thế nào cũng có, e rằng vị này chính là người câm điếc?
Tài xế nghĩ tới đây, liền có chút mềm lòng, người ra cũng là người yếu ớt đáng thương, cho nên tài xế lái xe nhanh nhưng cũng rất vững vàng.
Cũng không biết sau khi y rời đi, cái người kia có thể nhớ tới y hay không?
Không!
Hắn sẽ không nhớ!
Bất kể là thẳng nam nào lăn giường với một người cùng là nam nhân, đều sẽ cảm thấy lúng túng đi? Hận không thể đời này đều không gặp mặt người kia mới tốt đi?
Có điều không sao cả, uống nhiều rồi, ai mà không có lúc say rượu thất đức chứ?
Nhớ tới lời người kia an ủi mình, Hứa Tư Văn cười có chút đắng chát, đúng vậy, say rượu thất đức.
Càng nghĩ như vậy, càng nhớ tới tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian tại Đông Bắc này, còn có thời gian ăn tết tốt đẹp ở Vũ gia qua thật nhanh.
Anh hai Vũ thành thật bổn phận, chị dâu Thúy Hoa hàm hậu nhiệt tình, Vũ Nguyên Cát thông minh, Vũ Song Hỉ sáng sủa, Vũ Phẩm Tường hoạt bát… Ông hai trầm ổn, còn có ông ba đáng yêu… Ba người bọn Vương Đại Lực thuần phác…
Xe taxi dừng, Hứa Tư Văn thanh toán tiền xe, mang theo valy xuống xe, cho dù suy nghĩ trong lòng lăn qua lộn lại, nhưng chân Hứa Tư Văn cũng không ngừng, đồ đạc y đã sớm thu thập xong, những thứ không phải của y, không thuộc về y, y cũng sẽ không mang theo, khi đến là bộ dạng gì, trở về vẫn là bộ dạng đó.
Thứ duy nhất mang đi, chỉ có cái áo lông màu đỏ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Vũ Khánh Cương mua cho y.
Bỏ ra toàn bộ mua vé máy bay về Lan Châu gần nhất, sau khi xét vé lập tức đăng ký, lúc ngồi trên máy bay, Hứa Tư Văn cố ý đổi vị trí với người khác, y chọn là chỗ ngồi dựa vào gần cửa sổ máy bay, tay vuốt ve áo lông, nhìn cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng nhỏ, sau khi máy bay cất cánh, khuôn mặt giả vờ kiên cường của y liền sụp đổ, nước mắt trong mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cuối cùng nhìn thành phố Đông Bắc, là mơ hồ.
Bởi vì dựa vào cửa sổ máy bay, chỗ ngồi của Hứa Tư Văn rất hẻo lánh, nên cũng không ai chú ý tới khác thường của y, mà y lại lặng yên không một tiếng động, càng không có người phát hiện.
Đến sân bay Lan Châu, đến đón lại là Trương Lam Hà.
“…?” Hứa Tư Văn không nói lời nào, chỉ dùng hai mắt nhìn Trương Lam Hà.
Trương Lam Hà làm bạn bè ngay lập tức biết được ý tứ Hứa Tư Văn muốn biểu đạt, một bên tiếp nhận rương hành lý của y một bên kéo cánh tay y đi ra ngoài, miệng còn phải đưa ra giải thích, không thì hắn tin tưởng cái vị này nhất định sẽ không di chuyển một bước: “Anh thấy em đã trở lại, liền tự mình đến đón! Lâu như vậy không gặp, rất nhớ em.”
Hứa Tư Văn không lên tiếng, ngồi vào ghế phó lái trên xe, quay đầu vẫn như cũ nhìn Trương Lam Hà không nói lời nào.
Trương Lam Hà mở cửa xe nhìn thấy Hứa Tư Văn vẫn như cũ nhìn mình, gãi gãi đầu, mái tóc vốn rất có quy tắc lập tức có chút lộn xộn: “Ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước?”
Hứa Tư Văn vẫn như cũ không nói lời nào nhìn hắn, dưới cái nhìn của Trương Lam Hà thì cặp mắt kia giống như biết nói vậy.
Cuối cùng thất bại đương nhiên là Trương Lam Hà rồi!
“Trang Sĩ Nhân ở Lan Châu, anh sợ hai người gặp gỡ, hắn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy, em không phải là đối thủ của hắn, anh lo lắng.” Trương Lam Hà biết chuyện của Hứa Tư Văn cùng Trang Sĩ Nhân, hoặc là nói, một khóa kia của bọn họ đều biết, chỉ là người khác biết đại khái, còn như Trương Lam Hà lại biết tỉ mỉ mà thôi.
Ánh mắt Hứa Tư Văn dời đi.
Trương Lam Hà thở phào nhẹ nhõm, đạp chân ga lái xe rời khỏi sân bay, Hứa Tư Văn điều chỉnh ghế dựa một chút, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Cho dù sau đó được chăm sóc rất tốt, nhưng dù sao thì y cũng là lần đầu tiên, thiếu ngủ, lại có bệnh cũ hạ đường huyết, nghỉ ngơi không đủ còn ngồi máy bay, giờ phút này xương cốt toàn thân thật giống như bị mở ra, khó chịu vô cùng.
Trương Lam Hà thấy Hứa Tư Văn nhắm mắt dưỡng thần, rất thông minh trực tiếp đưa người về nhà, sau đó chủ động xắn tay áo lên bắt đầu tổng vệ sinh.
Một bên quét tước một bên trong lòng yên lặng lệ rơi đầy mặt: Chính cái ổ của hắn cũng là thuê người đến quét dọn, nhưng hắn lại đi giúp người khác quét tước phòng ở, còn là miễn phí!
Tính cách Hứa Tư Văn quật cường, tình nguyện mình mệt mỏi một chút, cũng không cần người khác tiến vào địa bàn của y, dù là nhân viên phục vụ theo thời gian cũng không được, vì thế không biết Trương Lam Hà nhắc tới y bao nhiêu lần rồi.
Trước khi rời đi trong phòng đã phủ vải che chống bụi lên, Trương Lam Hà liền chủ động giúp Hứa Tư Văn đổi mới ra giường vỏ chăn áo gối, chỗ dọn dẹp đầu tiên cũng là phòng ngủ, chờ Trương Lam Hà dọn dẹp phòng ngủ xong, Hứa Tư Văn cũng thay áo ngủ từ trong phòng vệ sinh đi ra.
“Đều đã đổi xong, em có thể lập tức… Ặc… Đó là cái gì?” Trương Lam Hà vốn đang ôm đồ thay ra ra khỏi phòng ngủ ném vào máy giặt trong phòng vệ sinh giặt sạch, đây là việc y tình nguyện làm nhất, máy giặt hoàn toàn tự động gì đó, một cái nút liền thu phục, đơn giản khiến cho hắn vô cùng cảm tạ công nghệ cao.
Nhưng lúc hắn ôm đồ nghe thấy phía sau có âm thanh liền xoay người, giao phó với Hứa Tư Văn một câu liền ra bên ngoài tiếp tục làm lao công, kết quả xoay người lại liền thấy xuyên qua áo ngủ Hứa Tư Văn, trên cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài, vết tích kia nhìn vô cùng quen mắt!
Hắn cùng Hứa Tư Văn giống nhau, đều là kinh nghiệm nghe nhìn, mà chưa từng thực chiến, có điều như vậy không có nghĩa là hắn không biết loại dâu tây này được chứ!
“…!” Gương mặt Hứa Tư Văn lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó không hề nói gì, lên giường che kín chăn nằm xuống.
Ý tứ rất rõ ràng: y buồn ngủ, tất cả cái khác tạm thời không bàn nữa.
Trương Lam Hà trợn mắt há mồm nửa ngày, lặng yên không tiếng động lui ra khỏi phòng ngủ nhà Hứa Tư Văn, sau khi đem toàn bộ đồ trong tay ném vào trong máy giặt xong, lấy điện thoại di động chạy tới ban công gọi điện thoại.
“Người anh em có đó không?” Bộ dạng thận trọng của Trương Lam Hà giống như thương thảo sự tình bí mật với người ta vậy, động tác buồn cười giọng điệu hợp với tình hình.
“Hả?” Đầu kia một tiếng đáp lời nhàn nhạt, mặc dù lạnh nhạt nhưng có thể khiến người ta nghe ra được đối phương đang nghiêm túc lắng nghe.
“Phát hiện lớn nha!” Trương Lam Hà dùng một loại giọng điệu khoa trương nhiều chuyện với người ta: “Bạn thân của tôi, chính là Hứa Tư Văn tôi đã nói với cậu đó, cậu ấy bị người ta tạo dâu tây ây!”
“Phải không?” Giọng trầm thấp, lại mang theo nụ cười.
“Thật sự!” Trương Lam Hà chỉ thiếu vỗ ngực bảo đảm: “Lúc cậu ấy trở lại tôi còn không thấy, mãi đến lúc thay áo ngủ, lộ ra cổ và cánh tay, tôi cảm thấy tám phần là trên người cũng không ít.”
“Thay áo ngủ?”
“Ặc… Cái đó, xin lỗi nha! Vốn là muốn giới thiệu cho cậu quen biết, con người cậu ấy thật sự rất không tồi, nhưng xem ra không được rồi, người ta là hoa đã có chủ.”
“Ở nơi nào?”
“A?” Không biết rõ.
“Bây giờ cậu ở nơi nào?”
“A, ở nhà Hứa Tư Văn đó!” Trương Lam Hà nói tới cái này liền bắt đầu phun tào, lập tức đem sự lười biếng của mình trực tiếp thể hiện ra.
“Cậu đang cho dọn dẹp nhà cho cậu ta à?”
“Hết cách rồi, ai bảo cậu ấy… Thôi, không đề cập cái này nữa, cậu hãy tìm xem đi, cái này không được rồi.”
“Ừm.”
“Vậy cậu làm gì làm đi, tôi còn phải tiếp tục.”
“Lúc nào xong?”
“Không biết nữa!”
“Buổi tối đến Lam Nhan.”
“Được được! Cậu mời khách?”
“Tôi mời.”
“Tốt! Bye bye nha!”
Trương Lam Hà cúp điện thoại, gió nhiều chuyện trong lòng đã thổi qua, nhìn nhìn phòng khách, nhận mệnh tiếp tục quét tước.
Kỳ thực nhà Hứa Tư Văn rất sạch sẽ, chỉ là saukhi tháo vải chống bụi ra, kéo kéo vải chống bụi đi giặt sạch mà thôi.
Hứa Tư Văn ngủ một giấc này đến tối tăm trời đất, lúc tỉnh lại, đầu còn có chút mờ mịt, bên ngoài đã là buổi trưa mặt trời chói chang.
“Em tỉnh rồi!” Trương Lam Hà đẩy cửa vào, nhìn thấy Hứa Tư Văn mở mắt ra, thiếu chút nữa liền vui vẻ nhào tới, có điều không dám hành động. Nguồn:
“Uống đi, là nước ấm.” Đưa cho Hứa Tư Văn một ly nước ấm, hắn chuẩn bị rất lâu rồi, chỉ sợ người tỉnh lại khát nước.
Hứa Tư Văn uống, sau đó nhìn Trương Lam Hà, câu đầu tiên nói ra: “Sao anh vẫn còn ở nơi này?”
“Nếu anh không ở nơi này, em liền thảm!” Trương Lam Hà nguýt một cái, hô về phía ngoài cửa một câu: “Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi.”
Hứa Tư Văn chau mày, bác sĩ?
Tuy y quen mùi vị thuốc tiêu độc, thế nhưng không có nghĩa là y thích gặp bác sĩ được chứ? Hơn nữa còn là ở trong nhà của y, lúc trên người y còn mang theo dấu vết.
Một nam nhân thoạt nhìn là bác sĩ tiến vào, đừng hỏi làm sao Hứa Tư Văn biết, bất kể là ai nhìn thấy một tên toàn thân vũ trang giống như bác sĩ giải phẫu mang theo cái hòm thuốc cùng một thiết bị chữa bệnh nhỏ, cũng sẽ không nhận sai nghề nghiệp của người này.
Thế nhưng đi theo vào phía sau bác sĩ là ai?
“Nhiệt độ đã hạ xuống, đây là thuốc giảm nhiệt, đây là thuốc dưỡng dạ dày, đây là thuyết minh thuốc, đúng hạn uống thuốc, một tháng sau tái khám.” Bác sĩ ngoại trừ lộ ra một đôi mắt, những chỗ khác đều bao bọc trong đồ chữa bệnh, thế nhưng y thuật rất không tồi.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Làm phiền rồi làm phiền rồi!” Trương Lam Hà cúi đầu khom lưng, Hứa Tư Văn trầm mặc không nói.
“Đừng khách khí.” Bác sĩ nhìn nhìn nam nhân cùng tiến vào sau lưng, lại nhìn nhìn Trương Lam Hà, cho dù tức giận cũng không phát ra được, nghẹn khuất muốn chết.
Hết chương 61
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...